Tên ta là Tần Oản Oản, cô nhi của Trưởng công chúa Phàn quốc.
Nhắc đến mẫu thân ta, những lời truyền miệng trong kinh thành khi nhắc đến bà đều nói rằng bà là một nữ trung hào kiệt, thao lược dùng binh như thần, không thua kém gì đấng mày râu.
Nỗi tiếc nuối duy nhất có lẽ là việc bà hy sinh khi còn quá trẻ, qua đời trên chiến trường.
Còn phụ thân ta? Đó là một người nam tử vô dụng, được cưới vào phủ công chúa một cách bình thường không có gì đặc biệt.
Mỗi khi nhắc đến phụ thân, ai nấy đều chỉ có một lời nhận xét: "May mắn thật.
"
Theo lời kể của phụ thân ta, trước khi cưới mẫu thân ta, ông chỉ là một người nông dân bình thường, ngoài việc trồng trọt, có lẽ chỉ biết nuôi lợn.
Nếu không phải năm đó gặp phải bọn cướp trên đường vào đêm đông lạnh giá và được mẫu thân ta cứu giúp, cả đời ông có lẽ chỉ cúi mặt cày ruộng trong thung lũng xa xôi.
Nhưng ông thật sự may mắn, không chỉ gặp bọn cướp vào mùa đông, mà còn gặp được mẫu thân ta trên đường.
Sau khi được cứu thoát, phụ thân ta lau nước mắt, khóc lóc đòi cưới mẫu thân ta.
Bà thấy ông đẹp trai và rắn rỏi nên không nỡ từ chối lời cầu hôn của người nông dân này, liền quyết định mang ông về.
Từ đó, câu chuyện tình yêu giữa công chúa hoàng gia và một kẻ nông dân chân chất bắt đầu!
Điều kỳ lạ hơn cả là, họ đã sinh ra ta.
Một người hiện đại, khi vừa mới sinh ra đã có tư duy của một nhân viên xã hội hai mươi hai tuổi!
2
Đúng vậy, ta là người tái sinh.
Kiếp trước của ta c.
h.
ế.
t thảm vô cùng.
Là nhà vô địch đấu võ tự do, ta say rượu và leo lên sàn đấu của Muay Thái, và không may bị đánh chết.
Tất cả chỉ vì uống rượu mà ra.
Quá khứ không nhắc lại, nói về hiện tại đi.
Phàn quốc này, điều kiện sống cũng tốt, chỉ có điều nơi đây rất trọng nam khinh nữ, phụ nữ không được phép ra khỏi cửa, ra đường cũng phải che mặt, thật quá phong kiến.
Dĩ nhiên, mẫu thân ta là một ngoại lệ, một phần vì bà có Hoàng thượng che chở, phần khác vì võ công của bà thật sự cao cường.
Để ta có thể sống tự do hơn, mẫu thân luôn dạy dỗ ta rằng, muốn sống tốt thì phải luyện võ giỏi.
Với căn bản võ thuật từ kiếp trước, ta luyện võ một cách vô cùng thành thục, ngay từ nhỏ đã có thể đánh cho Thái tử triều đình chạy té khói.
Quả thực, ta đã sống như phiên bản thứ hai của mẫu thân ta.
Nhưng tiếc thay, cuộc sống tốt đẹp không kéo dài bao lâu, mẫu thân ta đã hy sinh trên chiến trường.
Chỉ để lại một mình ta, một đứa trẻ luôn gây chuyện, và một người cha vô dụng chỉ biết khóc!
3
Không còn sự che chở của mẫu thân, phụ thân ta trở thành trò cười cho cả thành.
Ngoại trừ Hoàng thượng còn giữ chút tình cảm với mẫu thân ta mà thỉnh thoảng chăm lo cho phụ thân ta đôi chút, những người còn lại đều hận không thể giẫm đạp ông dưới chân.
Dù sao thì, một người nông dân vô tài vô đức, không tốn một đồng bạc nào, đã trở thành phò mã của vị công chúa tôn quý nhất triều đình, vượt mặt biết bao thiếu gia trong kinh thành để bước lên đỉnh cao, ai mà không tức giận?
Trong số những người đó, có cả cha của các vị công tử từng đính hôn với ta.
Phụ thân ta, nhát gan sợ phiền phức, là một người luôn nhẫn nhịn.
Ông biết mình không có năng lực, nên lúc nào cũng chỉ mong chọn được cho ta một gia đình bình thường để sống yên ổn qua ngày.
Dù đối phương có xem thường, xúc phạm ông thế nào, ông cũng không để tâm, chỉ cần họ đồng ý đính hôn, ông sẽ cười mà chấp nhận.
Cha ta có thể nhẫn nhịn, nhưng ta thì không.
Liên tiếp vài lần, ta lén lút đến nhà những kẻ đã xúc phạm cha ta, nhét họ vào bao tải và đánh đập túi bụi.
Sau nhiều lần như vậy, tất cả những mối hôn sự mà cha ta hạ mình cầu xin đều tan vỡ.
Cha ta vô cùng lo lắng, cho rằng hành vi thô lỗ của ta khác hẳn với những cô nương trong kinh thành, nên có lẽ tinh thần của ta không được bình thường.
Nghe nói các tiên tinh trong Quốc Tử Giám đều là những bậc đại nho ở kinh thành, cha ta liền khóc lóc suốt đêm, vào cung gặp cữu cữu ta, Hoàng thượng, để kể lể nỗi lòng.
Hoàng thượng vốn đã rất thương nhớ mẫu thân ta, lại nghe tin ta có vấn đề về tinh thần, bèn rơi nước mắt và phá lệ cho ta vào Quốc Tử Giám - nơi vốn chỉ nhận nam tử.
Kết quả là, ngay ngày đầu tiên vào Quốc Tử Giám, khi bài giảng vừa mới bắt đầu, ta đã đánh Thái phó một trận.
.