Thưa Phó Tổng Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!


Là con người, ai cũng sẽ phải lớn lên và thay đổi, không ai giống ai, Phó Kình Hiên như thế, cô như thế, rồi Tiểu Triết cũng phải vậy thôi.

Hơn nữa, cô và Tiểu Triết đã xa nhau mười năm, mười năm qua cô không biết Tiểu Triết đã trải qua những gì, làm sao cô có thể hiểu hết được Tiểu Triết, chỉ do cô quá tự phụ và cho rằng mình biết rõ cậu 1a.

Nhìn bộ dạng chán nản của Bạch Dương, Lâm Diệc Hàng đẩy kính: ‘Mặc dù tôi thấy hơi kinh ngạc khi biết người đầu độc là Lương Triết, hưng sau khi biết chuyện, tôi cảm thấy đúng là đã đoán trước được”
“Ý anh là gì?” Bạch Dương ngẩng đầu nhìn anh.

Lâm Diệc Hàng đút hai tay vào túi áo khoác trắng: “Cô không biết sao? Bệnh †âm thần của Lương Triết khá nghiêm trọng.

Cậu ta có một ham muốn chiếm hữu và kiểm soát những người và những thứ mà cậu ta thích, gần như là biến thái luôn ấy, cho nên việc cậu ta làm ra loại chuyện này đối với cô cũng không có gì kỳ đáng ngạc nhiên khi làm một điều như vậy, thậm chí đó đã là một nỗ lực có chủ ý để kìm hãm tính chiếm hữu và kiểm soát của cậu ta rồi”
Nghe vậy, Bạch Dương sửng sốt, mất mấy giây mới phát hiện ra giọng nói của mình: “Anh nói cái gì? Tiểu Triết bị bệnh †âm thần?”
“Có vẻ như cô thật sự không biết à’ Lâm Diệc Hàng nhún vai.

Bạch Dương nuốt nước miếng lắc đầu, “Không biết, không nhận ra Tiểu Triết có vấn đề về tâm lý…”
“Cậu ta che đậy như vậy là tốt lắm rồi.

Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Những gì cô thấy về cậu ta chỉ là những thứ cậu ta cải trang và cố tình để cô nhìn thấy mà thôi.

Trên thực tế, cậu ta thực sự rất đen tối và bệnh hoạn đấy” Lâm Diệc Hàng nói.

Tim Bạch Dương đập nhanh, hình như bởi vì tin tức mà Lâm Diệc Hàng đem đến, cô bị sốc đến mức không thể bình tĩnh lại được.

Cô không bao giờ ngờ rằng Tiểu Triết mà cô nhìn thấy lại không phải là khuôn mặt thật của Tiểu Triết.

Thật buồn cười khi cô ấy tự hào về việc cô quan tâm đến TiểuTriết như nào.

“Đúng rồi!” Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, Bạch Dương siết chặt người nhìn Lâm Diệc Hàng: “Anh vừa nói Tiểu Triết hạ độc tôi, là do cậu ta đã cố tình kiềm chế rồi, nghĩa là nếu như Tiểu Triết không kiềm chế ham muốn, thì liệu cậu ta sẽ? Không chỉ đầu độc tôi mà còn nghiêm trọng hơn đúng không?”
“Gần như vậy, rốt cuộc cụ thể nghiêm trọng như thế nào, cô có thể đi tìm kiếm những thứ mà loại bệnh kia có thể làm đi, nhất định sẽ làm cho cô mở rộng tâm mắt”
Lâm Diệc Hàng nâng cặp kính phản chiếu nói.

Bạch Dương đã thật sự đi tìm, khi thấy trên mạng có người nói bệnh này sẽ làm ra đủ loại hành vi cực đoan, cô không khỏi rùng mình.

“Tiểu Triết, cậu ta… tình trạng tâm lý của cậu ta nghiêm trọng như vậy sao?” Bạch Dương thở hổn hển.

Lâm Diệc Hàng rốt cuộc cũng không đùa nữa, nghiêm túc lại: “Yên tâm đi, dù sao tôi sẽ không để cho Lương Triết làm tổn thương cô đâu, dù gì thì bệnh đấy vẫn còn nhẹ hơn biến thái nhiều”
“Hả?” Bạch Dương nghiêng đầu.

Lâm Diệc Hàng cười với cô: ‘Không có chuyện gì”
Anh ta từ khi sinh ra đã không có sự đồng cảm và không sợ hãi, vì vậy anh ta bị coi là một kẻ hư hỏng và là một con quái vật.

Nhưng trên thực tế, anh ta đúng là một †ên biến thái, và bản thân anh ta cũng biết mình có một thứ máu mê cuồng tín bệnh hoạn, tính mạng con người đối với anh ta là vô giá trị, và anh ta có thể làm những việc tởm lợm để đạt được một mục đích nào đó.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui