Thưa Phó Tổng Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!


Bạch Dương nhìn dáng vẻ hối lỗi của cậu, trong lòng thấy hơi khó chịu: “Tại sao?
Tại sao cậu phải làm như vậy?”
Cô hỏi lại.

Lương Triết ngẩng đầu nhìn chằm chằm bụng cô: “Em làm như vậy, cũng là vì chị thôi”
“Vì tôi?” Bạch Dương tỏ vẻ khó hiểu.

Lương Triết gật đầu: “Chị cứ nói là muốn tống khứ đứa nhỏ này đi, nhưng đã ba tháng rồi mà không có hành động gì, cho nên…
“Cho nên cậu giúp tôi bỏ nó?” Bạch Dương tỏ vẻ không tin nổi nhìn cậu ta.

Lương Triết mím môi: “Em cảm thấy em làm vậy chẳng có gì sai cả.

Đã ba tháng rồi mà chị vẫn không có bỏ nó, nếu để càng lâu, chị lại càng thêm luyến tiếc thôi, cho nên em mới đành phải làm vậy”

Nghe xong lời của cậu ta, Bạch Dương cảm thấy đau ê ẩm mình mẩy, vẻ mặt khó chịu: “Tiểu Triết, tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Tôi có giết đứa nhỏ này hay không là chuyện của tôi, không cần cậu can thiệp, lý do gì mà cậu lại nhúng tay vào, cậu có hiểu không?”
Hơn nữa, cô chưa bao giờ nói rằng cô sẽ không bỏ nó, cô vẫn luôn kiên định với mình rằng sẽ bỏ đứa trẻ này.

Chỉ là dạo này tôi bận quá nên không làm được việc gì.

Lương Triết nắm chặt tay: “Em không hiểu, tất cả những gì em biết là đứa nhỏ này không thể giữ lại thêm nữa, sự tồn tại của nó sẽ chỉ làm phiền chị”
Nói đến đây, cảm xúc của cậu ta bỗng dưng kích động và điên cuồng: “Chị à, chị biết không, mang thai chưa kết hôn chưa bao giờ là chuyện vẻ vang hết, nếu để mọi người bên ngoài biết chị đang mang thai, nhất định chị sẽ bị người ta chế giễu và cười nhạo, kể cả là người trong tập đoàn của chị cũng vậy, chị à, em làm vậy là vì lợi ích của chị”
“Là làm cho tôi, hay là cho cậu?” Bạch Dương nhìn Lương Triết kích động, cau mày, lạnh giọng nói.

Lương Triết vẻ mặt kỳ quái: “Chị à, chị nói như vậy là có ý gì?”
“Có nghĩa là không phải cậu thật sự lo lắng tôi sẽ bị mọi người ngoài kia coi thường, mà là cậu không chấp nhận được tôi mang thai con của người khác, bởi vì cậu thích tôi, cho nên cậu mới không thể nhìn tôi mang thai con của người khác, không thể đợi được đến lúc tôi phá thai, nên cậu đầu độc tôi, buộc tôi phải bỏ đứa nhỏ này ngay lập tức, đúng không Tiểu Triết!” Cơ thể Bạch Dương khẽ rung lên.

Sắc mặt Lương Triết tái nhợt: “Chị…em… Sao mà chị lại…”

“Sao mà tôi lại biết cậu thích tôi, đúng không?” Bạch Dương mím môi.

Đôi môi mỏng của Lương Triết mấp máy, nhưng cậu ta không thể nói nên lời, đương nhiên là vậy rồi, bởi vì ý của cậu ta là như vậy thật.

Bạch Dương dựa vào ghế ngồi xuống: “Phó Kình Hiên đã nói với tôi, nếu không thì tôi đã không biết.

Tôi cứ luôn cho rằng quan hệ của chúng ta là quan hệ chị em †rong sáng, nhưng không ngờ cậu lại đối xử với tôi như vậy…”
Sau đó cô không nói gì nữa, nhưng ý trên mặt đã rất rõ ràng.

Khuôn mặt của Lương Triết chìm xuống.

Lại là Phó Kình Hiên nói.

Thế nhưng mà cũng tốt, nói ra để chị biết tình cảm thật sự của mình cũng được, nếu không thì cậu ta cũng chẳng biết phải bày tỏ tình cảm của mình với cô như thế nào để không làm cô sợ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận