Để kế hoạch được thúc đẩy nhanh chóng, Cửu Thành Ưng quyết định mời Âu Ngọc Linh đến ở chơi trong biệt thự của anh vài hôm, đợi Sở Giai Kỳ trở về anh sẽ dành cho cô một bất ngờ lớn.
Âu Ngọc Linh được sự hậu ái của Cửu Thành Ưng, cho rằng anh có ý với mình, ở lại chẳng chút khách khí, còn được voi đòi tiên, muốn ngủ cạnh phòng của Cửu Thành Ưng.
Tất nhiên, Cửu Thành Ưng vì muốn kế hoạch của mình thành công, không ngại chiều lòng cô, anh ngẫm nghĩ, Âu Ngọc Linh ở cạnh cũng tốt, có xảy ra xung đột anh cũng kịp thời đến xem kịch hay.
Thế là, Âu Ngọc Linh ở lại ngay trong ngày, ngay cả đồ đạc cũng cho người dọn đến ngay, cô định bụng, hôn thê của Cửu Thành Ưng chưa có ở đây, đêm đêm sẽ tìm cách lấy tình cảm của anh.
Thế nhưng, đó chỉ là sự tính toán một chiều của Âu Ngọc Linh, màn đêm vừa buông xuống, Cửu Thành Ưng đã trở về phòng, dù cho Ngọc Linh có đứng ở ngoài kêu rát họng, muốn gặp anh cũng nhất quyết từ chối.
Chờ cho đến khi Âu Ngọc Linh thất vọng quay về phòng mình, Cửu Thành Ưng mới đi ngủ, còn chưa kịp nhắm mắt, từ bên ngoài truyền đến tiếng * quát * của con chim đại bàng.
Cửu Thành Ưng lập tức phản ứng, biết Sở Giai Kỳ quay về, anh đứng ở ban công, giáo giác tìm kiếm, một bóng người đen kịt, vuốt trên những ngọn cây, chẳng mấy chốc đã đáp thẳng lên thành ban công.
Sở Giai Kỳ trở về, mình đầy thương tích, máu tươi còn đang tuông trước ngực cô, đôi mắt hổ phách vẫn được che đậy bởi mảnh vải, Giai Kỳ vừa đáp xuống, chẳng đoái hoài tới Cửu Thành Ưng, vứt ngay trước mặt anh một cái đầu.
" Chật " Thành Ưng giật thóp, chấn động, nhìn cái đầu đầy máu me, anh nhận ra đó là một trong những kẻ thù hay cho người ám sát anh.
Tên đó, là một nhân vật tầm cỡ, vì quyền lực của hắn cũng lớn, nên Cửu Thành Ưng không tiện ra tay thẳng thừng trừ khử hắn, cộng thêm không có bằng chứng cụ thể hắn cho người ám sát anh, hết lần này đến lần khác đều phải bỏ qua cho hắn.
" Sở Giai Kỳ...cô...!" Cửu Thành Ưng ngưng giọng, nói không hết câu, chưa hết kinh ngạc.
Sở Giai Kỳ xoay người, mặc vết thương đang chảy máu, biết Cửu Thành Ưng thắc mắc, cô chẳng buồn đáp thẳng.
" Tôi làm nhiệm vụ, tiện đường xử luôn kẻ thù giúp anh...
Sau này tôi sẽ thay anh khử hết những kẻ có lòng ám sát anh...!"
" Cái đầu của anh!
Ngoài tôi ra không ai được lấy! " cô tự chỉ vào đầu mình, ám chỉ với Cửu Thành Ưng.
Dứt lời, cô quay ngoắt vào trong, cái đầu kia sau khi được Cửu Thành Ưng nhìn rõ liền bị con chim đại bàng của Sở Giai Kỳ xà xuống cắp đi thủ tiêu.
Một màn rùng rợn kết thúc trong vài phút ngắn ngủi, Cửu Thành Ưng chưa kịp hoàn hồn, đứng đờ ở ban công, anh chưa từng nghĩ đến việc, Sở Giai Kỳ nghe theo mệnh lệnh của ông nội, bảo vệ sự an toàn cho anh bằng cách, thủ tiêu hết những kẻ thù.
Cửu Thành Ưng đứng ngoài đó, mất vài phút định thần mới quay vào trong.
Sở Giai Kỳ đang bị thương, còn bị thương rất nặng, người cô trúng ít nhất 5 phát đạn, chân, tay, bụng đều có đủ.
Ấy thế mà, gương mặt Giai Kỳ không có chút biểu cảm, cả viên đạn cắm trước ngực cô, sâu nhất, máu chảy nhiều nhất.
Đang trong tình trạng nguy cấp, cô lại chẳng có cảm giác, cố lắm cô chỉ nheo mắt vài cái.
Chứng kiến người gặp nạn, Cửu Thành Ưng lật đật qua chỗ Giai Kỳ, nhìn chòng chọc vào viên đạn nằm trước ngực cô.
" Sở Giai Kỳ! Cô bị làm sao thế này? " anh hớt hải, ngồi xổm dưới chân Giai Kỳ, bóp lấy hai bả vai trơn nhẵn của cô, hướng mắt soi rõ vết thương.
Viên đạn cắm sâu vào phần ngực căng tròn, máu ở đó liên tục tuông, sắc mặt của Giai Kỳ bắt đầu nhợt nhạt, dù cô không cảm thấy đau, các tế bào bắt đầu phân tách để chữa lành, nhưng cứ để viên đạn nằm yên vị, chảy máu liên tục như vậy, thì không có cách nào hồi phục lại vết thương của cô, chỉ trong chốc lát, cô cũng sẽ kiệt sức mà ngất đi.
Cửu Thành Ưng lo lắng, muốn đưa cô đến bệnh viện xử lí, nào ngờ hành động tiếp theo của Giai Kỳ làm anh chết trân tại chỗ.
Giống với trong phim, Giai Kỳ xé bỏ quần áo bên ngoài, cả mảnh vải bịt mắt cô cũng tháo, tiếp đến đốt nóng con dao sắc nhọn của mình, chĩa nó vào từng viên đạn, moi móc lấy nó ra.
Từng hành động của cô Cửu Thành Ưng ghi nhớ rất rõ, vầng trán của cô liên tục đổ mồ hôi lạnh, hơi thở dồn dập đến ngột ngạt, cả miệng nhỏ cũng hả ra thở theo mũi.
Rõ ràng, cô cũng có cảm giác đau đớn, nhưng Giai Kỳ từ nhỏ bị quấn luyện như một máy móc, sớm đã coi cơn đau như một hệ lập trình trong não, không có thật.
Cửu Thành Ưng càng nhìn càng thấy bứt rứt, tự hỏi, cô đã bị những tên Nhật đó biến thành thứ gì? Ngay cả cảm giác đau đớn, Giai Kỳ cũng chẳng nhận biết được, họ tạo ra một vũ khí có thể đánh đấm đến chết cũng không biết đau, một loại thí nghiệm trên thân một cô gái, đáng sợ và ghê tởm.
" Sở Giai Kỳ, cô không thấy đau ư? " Cửu Thành Ưng cất tiếng khàn đục, không nhìn nổi hành động của cô, bắt lấy con dao trong tay không cho cô cậy vào.
" Đau là cái gì? "
Câu hỏi cũ trước kia của Sở Giai Kỳ, hai mắt cô long lanh nhìn anh, hơi thở cô chậm dần và bỏng rát, thổi thẳng vào da mặt Cửu Thành Ưng.
Anh tức giận, thật sự bức xúc trước câu nói vô tri của Sở Giai Kỳ, bất thình lình đưa tay lên áp vào đầu cô, gắt gỏng từng tiếng lớn chói tai.
" Sở Giai Kỳ, mắt cô nhăn, người cô co giật!
Chẳng lẽ cô không cảm nhận được gì sao? " anh chăm chăm đôi mắt rực lửa, như muốn phát tiết.
" Đau...!" Giai Kỳ rơi vào suy tư, sắc mặt không biến đổi, ngơ ngác trước ánh nhìn giận dữ của Cửu Thành Ưng.
Giờ phút này, trước mặt Giai Kỳ, Cửu Thành Ưng đột ngột biến thành tiến sĩ Kimoza, cô nhớ đến ông, bàn tay nhỏ của cô đột ngột đưa lên, ấn vào vết thương, khuôn miệng nhỏ bất giác * suỵt * một tiếng.
" Tôi chỉ thấy nó nhói, rất khó chịu...!" giọng cô lí nhí, nghe chữ có chữ không.
Cửu Thành Ưng thêm giận, tiếp tục quát vào mặt cô, lúc này anh như biến thành một con người khác, khác hẳn hoàn toàn với mọi khi, không kiêng dè Giai Kỳ, bao nhiêu sức lực điều dồn hết vào trong câu nói.
" Sở Giai Kỳ, đó là đau!
Là đau đấy! Cô có biết không hả? " anh mất kiểm soát, lây đầu của Giai Kỳ, còn ngẩn đầu cô lên, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cô, ép cô phải nhìn anh tức giận.
Mà, cô gái nhỏ ấy không phản kháng, bị chính lời nói của Cửu Thành Ưng thu hút, chăm chăm ánh mắt vào miệng mỏng của anh.
" Sở Giai Kỳ đó là đau!
Nếu cô không có cảm xúc thì sẽ không bao giờ có biểu cảm đó! " anh nói từng tiếng lớn, chất giọng thét ra lửa, cố giải thích cho Giai Kỳ hiểu.
Cô gái kia vẫn ngơ ngác, anh lại giảm âm lượng, rưng rức trong cuốn họng.
" Sở Giai Kỳ...đó là đau...
Nhói! Khó chịu! Bứt rứt...là đau...
Chúng là cảm giác hình thành cơn đau! " anh áp chặt hai tay vào đầu Giai Kỳ hơn.
" Giai Kỳ...cô hiểu không? "
Anh kéo đầu Giai Kỳ lại gần hơn, đối mặt trực diện với ánh mắt vô hồn của cô, thấy Giai Kỳ không nói, không phản ứng, Cửu Thành Ưng bỗng chốc thất vọng, buông tay ra khỏi đầu cô.
Xem ra, đối với một người mất đi cảm xúc thật quá lâu, không thể nào trong một lúc có thể lấy lại được chính mình, Cửu Thành Ưng đành ngừng lại, chính tay anh giúp cô lấy những viên đạn ra.
Từng viên từng viên một, anh điều chứng kiến rất rõ Giai Kỳ cắn răng chịu trận, rõ ràng cô cảm nhận được cơn đau thấu xương tủy, lại chẳng biết nó là cảm xúc của bản thân.
Đoạn, Thành Ưng chuẩn bị lấy viên đạn trước ngực cô, anh bắt đầu hồi hợp, việc lấy đạn anh đã từng học và thực hành trên chiếc trường.
Nếu viên đạn bắn vào vị trí khác anh sẽ rất dễ dàng xử lí nó, nhưng viên cuối cùng này lại này ngay ngực, còn là ngực của một cô gái, làm anh mất tập trung.
Bầu ngực căng tròn sau chiếc áo lót đỏ, không đủ ôm hết, anh vừa đưa dao xuống, lớp thịt mềm mại liền phản ứng, nâng lên hạ xuống theo từng nhịp thở của Giai Kỳ, tay anh run nhẹ, mắt chớp liên tục.
Phải rất cố gắng, Cửu Thành Ưng mới thành công lấy viên đạn ấy ra, anh bắt đầu tận mắt chứng kiến vết thương của Sở Giai Kỳ dần hồi phục, từ sâu trong lớp thịt đỏ ao, đang ngừng chảy máu.
Anh ân cần băng bó vết thương cho Giai Kỳ, còn chu đáo lau sạch cơ thể đầy máu của cô, hôm nay cô rất biết phối hợp, không đánh Cửu Thành Ưng, còn phối hợp một cách đồng điệu trong suốt quá trình lấy đạn.
" Cửu Thành Ưng nó là đau ư? "
Lúc này, Sở Giai Kỳ bỗng cất tiếng hỏi anh, hai mắt dán chặt vào những vết thương.
" Ừ, nó là đau!
Sở Giai Kỳ tôi đã nói sẽ giúp cô lấy lại cảm xúc...!"
Cửu Thành Ưng đạm mạc đáp, nói đến đây bỗng ngừng, anh cúi xuống, áp sát mặt mình vào mặt Sở Giai Kỳ, cười khoái chí.
" Sở Giai Kỳ tôi đang giúp cô có lại cảm xúc...
Cô đã biết đau là gì...có nên cảm ơn tôi không? ".