Tiếng cười đùa vang khắp căn phòng lớn, bốn cô gái với thân hình nóng bỏng, vây quanh người đàn ông lịch lãm, nét mặt thanh tú, tay cầm ly rượu Rum, lắc lắc trông cực kì hưởng thụ.
Phía trước anh, còn có những người khác, vay quanh một canh bạc, thay phiên nhau đánh xuống những lá bài, kẻ thì cười đùa, kẻ thì ôm gái, hôn hít, còn kẻ thì nhốn nháo gom tiền.
Anh hai tay ôm lấy mĩ nhân, hôn hết cô này đến cô khác, còn móc tiền trong túi quăng xuống, như bố thí, bắt những kẻ bên dưới cúi đầu trước anh nhặt lấy.
* Cọc cọc *
" Thừa tướng! " tiếng của một tên thuộc hạ, truyền qua cánh cửa.
Những tiếng cười kia lập tức tắt ngấm, anh - Thừa tướng, nguyên thủ của một nước, Cửu Thành Ưng cất tiếng lãnh đạm ra đấy.
" Có chuyện gì? " anh hỏi, môi nhấp nhẹ ly rượu, tay còn đang ôm eo người đẹp, bẹo nhẹ vào đó, cái mũi hư của anh còn lướt lên da thịt nõn nà của người ta.
" Thưa, Cửu chủ gửi đến một cô gái, nói là có chuyện cần cô ta truyền đạt cho ngài ạ! "
Tên thuộc hạ ở bên ngoài, ríu rít trả lời, còn không quên giữ kính ngữ với Cửu Thành Ưng ở bên trong.
Nghe đến đó, miệng anh bật thành tiếng " Cho cô ta vào đây ", rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ thân tính bên cạnh - Đinh Hề Tiết ra ngoài xem xét.
" Vâng!!! " Đinh Hề Tiết cúi người, cung kính nghe theo anh, rảo bước ra ngoài.
Một lúc sau, anh trở vào, phía sau anh còn dẫn theo một cô gái.
" Thưa Thừa tướng người đến rồi ạ! "
Hề Tiết trình báo, nhanh né người sang một bên cho cô gái đó vào trong.
Lấp ló phía cánh cửa, một cô gái với dáng người nhỏ nhắn, tóc búi gọn gàng, hai tay cầm chặt vali, tác phong đứng nghiêm trang, Cửu Thành Ưng lướt sơ cặp mắt lên người cô, mảnh vải bịt trên mắt cô làm anh chú ý.
Cô bị mù sao? Anh tự hỏi.
Đã thế, cô còn mặc một bộ đồ của người truyền tin thời xưa, còn vắt theo một thanh kiếm, trông cô chẳng hòa nhập tí nào với người hiện giờ, làm Cửu Thành Ưng nhíu mày, chê bai.
Cô đặt tay trái trước ngực, khụy gối, giữ kính ngữ, hành lễ với anh.
" Chào Thừa tướng, tên tôi là Sở Giai Kỳ
Tôi được lệnh của Cửu chủ đưa cho ngài thứ này! " cô vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một văn kiện, dâng tới cho Cửu Thành Ưng.
Đinh Hề Tiết thay anh nhận lấy văn kiện ấy, sau đó trao cho anh đọc rõ từng chi tiết trong tờ văn kiện ấy.
Thì ra, cô gái trước mặt anh tên là Sở Giai Kỳ - thuộc hạ thân tính của ông nội anh - Cửu Thiên Nhạn - Cửu chủ, cô từng là sát thủ trong biệt đội đánh thuê Nhật, là nhẫn giả và cũng là vật thí nghiệm sức mạnh của người Nhật, được Cửu Thiên Nhạn cưu mang vào 5 năm về trước.
Cô là hôn thê do Cửu Thiên Nhạn chọn cho Cửu Thành Ưng, 4 năm về trước sau khi anh ra chiến trường dẹp quân ngoại xâm, mất đi một chân trái, mất cả người con gái anh yêu - Lâm Tâm Hạnh, anh rơi vào bê tha, ăn chơi sa đọa, còn hay gây không ít thù oán, khiến anh thường xuyên bị ám sát.
Cửu Thiên Nhạn lo cho cháu trai, sợ anh sa dọa, làm mất hết danh tiếng Cửu gia, nên ông tự mình dựng mối hôn sự, chọn Sở Giai Kỳ làm hôn thê cho anh, để cô thay ông bảo vệ và giám sát anh.
" Hôn thê...!" Thành Ưng lẩm bẩm, nhào nát tờ văn kiện trong tay, ánh mắt anh rực lửa, còn nghiến răng * ken két *.
Rất rõ ràng, anh đang nổi giận, đường đường là một Thừa tướng lăn lộn nơi chiến trường, lại phải bị ép hôn, lấy một cô gái chẳng có chút sức hấp dẫn, nhìn giống hệt một ả mù.
Cửu Thành Ưng dù mất đi một chân, phong thái của anh vẫn vững vàng, khiến hàng tá cô gái phải gục ngã, việc gì anh phải chấp nhận mối hôn sự này.
" Đuổi cô ta đi! "
Anh lớn tiếng chỉ thẳng vào Sở Giai Kỳ đang đứng, hậm hực, dứt khoát không chấp nhận vị hôn thê ấy, còn xé nát văn kiện quăng về phía Giai Kỳ.
Đinh Hề Tiết không dám chống lệnh, bước tới muốn cưỡng chế Giai Kỳ lôi ra ngoài.
* Đùng * khói bụi mịt mù bất thình lình bao trùm cả căn phòng.
Đoạn, Đinh Hề Tiết còn chưa kịp chạm vào người Sở Giai Kỳ thì từ đâu xuất hiện một quả lựu đạn khói, che mờ tầm nhìn tất cả người ở đó kể cả Cửu Thành Ưng.
Anh còn chưa kịp nhìn rõ, bất ngờ gáy cổ anh nhận ngay một cú đánh thật mạnh, làm anh ngã nhào xuống đất.
Tiếng súng đạn vang lớn, anh nhận ra có sát thủ lại đến ám sát, cây súng trong tay anh vừa móc ra, lại nhận ngay một cú đánh vào tay, rớt xuống dưới.
Khói mịt mù làm mất tầm nhìn, Thành Ưng không kịp phản ứng, ăn tiếp một đánh vào lồng ngực, một cú đánh cực mạnh, mạnh đến mức như muốn phá vỡ từng mạch máu, khung xương trong người anh.
Cả cơ thể to lớn nằm bẹp xuống, không nhúc nhích nổi, trên lưng anh còn bị một bàn chân ai đó giẫm đạp lên.
" Sở Giai Kỳ! " anh gọi tên cô trong đầu, khói tan dần lộ rõ mọi cảnh vật.
Người đang đạp lên anh chính là cô gái đó, Sở Giai Kỳ tay cầm một thanh kiếm, còn là đoản kiếm, từng giọt máu nhỏ xuống nền, tay còn lại của cô cầm súng.
Xung quanh Cửu Thành Ưng, bốn mĩ nhân kia, đầu đứt lìa khỏi thân, những kẻ đánh bạc chung với anh cũng bị bắn chết sạch, chỉ còn lại duy Đinh Hề Tiết tay cầm súng chĩa về phía Sở Giai Kỳ.
" Thả Thừa tướng ra ngay!!! " anh hét lên, lập tức nổ súng.
* Phằng * - * Ken *
" Cái gì thế kia? " Đinh Hề Tiết lẩm bẩm, ngớ người tại chỗ, hai mắt mở to như mắt ếch.
Viên đạn mà anh vừa bắn tới, Sơ Giai Kỳ rất nhẹ nhàng dùng kiếm đỡ lấy nó, mảnh vải trên mắt cô biến mất rồi, nhưng cô vẫn nhắm chặt hai mắt, giữ nguyên tư thế đàn áp Cửu Thành Ưng.
" Đừng có manh động nếu anh không muốn đầu mình nằm dưới đất! "
Giai Kỳ cất giọng cảnh cáo, chất giọng lạnh ngắt, lạnh đến thấu xương, bá khí của cô khiến Đinh Hề Tiết tay cầm súng phải run run.
Cô nhẹ nhàng nhấc chân ra khỏi người Cửu Thành Ưng, khom người tháo một chiếc vòng tay trên cái xác của cô gái kia, cô nhấn vào khóa trong vòng tay, nó bật ra một lưỡi dao nhỏ ngay tức thì.
Lúc này, Cửu Thành Ưng lập tức nhận ra đó là vũ khí ám sát, hàng chân mày rậm của anh nhíu xuống, chăm chăm ánh nhìn vào từng cái xác kia, họ đều là sát thủ đến giết anh, vậy mà anh lại không hề cảm nhận được sát khí từ họ, để họ kè kè ngay bên cạnh mình.
Và, ban nãy, khi quả lựu đạn kia rơi xuống, khói bụi mịt mù che tầm mắt, chính Sơ Giai Kỳ nhanh như chớp, rút kiếm trong tay, phóng đến chỗ Cửu Thành Ưng chỉ trong vòng 2 giây, dùng mũi và lỗ tai cực thính định vị, nhận biết hành động của từng người.
Cô đá Cửu Thành Ưng xuống né được đòn chí mạng của ả sát thủ bên cạnh, thẳng tay tiễn những ả mĩ nữ kia xuống âm phủ.
Khi, anh rút súng ra bắn, Giai Kỳ sợ anh mất tầm nhìn, bắn người của mình, cô lại đánh rớt súng của anh, đá anh nằm bên dưới, mình cô xử lí bọn sát thủ.
Mọi hành động của cô đều rất nhanh và chuẩn xác, làm cho bọn sát thủ không kịp trở tay, mất mạng dưới lưỡi kiếm và họng súng của cô.
Suốt quá trình ấy, cô có mở mắt, nhưng khi xong việc cô lại lập tức nhắm mắt lại ngay.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Trấn Hồn
2.
[Bác Quân Nhất Tiêu H] Am Môn
3.
[Bác Quân Nhất Tiêu] Tiểu Trang
4.
Lâm Hạ - Bạch Lạc
=====================================
Cửu Thành Ưng hiểu ra mọi chuyện, cố chút kinh ngạc.
" Vẫn còn một tên nữa " giọng cô the thé, mang sát khí cuồn nộ.
Đinh Hề Tiết và Cửu Thành Ưng điều bị hành động tiếp theo của cô làm chấn động.
Chỉ thấy, cô rút chiếc kẹp tóc, tách làm hai đeo vào tay như hộ giác, những mắc răng trên chiếc kẹp tóc ấy bung ra những sợi dây, cực kì mỏng, vô hình, đi chuyển theo những ngón tay của cô, về phía cửa sổ.
* Xoảng * cánh cửa vỡ nát.
Máu đỏ dính lên những sợi dây, dần dần hiện rõ, Giai Kỳ kéo mạnh vào trong, một cái xác của một tên sát thủ khác, bị những sợi dây sắt bén của cô quấn quanh thân, cắt đứt mà chết.
Tên đó ám sát không thành, vốn định bỏ trốn, nào ngờ bị Giai Kỳ phát hiện, lấy mạng ngay trong vòng một cái chớp mắt.
Giai Kỳ thu thu những sợi dây của mình về lại chiếc kẹp tóc, lúc này nó lại không hề dính máu, cô bình thản dùng nó kẹp lại mái tóc dài của mình.
Thứ vũ khí đáng sợ như vậy lần đầu Cửu Thành Ưng được diện kiến, những bất ngờ khiến anh phải có cái nhìn khác với cô gái kì lạ này.
Lúc này, thuộc hạ của Cửu Thành Ưng mới đi vào, nhìn thấy loạt cảnh hỗn loạn, liền chĩa súng vào Sở Giai Kỳ, tưởng cô là sát thủ.
" Bỏ súng xuống! " tiếng của Thành Ưng cất lên, uy lực, thét ra lửa, làm đám thuộc hạ phải tức khắc tuân theo mệnh lệnh.
Anh tiến đến đám thuộc hạ, vừa đánh vừa mắng bọn chúng.
" Bọn vô dụng, để sát thủ vào đây một cách dễ dàng như vậy sao!
Bọn bây đi chết hết đi! " anh phát tiết, đánh không ngừng.
Giai Kỳ mảy may không quan tâm, tìm kiếm mảnh vải của mình, bịt lại mắt, rồi cô quay lại trạng thái nghiêm trang, sải bước tới chỗ Cửu Thành Ưng.
Trước mặt nhiều người, cô kéo anh khom xuống, đưa mũi ngửi ngửi vào cổ anh, hành động như một chú chó.
" Cô làm cái trò gì vậy? "
Cửu Thành Ưng quát lớn vào mặt ân nhân vừa cứu mạng anh, mặt nặng mặt nhẹ đẩy cô ra, hàng chân mày rậm của anh còn nhíu xuống, cau có, tỏ rõ thái độ khinh thường, ghét bỏ Sở Giai Kỳ.
" Xem ra là bạn đời thật rồi...!" Giai Kỳ lẩm bẩm, chẳng để tâm đến hành động vô ơn khi nãy của anh.
Mà, chính câu nói lẩm bẩm ấy làm Cửu Thành Ưng thêm khó chịu, gai mắt với cô, đứng né xa người cô cả 2m, chê bai cô ra mặt..