Thưa thầy em yêu anh!

Chương 07
Chẳng mấy chốc đã đến thứ tư, cái ngày tôi khá là mong chờ và cũng sợ nữa, tôi luôn là người bốc đồng đôi khi đi quá trớn mà không màng đến hậu quả, tôi không biết là cái chuyện bốc đồng kì này của tôi sẽ dẫn đến hậu quả gì nữa… 
Khi tôi vào lớp con bé My đã ngồi đó sẵn, thấy tôi nó có vẻ ngán, tội nghiệp con bé, ấn tượng quả là xấu, tôi bước đến gần thảy cho nó một một đôi kẹp hình bướm, con bé trố mắt nhìn tôi ngạc nhiên lắm, tôi ngồi phịch xuống bên cạnh  nó trổng không:
- “Xin lỗi… đây không cố ý trút giận vào em… quà để xin lỗi đấy”.Ngay lập tức trên khuôn mặt của My xuất hiện một nụ cười tươi tắn, nó bá cổ tôi:
- “Hổng sao đâu, em cũng biết chị đang bực mà, em  cũng bậy quá trời, chị có bị thầy la hông?”.
Nhắc tới chữ “thầy” lập tức tôi phừng phừng trong óc: “Nhắc tới “thằng cha” đó mới nhớ, hổng biết lát sao đây. Mình nên chuẩn bị tinh thần đây là vừa”, suy nghĩ trong đầu tôi vừa thoáng qua thì lớp trưởng đã phát lệnh chào giáo viên, nhưng… bước vào là một bà cô rất đẹp… nhưng lạ hoắc. Trời hỡi… vậy là điều này thành sự thật  rồi hả trời, ông thầy “yêu dấu” của tôi biến mất… không dạy nữa… không điều này đừng thành sự thật nha, hôm qua tôi đã cầu trời khẩn phật và hứa cho nguyên nải chuối nữa mà nỡ nào làm thế với tôi… kể cả con bé My cũng ngạc nhiên, nó xoay sang hỏi tôi:
- “Chị ơi, thầy đâu rồi, hôm nay thầy nghỉ rồi, em không thích đâu… không chịu học cô này đâu, nhìn mặt dữ quá đi.”
Thật sự là cái câu hỏi con bé My nó hỏi tôi thì tôi cũng đang hỏi đúng câu đó đấy “Ổng đâu rồi??” Tốt nhất tôi cứ việc giữ vững lòng tin là tiết sau ổng sẽ vô…hy vọng là vậy….
Nhắc lại chuyện về giáo viên dạy thế, bà cô xinh đẹp nhưng lạ hoắc này là cô An, nổi tiếng dữ nhất trường, sao cái trường này cho toàn giáo viên khủng bố không hà, không được một lúc an bình nữa. Đang suy nghĩ vớ vẩn thì cô An đập cây thước xuống bàn tôi cái cộp làm tôi lẫn con bé My đều giật mình, cô đến gần bảo tôi:
- “Đứng lên đọc chapter 13 cho tôi, nãy giờ thả hồn đi đâu vậy?”.
Tôi luống cuống cầm sách đứng lên, trời, hôm nay tôi sao vậy lại còn cầm ngược sách nữa, tôi bèn lật đật quay sách lại mà hổng biết nãy giờ có theo dõi đâu mà biết phần nào để đọc cơ chứ.Tôi gãi đầu gãi tai:
- “Ơ… dạ thưa cô, xin lỗi vì em chểnh mảng nhưng chúng ta đang học đoạn nào cơ ạ”
Cô An đập thước xuống bàn cái rầm lần nữa quạu quọ: “ Đi học mà vậy đó hả, đang nghĩ tới “anh” nào nên mới vậy, đoạn 13 b đó. Đọc sai chữ nào là chết với tôi”. Hic hic… bà cô này dữ quá… tôi thà bị “ông già” kia đì còn hơn, mà ổng nỡ nào ổng biến mất thế… thầy ơi là thầy…. đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa ….
- “Đọc sai rồi, tối về chép phạt…mai nộp…”.
Một tiếng gõ chát chúa vào bàn một lần nữa, tôi thất kinh đánh rớt cuốn sách, cô An lừ mắt nhìn và bảo tôi ngồi xuống rồi rảo bước qua bên dãy mới tìm một nạn nhân xấu số khác… hôm nay đâu phải ngày 13 đâu mà xui dữ, chắc trời đang phạt tôi đó, đúng là có “đồ quý mà không biết giữ mất mới thấy tiếc”. À trong trường hợp này phải là có “người quý mà không biết giữ”….Tôi thở dài liếc qua con bé My lúc này cũng đang ngồi run cầm cập, nó nắm chặt cánh tay tôi thều thào:
- “Em sợ… bà này quá… em không chịu đâu, Sinh trở lại đi, em thích mỗi thầy thôi”, con này nó làm như có mình nó “nóng ruột” vậy, tôi cũng “nóng ruột” vậy, giờ mà có cách nào biết ổng đang làm gì, ở đâu tôi tình nguyện ăn chay một ngày… tiếng chuông hết tiết vang lên, tôi khấp khởi mừng trong bụng thế là thoát được bà cô này một lúc rồi khoẻ quá.
Tôi nhanh chân chạy vội xuống hành lang tranh thủ hít thở chút khí trời, nãy giờ trong lớp ngột ngạt chết được. Khi đi ngang phòng giáo vụ tôi thấy cô Duyên dạy tôi môn Words đang nói chuyện với ai đó, chuông reng… cũng đã đến giờ phải lên lớp tôi định bước đi nhưng lời cô Duyên đã níu chân tôi lại: “ Hôm nay Sinh bệnh à, có lên lớp dạy tiết cuối được không, sao mà bệnh? Giận con bé kia quá hoá bệnh à, chuyện lớn nghen… mà con bé đó cũng cá tính dữ hen”, là anh à, hôm nay anh bị bệnh sao, ôi tội nghiệp!
Tôi nghe căng tai lắng nghe loáng thoáng tiếng anh:
- “Trời, nghĩ sao vậy? Ai thèm bệnh vì giận nó, chỉ là cảm nắng thôi mà… Cá tính hả? Ai nói, tính của chim đúng hơn… lóc cha lóc chóc. Tui trị tới nơi luôn cho coi”.
Tôi nghe tiếng cô Duyên cười: “Sinh làm như tôi không biết tính Sinh vậy, đã bao giờ tôi thấy Sinh cay cú thế đâu… mà làm gì đì con người ta dữ vậy, tha nó đi… con nít mà”
- “ Con nít gì…con nít quỷ….dám tán tỉnh thầy cơ chứ…” anh hậm hực, tiếng cô Duyên lại cười rúc rích: “ Có tờ giấy thôi mà… Sinh cũng trẻ con quá đi”
- “Không biết tui ghét con gái quậy lắm, tui trị cho hết quậy luôn.” tiếng anh lại dấm dẳng…vừa lúc đó cô Duyên bước ra bậc cửa đụng phải tôi đang đứng ngay góc tường.
 
Chương 08
Cô cười tủm tỉm khi thấy tôi, tôi ngượng ngùng chẳng biết nói gì, dường như cô đã biết và lên tiếng gỡ rối cho tôi: “Em tìm thầy có phải không? Thầy đang ở trong đó, em có muốn vào nói chuyện không?”, tôi vội lắc đầu quầy quậy: “ Không, em chỉ vô tình đi ngang đây thôi, em phải lên lớp bây giờ nè, chào cô ạ”, nói xong  tôi chạy biến. 
Tiết học của cô An trôi qua một cách nặng nề, tiếng đồng hồ tích tắc càng làm tôi sốt ruột thêm, tôi làm bài một cách chán chường, chưa bao giờ tôi cảm thấy giờ Conversation giống như giờ thẩm vấn tù nhân vậy, với cây thước đập đi đập lại trên tay cùng với bộ đồ vest đen và đôi kiếng cận to đùng, bộ tóc búi cao, cô An giống như một cai ngục thực thụ… tôi đưa tay lên miệng ngáp dài. Con bé My cũng có tâm trạng y chang tôi, nó cũng đưa tay lên ngáp rồi gục lên gục xuống, nó thì thào với tôi: “Bà này dạy chán quá chị ạ, giờ Conversation mà vầy đây. Biết vậy hôm nay em ở nhà còn hơn”, tôi khoanh tay lắc đầu:”Thôi ngồi cho hết giờ đi, tự nhiên giờ đối thoại lại đi ngồi đọc ba cái đoạn văn dài lê thê vậy mà conversation cái nỗi gì. Đây cũng chán lắm”.
Bé My phùng mang thổi phù một cái làm bay lủa tủa mấy chùm tóc nơi mái ngố, ngắm kĩ tôi cũng thấy con bé này dễ thương lạ, nếu là con trai tôi cũng sẽ thích nó, trông nó khá đáng yêu với làn da trắng hồng đặc trưng của con gái Bắc, nụ cười có tới hai cái răng khểnh và một mái tóc mượt được tết hai bên và kẹp đầy những con cánh cam nho nhỏ đủ màu. Rồi nó quay qua hỏi tôi: “Chị H biết giờ này thầy đang ở đâu và làm gì không ha, em nhớ thầy quá.”, tôi lắc đầu nhún vai bĩu môi ra chiều không biết mặc dù trong bụng biết tỏng tòng tong là tình trạng của đương sự đang bệnh và vị trí chính xác là ở phòng giáo vụ…
Tíc tắc cái đồng hồ cứ kêu làm đong đầy nỗi chán ngán của sự chờ đợi anh trở lại, tôi lúc thì nằm gục xuống bàn, lúc thì quay viết lúc thì đánh caro với bé My mặc xác cho cô An thỏa sức hành hạ những người dãy dưới với đủ lý do đọc không trôi, sai chính tả… và tiếng chuông hết giờ đã reng lên trong sự hoan hỉ của mọi người, cô An đi ra và không quên kèm theo lời đe dọa: “Thứ sáu nộp bài phạt cho tôi, không có tôi cho “xơi trứng” hết”. Cả lớp dạ rõ to và thừa biết thứ sáu không phải là tiết của lớp chúng tôi nên chẳng có “ma” nào đi học cả đâu.
Vừa lúc đó thì Sinh bước vào với vẻ mệt mỏi rã rời, nhưng anh vẫn cố tươi cười chào chúng tôi, dĩ nhiên là mấy cô nữ sinh trong lớp tôi vui ra mặt (tất nhiên rồi, trong số 30 học viên trong lớp thì có đến phân nữa là nữ, mà với một “anh” thầy đẹp trai tiêu chuẩn thế thì đó là điều tất yếu), anh vui vẻ vô đề: “Today, we will learn how to guess what someone is thinking about by suggest question, Ms H e here please, we will begin.(Hôm nay lớp chúng ta học bài mới là học cách phán đoán người khác nghĩ về điều gì đó bằng các câu hỏi gợi ý. Nào mời bạn H lên đây, chúng ta bắt đầu bài học.)”. Mặt mày tôi đang tươi rói chợt bí xị, bệnh hoạn mà cũng hành “người ta” nữa thấy ghét, không chịu ở yên một chỗ cho tôi nhờ. Nhưng thôi hôm nay do anh bệnh nên tôi chẳng thèm đanh đá nữa đâu, nên ngoan ngoãn đi lên tuy vậy miệng vẫn càu nhàu: “Why (is) me everytime? (Sao lúc nào cũng là em vậy?)”, anh đưa ngang quyển sách lên ngang tầm mắt rồi khẽ liếc nhìn tôi như ngụ ý bảo: “Vì tôi đang “đì” em đấy không nhớ hả?”.
Rồi tôi lên rồi nè, muốn hỏi gì hỏi đi, lắm chuyện, tức thì một học viên ở dưới đứng ngay lên hỏi tôi:
“What are you thinking now? (Giờ bạn đang nghĩ gì?)”,
“ Well, I am thinking about someone (Tôi đang nghĩ về một người)” – tôi đưa mấy ngón tay lên xoắn vài lọn tóc ngắn ngủn phía sau trả lời, rồi anh ta hỏi thêm:
“What kind of someone, male or female? (Người nào, nam hay nữ?)”, tôi đưa mấy ngón tay lên vân vê vành môi ra vẻ đắn đo rồi bảo:
“This one is male, he is familiar with us. (Người này là nam, anh ấy rất quen thuộc với chúng ta)”, rồi một giọng người khác lại vọng lên hỏi tôi:
“Is he hansome? (Anh ấy có đẹp trai không?)”,
“Yes,sure (có, tất nhiên)”- tôi cười toe.
Rồi lại một người khác:
“ Is he rich? He has some thing special? (Anh ta có giàu có không? Có gì đặc biệt?).
Tôi nhún vai trả lời:
“He is rich, yeah, I think so. He wears glasses and he has knowledge. (Anh ta giàu, tôi nghĩ vậy, anh ta có đeo kính và có tri thức.).
Nghe tới đây thì bao nhiêu sinh viên nữ đổ dồn mắt vào anh xì xào: “ Không phải thầy đó chứ nghe sao giống thầy vậy. Đừng nói là nghĩ đến thầy nha”, còn tôi thì đánh mắt sang anh một cách kín đáo, tôi thấy anh cũng thấy cái nhìn đó của tôi và giả vờ chăm chú vào sách ho hắng vài tiếng mặt hơi thoáng đỏ, tôi cũng cảm thấy mắc cười vì anh có vẻ hơi kiêu hãnh về điều đó nhưng đừng mừng vội, bởi tôi đâu có nói về anh lúc này.
Bé My ngay lập tức đứng dậy ngay, nó nắm lấy cơ hội trêu chọc tôi: “Biết rồi nha, chị đang nghĩ về thầy, chị lém thiệt”, tôi nửa trề dài môi nửa cười:
“Who said that? Who said I am thinking about our teacher?( Ai nói vậy? Ai nói tôi nghĩ về thầy?)”
Nó cũng phản pháo: “Chứ gì nữa, quen thuộc này, đeo kính này, có tri thức, đẹp trai này không phải thầy thì là ai nào?”, tới đó mấy cô nữ khác cũng nhao nhao: “Ừa, giống thầy thiệt ha, nói đại cho rồi.Chứ ai, chứ ai?”, tôi liếc sang anh lần nữa thì thấy anh giả vờ ngó thiệt chăm chú vào sách đổ mồ hôi hột, tôi mỉm cười tinh quái với cả lớp:
“Wrong answer. That’s Bill Gate. Don’t tell me you don’t know Bill Gate. (Sai bét. Đó là Bill Gate, đừng nói với tui mấy bạn không biết Bill Gate)”.
Bao nhiêu hào hứng của các cô nữ sinh bị tôi chọc thủng như bao cát, họ nhìn tôi mặt mày nhăn nhó vì bị tôi tạt nguyên gáo nước, kể cả con bé My cũng vậy: “Trời ơi, tưởng ai, hóa ra ông trùm máy vi tính. Vậy mà tưởng thầy.. Tôi quay qua anh nhoẻn cười thiệt xinh kèm theo là đôi mắt giả vờ xoe tròn châm chọc: “May I e back my seat?”, anh hạ cuốn sách xuống xua tôi vế chỗ, rồi anh thở phào như thể: “May quá”. Rồi chúng tôi tự bắt cặp và tập với nhau, con bé My thì kì này vui lắm nó thấy có thể kết thân với tôi không còn khó khăn nữa, nhưng tôi để ý trong lúc tập luyện nó cứ ném tia mắt về phía anh, con nhỏ mê đẹp trai thấy ớn….
Tiết học trôi qua cái vèo chớp nhoáng chúng tôi học vui đến nỗi quên cả thời gian, chuông reng cả lớp lục tục kéo nhau ra về riêng tôi thì nán lại hỏi thăm bệnh tình anh thế nào, bởi suốt buổi tôi thấy anh bị cơn đau đầu hành hạ nhưng anh vẫn cố chịu đựng để giải đáp những thắc mắc của chúng tôi.Lúc này anh đang gục trên bàn, tôi lại gần bàn và nói cố tình để anh nghe thấy: “Thầy chưa về sao? Em về nhé”, anh đã không hề ngẩng lên mà giơ bàn tay lên quơ trong không trung: “ Về thì cứ về đi.”, tôi chẳng nói thêm một từ nào bèn đi nhanh xuống hiệu thuốc bên kia trường mua mấy viên thuốc trị cảm, nhức đầu rồi quày quả trở lên không quên ghé vào căn tin mua một chai nước khoáng. Anh vẫn còn ngồi gục trên bàn, tôi nhẹ nhàng tiếng lại lay anh: “ Thầy này. Thầy”, anh ngẩng lên, tôi nắm lấy bàn tay anh bỏ vào đấy mấy viên thuốc và để chai nước lên bàn, trước cử chỉ đó anh tròn mắt nhìn tôi,còn tôi thì tựa vào thành bàn mỉm cười: “Đừng có mở mắt nhìn em như vậy, thầy nên uống thuốc lấy lại sức khoẻ để còn “đì” em chứ?”
Sinh nhìn mấy viên thuốc trên tay lườm tôi bán tín bán nghi, nửa đùa nửa thật: “ Định đầu độc tôi hả, theo như tôi nhớ tôi có ác với em thiệt mà đâu đến nỗi phải chết đâu”, nghe anh nói thế dẫu biết anh đùa nhưng tôi vẫn giả vờ giận, quay đi: “Tuỳ, không uống thì thôi, em đi về đây. Bye bye”, tôi nghe tiếng Sinh rúc rích sau lưng lập tức quay ngoắt lại thì anh đã đổi bộ mặt “băng giá” ho hắng: “ Hèm, trước khi về đem luôn cái này về.”. Anh với tay lấy cặp sách một cách khó nhọc, rồi lục cặp đưa cho tôi một tờ giấy xếp thẳng thớm, tôi mở ra ô ngạc nhiên chưa đấy là bài kiểm tra đã bị xé của tôi đây mà nhưng là toàn nét chữ của anh, anh đã chép lại hết cho tôi và còn chấm con điểm A đỏ chói nữa, anh dễ thương thật. Tôi ngẩng lên nhìn Sinh bằng đôi mắt long lanh: “Thật sao, thầy đã chép lại bài kiểm tra cho em à?”, anh vẫn lạnh lùng: “ Không, tôi đâu có rảnh, có người nhờ tôi đưa cho em đấy.”, tôi vẫn nhìn anh cười nụ hai má ửng hồng: “ Cám ơn thầy, thầy ráng khoẻ để hôm sau đì em tiếp nha, giờ em về đây.”, không thèm nhìn tôi lấy một cái, anh lật sách ra và xua tôi đi về: “ Xong rồi, đi về đi. Để tôi yên tĩnh một chút. Cám ơn vì mấy viên thuốc”, tôi vui sướng dạ rõ to tung tăng ra về, ra đến cửa rồi tôi vẫn ngoái lại nhìn anh lần cuối, dường như anh cũng biết điều đó nên giả vờ gục xuống bàn lần nữa.
Tôi đi về mà lòng sung sướng lạ, hôm nay tôi không về nhà đâu, tạt qua nhà Trâm để kể cho nó nghe về thái độ của anh hôm nay, ngoài đường nắng chiều rực rỡ, chưa bao giờ tôi thấy hoàng hôn đáng yêu đến vậy….
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui