Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm Chủ Bút


Dương Thu đột nhiên mở mắt vừa vặn bắt gặp Dương Ngọc Thấu ngồi tựa lưng nhìn mình chằm chằm.Dương Thu giật mình, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt này của Dương Ngọc Thấu.

Chỉ cảm thấy Dương Ngọc Thấu trước giờ ánh mắt luôn trong trẻo vô cùng tinh anh, nhìn vào đó sẽ bất giác bị cuốn theo bởi cảm giác kiêu ngạo và tự tin của nàng.

Không như lúc này, đôi mắt rất đen rất sẫm, chẳng biết có phải là do thương bệnh chưa khỏi hay không mà thoạt nhìn hơi ảm đạm, phảng phất ngay cả quang hoa trong mắt cũng chôn giấu sâu hơn bình thường, ánh nhìn tỏa ra nhàn nhạt sát khí khiến người ta rợn tóc gáy.Dương Ngọc Thấu thấy nàng ta đã tỉnh, điềm đạm mỉm cười.

Chớp mắt, cảm giác rợn ngợp lúc nãy hoàn toàn biến mất, "Ta làm ngươi thức giấc hả?""Không." Dương Thu xấu hổ nói, nàng biết mình đã sơ ý để lộ cảm xúc liền nhanh trí nói sang chuyện khác: "Chủ nhân đã thấy đỡ hơn chưa? Sao người lại ngồi dậy rồi, có phải không khỏe chỗ nào không? Vết thương trên vai trái người có còn đau không?""Ngươi hỏi nhiều như vậy để làm.

Ta không sao, nằm một chỗ hơn một tháng cũng đã đỡ nhiều rồi." Dương Ngọc Thấu cởi trung y, cúi đầu nhìn vết thương dữ tợn trên bả vai trái, "Có điều là, thương thế này của ta coi bộ không nhẹ, các ngươi làm sao cứu được cánh tay này vậy?"Dương Thu hiểu ý, nàng và Dương Đông đều không giỏi y thuật, Dương Ngọc Thấu muốn hỏi chính là hỏi thân thế của hai vị kia, nhìn thấy Dương Ngọc Thấu sắc diện hôm nay tốt hơn rất nhiều, liền đem mọi chuyện một hơi kể lại.Đợi lúc nàng kể xong, Dương Đông cũng ra ngoài trở về, vừa mở cửa đã vội hét lên: "Trời ơi chủ nhân, người làm gì mà c-cởi __ uầy, nơi này không phải là Bắc Huyền chúng ta đâu, người đừng có thanh thiên bạch nhật cởi ra như vậy."Dương Thu: "..."Dương Ngọc Thấu bộ dạng buồn cười hỏi lại: "Cái gì mà không phải Bắc Huyền chúng ta? Ở đây cũng đâu có người ngoài, ta chỉ xem thương tích bản thân một lát thôi nha đầu ngươi làm quái gì la toáng lên thế?"Dương Thu bên cạnh nói: "Chủ nhân, còn một chuyện chưa nói với người, chúng ta hiện giờ __ là đang ở trên cương thổ Đại Tùy."Dương Ngọc Thấu nghiêng đầu nhìn Dương Thu, chỉ thấy nàng ta rũ mắt nói: "Chỉ trách thuộc hạ và Dương Đông lúc đó cũng bị thương, Bắc Huyền quốc lại có chỉ lệnh truy nã, ngay cả biên thùy tiểu trấn khỉ ho cò gáy cũng không thể tránh khỏi tay mắt.

Còn có __"Dương Ngọc Thấu gặng hỏi: "Còn có người trong giang hồ, muốn giết ta săn tiền thưởng đúng không?"Dương Thu khẽ gật đầu.Dương Ngọc Thấu "ha" nhẹ một tiếng.

Tâm tư người đó quả nhiên không thay đổi.

Ngoài mặt thì dán cáo thị truy nã nhất định phải bắt sống, như vậy mới biểu dương được tấm lòng bao lao bác ái của nàng ta.

Sau lưng thì ngấm ngầm sai người hạ sát, bản thân Cơ Trát Dạ có hẳn một tổ chức sát thủ riêng để xử lí đám quan lại không biết nghe lời.

Sáng kiến này là nhờ nàng một tay đề bạt, hiện giờ nếm mùi bị gậy ông đập lưng ông thật sự là hơi đau.Dương Ngọc Thấu ngẩn mặt nói: "Hai vị Vân Hoàng Vân Yên cô nương đã giúp chúng ta đó đâu?"Dương Đông nói: "Cái đó __ mấy ngày nay không thấy mặt bọn họ.

Hình như trong thành có chút chuyện, bọn họ nói mình là thuộc hạ của Bình Nguyên quận vương, vị quận vương đó vừa hay cũng là phong chủ của Đông Ly thành này.


Có lẽ bọn họ là đến phủ doanh hay gì đó giúp một tay rồi.""Đông Ly thành?" Dương Ngọc Thấu nói: "Nơi này cách Bắc Huyền không xa.

Gần đây có xảy ra chuyện gì khác thường không?"Dương Đông vội để mớ đồ dùng linh tinh trên bàn chạy đến giúp nàng mặc y phục, vừa nói: "Chủ nhân, người vừa mới khỏi bệnh, những chuyện này để sau hãy nói được không, dù gì __""Nói ngay bây giờ!" Dương Ngọc Thấu thấp giọng hạ lệnh.Dương Đông giật mình vội tiếp lời: "Cái, chuyện phía Bắc Huyền muội cũng không rõ.

Chỉ biết mấy ngày nay trong thành Đông Ly đột nhiên tăng cường phòng bị, cũng bắt đầu dán cáo thị trưng quân, ngoài phố cũng không còn nhộn nhịp như trước.

Giờ dậu gõ canh giờ tuất đóng cửa, cổng thành lúc nào cũng có người thay phiên canh gác một khắc cũng không có lơ là.

Giống như là .....""Gống như là sắp có chiến sự!" Dương Ngọc Thấu nắm chặt cổ tay Dương Đông kéo lại.Dương Thu cũng bị dọa một trận vội lên tiếng: "Chủ nhân?"Dương Ngọc Thấu ho khan một tiếng thay đổi ngữ điệu: "Bắc Huyền mặc dù thời tiết khí hậu khắc nghiệt cũng không trồng trọt được gì nhiều, nhưng quanh năm lương thảo vẫn đầy đủ, có những nơi nguồn nước ấm áp, nước ta căn bản không giàu tài nguyên, lại có thể đúc ra hàng loạt vũ khí phục vụ chiến tranh, hai người có biết vì sao không?"Dương Đông lén nhìn Dương Thu, cả hai đồng loạt lắc đầu."Vì bên dưới đại địa Bắc Huyền ta, là một lượng lớn than đá và hỏa nhiên liệu.

Số than đá bề mặt đó có thể đốt nóng cả Bắc Huyền trên dưới hai mươi năm.

Còn hỏa nhiên liệu chỉ cần dùng công thức tinh luyện, một viên nhỏ bằng lóng tay cũng có thể vận hành thiết hỏa xa chạy trong hai ngày liền."Dương Ngọc Thấu thấp giọng nói: "Chuyện này ngay cả nhị điện hạ và tam điện hạ năm xưa cũng không hề biết, cả mẫu thân ta cũng không hề biết, triều đường Bắc Huyền cũng chỉ có các đời hoàng đế, cùng với một cơ quan bí mật chuyên làm việc cho hoàng đế biết được.

Đây chính là bí mật quốc gia! Mà ta năm xưa cũng là trong trận chiến với nhị điện hạ vô tình phát giác được.

Mạng này của ta không muốn chết cũng phải chết chính là như vậy!"Dương Thu phản ứng nhanh nhẹn, lập tức hiểu ra vấn đề, nàng nghiêm mặt hỏi lại: "Vậy ___ chuyện Đại Thừa công nhiên đem thiết hỏa xa đối phó chúng ta buộc chúng ta dùng đến mộc hỏa xa cùng với hỏa dược, bọn họ không lẽ cũng biết được chuyện này?"Dương Đông nói: "Còn có, còn có lần đó nổ sập Đoan môn phóng hỏa Thận Hình ti, số hỏa dược mà Vân Hoàng nói lấy được từ tướng phủ không lẽ cũng là ___""Bắc Huyền có được thiên hạ thái bình như hiện giờ tất cả đều là vì bí mật đó chưa từng được công bố.

Đại Thừa như hổ đói trong tối ngoài sáng ngày đêm dòm ngó năm lần bảy lượt gây sự chính là muốn thăm dò đại địa Bắc Huyền ta.

Mà ta lại ngu xuẩn đến mức bây giờ mới nhận ra điều đó."Dương Ngọc Thấu ho khan một tiếng vịn vai Dương Thu khó khăn nói: "Chuyện người Đại Tùy cư nhiên xuất hiện ở Bắc Huyền còn ngấm ngầm điều tra biết rõ hành tung, còn ra tay đi trước một bước, ngoài mặt là rút đao tương trợ, ai biết bọn họ có còn ý đồ khác hay không.


Nhưng ...!khụ! Ta __ khụ khụ __ Bắc Huyền và Đại Tùy đã kí định hiệp ước không xâm phạm, nhưng chuyện xảy ra ở kinh thành vẫn luôn thấy có điều không đúng, nếu bệ hạ cảm thấy bản thân đã cắm sâu bám rễ được với phía Đại Thừa, nếu như hiện tại Bắc Huyền công nhiên phát binh đơn phương phá bỏ hiệp ước, Đại Tùy tuy chính quốc rối ren nhưng vẫn là một cường quốc, một khi chiến sự xảy ra, phía Bắc Huyền sẽ khó lòng thu xếp.

Bọn họ có khi nào sẽ đem thứ vũ khí gì đó chạy bằng hỏa nhiên liệu ra chiến trường không? Đợi lúc đó, ngộ nhỡ Đại Thừa trở mặt, Nam Yên mối thù lần trước chỉ hận không thể xé tan Bắc Huyền ta, còn có Đại Tùy liệu có thể bỏ qua cho chúng ta không?"Dương Thu và Dương Đông nghe nói mà lạnh cả người.

Cục diện này một khi nổ ra có thể đốt toàn bộ Bắc Huyền thành một biển lửa.Dương Ngọc Thấu ho đến lợi hại, vết thương trên vai lại bắt đầu âm ỉ đau.

Dương Đông rót cho nàng một chén trà nóng uống cho thấm giọng, định ngồi chờ tiếp tục nghe giáo huấn, ai ngờ Dương Ngọc Thấu trà còn chưa uống hết đã nghe phương xa vọng đến một tiếng nổ, cả tầng lầu và gian phòng bọn họ đang ngồi đều chấn động.Dương Ngọc Thấu thoáng cái sắc mặt tối sầm.Quá nhanh!Thật sự đến quá nhanh rồi!!!Trên thành lâu, Vân Hoàng đã thay bộ thường phục nhạt màu bằng chiếm giáp, quay phắt đầu lại, "Tô Thái thú, đã nhận được thư hồi âm của viện binh chưa?"Thái thú thành Đông Ly Đại Tùy Tô Hoằng trên trán mồ hôi nhễ nhại nói: "Vẫn chưa nhận được tin tức, nghe nói đoạn đường đến Kỷ thành gặp phải sạt lở, kỵ binh đã đổi qua dùng bồ câu đưa thư, nhưng Kỷ thành hẻm sâu núi cao, bồ câu cũng không biết có đến được hay không.

Vân tướng quân, phía Bắc Huyền đúng là hành động rồi, ngài nói xem chúng ta bây giờ phải làm sao?"Vân Hoàng nói: "Trước đó ta đã gửi thư báo tình hình với Bình Nguyên vương điện hạ, tin chắc ngài ấy sẽ cử người đến đây.

Đến chừng đó, chúng ta chỉ có thể liều chết thủ thành."Vân Hoàng vốn xuất thân giang hồ, năm đó tuổi nhỏ cả nhà gặp nạn, được tứ hoàng tử Phong Cẩn Du cứu giúp, sau đó còn đưa nàng cùng tiểu muội về phủ, không chỉ cưu mang còn tăng cường giáo huấn.

Chỉ là sau này Phong Cẩn Du được phong phong vị Bình Nguyên quận vương, sau đó bị điều đi trấn thủ Tây đô, Vân Hoàng cùng Vân Yên được y phái sang Bắc Huyền âm thầm giúp đỡ Dương Ngọc Thấu, từ đó về sau cũng thưa thớt liên lạc.

Nhưng có một điều Vân Hoàng chắc chắn được rằng, Bình Nguyên vương nếu biết Dương Ngọc Thấu ở đây, nàng còn đang bị trọng thương, nhất định sẽ cử người tiếp ứng.

Thuộc hạ dưới trướng của y đều là cao thủ, cho dù người y cử đến có là một lão đại phu thì lão già đó hẳn cũng biết một chút binh pháp ........Khoan đã!Vân Hoàng đột nhiên bậc cười, hại Tô Thái thú đang lau mồ hôi còn tưởng rằng nàng bị điên.Không phải còn có một Dương Ngọc Thấu ở đây sao?Vân Hoàng tặc lưỡi một tiếng vội vàng chạy xuống bên dưới.

Đúng là quan tâm tắc loạn mà.


"Trong tay có một Dương Ngọc Thấu thì còn sợ gì nghìn binh vạn mã" là điều mà Phong Cẩn Du trước đây không ít lần nói với nàng.Chỉ là ___ Vân Hoàng xuống được nửa tường thành bỗng khựng lại.

Làm sao biết được Dương Ngọc Thấu có đồng ý giúp mình hay không? Nàng ta dù gì cũng là người Bắc Huyền, sao có thể ra tay giúp Đại Tùy chống quân Bắc Huyền được?!Đúng lúc này, Vân Yên bên dưới thành một mạch chạy lên, vừa hay nhìn thấy tỷ tỷ đang ngây ngốc đứng yên bất động, vội vàng quát: "Vân Hoàng, có người muốn gặp tỷ nè mau xuống đây!!!"Vân Yên không nói hai lời, giữa lúc Vân Hoàng còn đang suy nghĩ nàng đã tự mình chạy lên nắm tay tỷ tỷ một mạch kéo xuống dưới tường thành, nơi có một người đội mũ trùm màu lam đang đứng."Vân Hoàng cô nương." Dương Thu nhìn nàng ta khẽ gật đầu."Nàng, Dương Thu, sao nàng lại tới đây?""Chủ nhân bảo ta đến tìm các vị.

Tình hình bên ngoài thế nào, các vị đã có đối sách gì chưa?"Vân Hoàng cẩn trọng hỏi lại: "Là nàng ấy chủ động bảo nàng đến gặp ta sao? Nàng ấy có biết ...""Biết." Dương Thu nói: "Tình hình bên ngoài thế nào?"Nghe được câu này, Vân Hoàng như trút đi một nửa gánh nặng, hướng Dương Thu nói: "Nàng theo ta."Đợi đến lúc Dương Thu lên được cổng thành, đại đội binh mã Bắc Huyền đã có thể thấp thoáng nhìn thấy từ xa.

Ước lược số lượng cũng phải trên dưới bốn năm vạn quân."Trong thành còn lại bao nhiêu binh mã?" Dương Thu hỏi."Quân chính quy hơn hai vạn.

Mấy ngày nay trưng quân trên dưới một ngàn.""Cho toàn bộ quân chính quy ra ngoài thành dàn trận, có biết trận đại nhạn không?""Biết không?" Vân Hoàng hỏi lại Tô Thái thú.Tô Hoằng hấp tấp đáp: "B-biết! Nhưng mà quy động chính quân ra thành hết thì phải làm sao?!"Dương Thu khẽ nheo mắt nói: "Trước cho quân chính quy ra thành dàn trận, dân quân hoặc quân đội mới trưng dụng tất cả tập trung lên cổng thành, cung tuyển thủ chuẩn bị, giống trống.

Dưới cổng thành cho người quét bụi mù mịt."Vân Yên nói: "Cái này ta biết, có phải làm vậy sẽ phô trương thanh thế, khiến Bắc Huyền quân tưởng Đông Ly thành chúng ta có nhiều binh?"Dương Thu gật đầu.Vân Hoàng nói: "Vậy cũng chỉ có thể cầm chân thời gian ngắn, phía Bắc Huyền hình như chuẩn bị vũ khí đặc biệt, chấn động vừa rồi cũng là do vũ khí đó bắn ra.

Ngộ nhỡ họ phát lệnh công thành thì sao, chủ nhân nàng có đối sách gì không?"Dương Thu đưa nàng ta một phong thư nói: "Kế sách hiện giờ chỉ có thể trì hoãn, chênh lệch hai bên quá lớn.

Chủ nhân ta nói phía Bắc Huyền hôm nay cũng sẽ không thể tấn công, trời sắp mưa rồi bọn họ cũng không thể dùng hỏa lực, các người trước tiên phái do thám sang đó quan sát tình hình một chút, phải cử người đáng tin tưởng, dò xét xem dẫn quân phía Bắc Huyền là ai."Vân Hoàng đọc nội dung ghi trong phong thư viết vội, ngẩn đầu hỏi lại: "Đây là ...?"Dương Thu nói: "Chủ nhân nói đợi khi Bắc Huyền thu quân các vị hãy làm theo những điều trong thư.

Nếu trong hai ba ngày nữa chiến sự vẫn không hạ nhiệt sẽ giúp các vị nghĩ phương pháp khác.

Người còn nói, chiến sự lần này phía Bắc Huyền chỉ muốn nghi binh mượn đó dò xét thực lực của các người, nếu chư vị không tỏ ra yếu thế phía Bắc Huyền cũng sẽ không bấm bụng lấy cứng đánh cứng.

Việc làm sao để phía Bắc Huyền thấy được các vị không yếu thế trông cậy vào cô.""Được.""Còn về thứ vũ khí đặc biệt kia, tạm thời sẽ không dùng tới được, chúng ta có thể tranh thủ thời gian này nghĩ thêm đối sách."Bên dưới thành, quân đội tập kết nhanh chóng tiến hành theo kế hoạch.

Tiếng tù và cùng trống lệnh liên hồi theo nhịp vang lên.Trong khách điếm trên đường lớn gần với thành môn, Dương Ngọc Thấu bày một bàn giấy viết ghi ghi chép chép một mớ hình thù linh tinh.

Dương Đông không thể an nhàn, liên tục hướng người ra bên ngoài nghe ngóng, chốc chốc lại cau có."Trống lệnh kiểu gì vậy chứ? Đây đâu phải là đại nhạn, rõ ràng là gà con.


Thái thú thành Đông Ly có biết điều binh không vậy?"Mà lúc này Dương Thu đứng trên cổng thành nhìn đại đội binh mã đang từng bước dàn thành thế trận bên dưới, chưa tới thời gian nửa nén nhang đã không nhịn được bước tới giật lấy dùi đại trống, tự mình dẫn đội dàn trận."Thùng thùng thùng! Thùng! Thùng thùng!! Thùng!! Thùng thùng! Thùng! Thừng thùng thùng!!!"Dương Đông lúc này mới vỗ tay tấm tắc nói: "Đánh như này mới là đại nhạn nè."Dương Ngọc Thấu nâng mắt nói: "Muội ra đó giúp họ điều binh đi."Vân Yên đứng bên cạnh liếc Thái thú Tô Hoằng đến muốn lòi con mắt.

Tô Hoằng này trị an tư chất không tệ, nhưng về sau lời hắn nói một chữ liên quan đến binh pháp cũng tuyệt đối đừng tin!Vân Hoàng vác trường thương cùng với Dương Đông cưỡi chiến mã xuất thành, một người lớn tiếng chỉ huy một người nắm vị trị tiên phong dẫn đầu đội hình đại nhạn, hai bên trên dưới hơn hai vạn đại quân theo thế trận áp sát.

Đại quân từ trên cao chẳng mấy chốc đã thấy rõ đội hình tiên phong tiền quân trung quân.

Dương Thu dùng tiếng trống làm hiệu, Vân Hoàng và Dương Đông dùng mũi thương là lệnh, cũng may không phải là "đàn gãy tay trâu", trú quân Đông Ly thành chí ích hiểu rõ hiệu lệnh tiền hô hậu ủng dạng này, từ bước ngổn ngang lộn xộn nhanh chóng lấy lại trật tự.

Đến cả Thái thú Tô Hoằng cũng không tin nổi trú quân dưới trướng mình có thể làm được đến mức ấy.Âm thanh trống lệnh cùng tiếng hò hét của binh sĩ nhanh chóng hợp thành một thể.

Dưới chân thành, một nhóm nhân phu đang kịch liệt quét lên một đống bụi mù mịt đầy trời, trông ra xa cột bụi ấy bốc lên không khác gì hùng binh kỵ mã ở trong thành đang đợi lệnh xuất kích.

Đại tướng Bắc Huyền không phải người nôn nóng, qua kính viễn vọng nhận xét tình thế này không tiện xuất quân, phía thành Đông Ly chỉ sợ đã có chuẩn bị, còn có thế trận đại nhạn hùng dũng kia nếu chỉ là một đội quân gà mờ căn bản không thể hợp thành nhanh như vậy.Mà lúc này, quần phong trên trời bắt đầu cuộn lại.

Nơi này gần với địa giới Bắc Huyền ba bốn năm nay đều không có mưa, bây giờ đây đột nhiên nổi sấm, chẳng mấy chốc mưa lớn đổ xuống ầm ầm.Đợi thêm thời gian ba bốn canh giờ, phía Bắc Huyền rốt cuộc cũng thu quân.

Diễn biến lần này thật sự quá nhanh, dọa viên Thái thú họ Tô suýt nữa tè ra quần.

Nhất là cái việc, làm sao chủ nhân của bằng hữu của thân tín của Bình Nguyên vương điện hạ biết được trời sẽ mưa?! Rốt cuộc người đó có lai lịch gì?Dương Thu cùng Vân Yên và Tô Hoằng đi xuống bên dưới hợp với nhóm Vân Hoàng, Dương Đông.Vân Yên nói: "Để muội đến đại doanh Bắc Huyền xem thử.""Ta đi cùng cô." Dương Đông nói: "Chủ nhân bảo ta đi cùng cô.""Cẩn thận." Câu này đồng loạt từ miệng Vân Hoàng và Dương Thu phát ra.Đợi đến khi Dương Thu trợ giúp thu xếp trú quân trở về cũng đã gần nửa đêm.

Dương Ngọc Thấu thắp vài ngọn nến, vẫn còn đang ngồi viết viết vẽ vẽ.

Dương Thu khoác cho nàng một tấm áo choàng, đem từng chuyện từng chi tiết nàng nhìn thấy trong quân doanh Đông Ly thành thuật lại."Đây là bản đồ sơ bộ địa hình Đông Ly thành và các vùng lân cận, đều là biên giới bám sát Bắc Huyền và lưu vực Hoàng Giang."Dương Ngọc Thấu nhìn tấm bản đồ trải trên bàn, ánh mắt chăm chú dán vào tiểu trấn cách Đông Ly thành tám mươi dặm, càng nhìn càng trầm mặc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận