14
Chưa kịp vui mừng được một khắc, thì họa từ trên trời giáng xuống.
Cha ta gửi thư tới.
Nội dung thư rất ngắn gọn, ông lại cầu thân cho ta, bảo ta tranh thủ về nhà xem một lần, còn dặn dò kỹ lưỡng rằng, lần này gặp người không được ra tay, nếu lại đánh người, sau này không còn tìm được gia đình tốt nữa.
Đọc xong thư, ta ngồi không yên.
Vội vã chạy ra hậu viện, đúng lúc gặp tiên sinh đang lầm bầm nguyền rủa mà rời khỏi sân.
Thấy ta, tiên sinh hậm hực phất tay áo, không khách sáo nói:
"Không thể đẽo gọt nổi nữa rồi, ngay cả tể tướng cũng lười trị ngươi, ngươi cứ chờ c.h.ế.t đi."
Ta ngẩn người nhìn lão già phất tay áo lần nữa mà đi, cảm thấy không thể cứ để ông ta nhờn mãi, liền nhặt viên đá dưới đất ném trúng đầu gối ông ta.
Tiên sinh ngã xuống đúng như dự đoán, vẻ mặt không thể tin nổi quay đầu nhìn ta.
Ông ủy khuất, ta còn ủy khuất hơn.
Ta lau nước mắt, bắt đầu gào:
"Lão già c.h.ế.t tiệt, ông chờ c.h.ế.t thì có!"
"Ta vừa mới đến tuổi cập kê, ông đã nguyền rủa ta chết, sao ông không c.h.ế.t trước đi, ông đã chôn một nửa thân trong đất rồi."
"Lão đồ nho c.h.ế.t tiệt, đồ không biết xấu hổ, ta bị ông làm tức c.h.ế.t mất!"
Giọng ta mắng quá lớn, ngay cả Tạ Hoài cũng nghe thấy, hắn từ trong phòng bước ra, đứng trong sân nhìn ta.
Nhìn thấy hắn, ta càng cảm thấy ủy khuất, không đợi tiên sinh mở miệng mắng ta, ta liền khóc lóc chạy vào lòng hắn.
"Khóc cái gì."
Giọng Tạ Hoài lúc nào cũng lãnh đạm, hắn vừa vỗ nhẹ lưng ta, vừa nhìn tiên sinh ở xa, ánh mắt đầy sát khí.
"Lão già c.h.ế.t tiệt nguyền rủa ta chết, hắn nói ngay cả tể tướng cũng lười trị ta, bảo ta chờ chết."
Tạ Hoài lãnh đạm đáp một tiếng, tiên sinh ở xa liền run rẩy mạnh, khổ sở nhấc m.ô.n.g lên, lảo đảo chạy đi.
Ta nhìn bóng lưng ông ta, ngẩn ngơ nói: "Ông ấy chạy rồi, chẳng lẽ không mắng ta nữa?"
Tạ Hoài khẽ cười, giọng nói vô cùng ôn nhu: "Tuổi đã lớn rồi, đi về lo chuẩn bị quan tài."
15
Ta đã ở lại phòng Tạ Hoài cả đêm.
"Ngươi nói xem, thanh danh của một cô nương quan trọng biết bao, ta đã ở phòng ngươi hai đêm rồi, ta thật sự không thể sống nổi nữa, cây cổ thụ ngoài sân nhà ngươi có chắc không?"
Tạ Hoài ngẩng đầu nhìn cây cổ thụ trong sân: "Từ khi Quốc Tử Giám được dựng lên, nó đã ở đó, hẳn là chắc chắn."
Ta yên tâm gật đầu: "Ngươi có thể cho ta mượn thắt lưng không?"
Tạ Hoài đáp một tiếng, rút thắt lưng đưa cho ta, còn dặn dò: "Thắt lưng này làm từ lụa, khá bền, chỉ là khi thắt chặt sẽ dễ cuộn thành một sợi dây mảnh, ngươi c.h.ế.t chậm có lẽ sẽ không thoải mái lắm."
Ta nhìn thắt lưng rồi gật đầu, nhấc chân đi ra sân.
Khi tới gốc cây, ta phát hiện Tạ Hoài cũng đi theo.
"Ngươi ra đây làm gì?"
Tạ Hoài giơ tay kéo một cái ghế đá đặt dưới gốc cây, chỉ vào nó và nói: "Ngươi lùn, nếu không đứng lên ghế thì không treo được dây."
Ta cảm động vô cùng, hắn thật sự rất chu đáo.
Ta buộc dây cho chắc chắn, rồi quay lại nhìn Tạ Hoài: "Thật sự không giữ ta lại sao?"
Tạ Hoài chống đầu ngồi trên bàn đá nhìn ta, một lát sau mới hỏi: "Ta có thể hỏi một câu, vì sao ngươi nhất quyết muốn treo cổ?"
"Tất nhiên là vì danh tiếng bị hủy, không gả đi được."
"Vậy sau đó thì sao?"
"Ngươi có thể lấy ta không?"
Tạ Hoài sững sờ: “Chỉ vì chuyện đó mà ngươi treo cổ?"
"Chẳng lẽ không phải? Ngươi yên tâm, nếu ngươi không đồng ý, ta nhất quyết không ép buộc, ta sẽ tự thắt cổ ngay bây giờ, ngươi chỉ cần coi như không thấy, đợi khi ta c.h.ế.t hẳn, ngươi hãy gọi người đến thu dọn thi thể.
Khi gặp cha ta, ngươi thay ta khuyên ông vài lời, ông ấy hay khóc, khóc nhiều sẽ dễ mù mắt, bảo ông ấy kiềm chế chút."
Ta nói xong, liền làm bộ nhét đầu vào dây, Tạ Hoài đá lật chiếc ghế đá.
Không ngoài dự đoán, đầu ta mắc vào sợi dây, hai chân đạp loạn, cảm giác nghẹt thở ập đến.
Thật là cảm ơn hắn, hắn thật sự biết cách đối nhân xử thế.
Chiếc thắt lưng quả nhiên như Tạ Hoài đã nói, thắt lại thành một sợi dây nhỏ.
Khi cổ ta gần như bị gãy, Tạ Hoài mới ôm ta xuống.
"Về báo với cha ngươi một tiếng, ngày mai ta đến cầu hôn."
Ta mừng rỡ, quên cả cổ đau, thành tâm hỏi hắn: "Thật sao? Chỉ cần ngươi đến cầu hôn, ta không cần sính lễ, chỉ cần ngươi đến là đủ.
Ngươi dù chỉ là một người phu ngựa, ta cũng sẽ gả cho ngươi, sau này còn sinh con cho ngươi, được không?"
Tạ Hoài suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Chỉ cần ngươi không hối hận là được.".