" Sở Giai Kỳ...!"
Cửu Thành Ưng gằn giọng, không dám nói to, bị Giai Kỳ móc mẻ, đuối lí chỉ còn biết ngậm cục tức.
Chưa bao giờ Cửu Thành Ưng phải chịu thua trước một cô gái, vậy mà từ hồi gặp Sở Giai Kỳ anh toàn nằm dưới hạ phong của cô, việc này càng thúc đẩy anh trả đũa cô nhiều hơn.
Nhưng, Cửu Thành Ưng sẽ chẳng bao giờ thắng được Giai Kỳ, cách cô đọc vị vô cùng chuẩn xác, còn rất giải thao túng tâm lí.
Để Cửu Thành Ưng lầm tưởng Giai Kỳ ngây thơ không hiểu chuyện, tiếp tục kế hoạch.
Còn, Giai Kỳ sẽ đứng ngoài khiến anh bị chính kế hoạch của mình xoay vòng điên đảo.
Trong bầu không khí căng thẳng, cả hai con người cao ngạo đều trao cho nhau những ý nghĩ không thiện cảm, đợi đến khi Âu Ngọc Linh lần nữa quay lại, bầu không khí ấy mới bị đánh tan.
Cửu Thành Ưng bị Âu Ngọc Linh kéo đi ngay, bỏ lại Giai Kỳ ở một mình trong Cửu gia, họ đi rồi, nơi này cũng trở nên yên tĩnh.
Với người có tính cách trầm lắng như Giai Kỳ, dù có đặt chân ra khỏi phòng, cũng chẳng có bất cứ thay đổi nào.
Người thấy cô không sợ, thì cũng kiên dè, chẳng ai muốn tiếp chuyện với một ác nữ, Giai Kỳ sống trong tình cảnh này đã quen, tự nâng cao mình, sải bước phóng khoáng đến sân vườn.
Đàn chó Pit Bull ở đây bị Giai Kỳ thuần phục từ trước, vừa trông thấy cô xuất hiện, chú liền kéo nhau đến mừng rỡ.
Giai Kỳ từ nhỏ xem mình là sói, có tình cảm đặt biệt với động vật, nhất là loài chó, cô yêu chúng và đáp trả sự mừng rỡ của chúng bằng những cử chỉ âu yếm.
Những con Pit Bull to lớn, quấn quýt bên cạnh cô, hể cô nói gì chúng cũng nghe hiểu, và làm theo, cô còn gọi cả đàn sói canh ở ngoài biệt thự vào, cùng nô đùa, trước những con mắt miệt thị.
" Trông cô ta kìa...đúng là dị hợm "
" Sao Thừa tướng lại lấy một người như vậy chứ? "
" Nói nhỏ tiếng thôi! Cô ta nguy hiểm lắm! "
Từng câu từng câu một, dù là xì xào, không thể giấu với thính lực siêu tốt của Giai Kỳ, nghe rõ mồn một, vốn đã quen với những lời cười chê ấy, nên cô không phát cáu.
Trước đây, ở với Cửu Thiên Nhạn, cô cũng từng nghe những câu miệt thị ấy, chung quy cô lớn lên với chó sói, lại còn được dạy dỗ như một máy móc, cách hành xử khác thường nhận lại những sự đối xử tệ bạc là điều hiển nhiên.
Vã lại, trong mắt cô, chẳng có người nào xứng để cô phải bận tâm, mặc họ bàn tán, đến khi nào chán thì cũng sẽ ngừng miệng, cô tiếp tục vờn với bầy chó, đến khi mệt liền nằm sải dài trên nền cỏ, hứng những ánh nắng mặt trời dịu nhẹ, hai mắt cô dần lim dim.
" Giai Kỳ " tiếng gọi của Cửu Thiên Nhạn trong kí ức của Giai Kỳ.
5 năm về trước.
Sau khi phá hủy phòng thí nghiệm, Giai Kỳ đem theo chó sói, vượt biên trở về Trung Quốc, cô mất tận 15 ngày để tìm ra Cửu Thiên Nhạn theo lời dặn của tiến sĩ Kimoza Hazu.
" Thưa Cửu chủ, bên ngoài có một cô gái mình đầy máu đến tìm!
Cô ta rất hung tàn, kẻ nào đến gần cũng đều bị cô ta giết...chúng...
Chúng thuộc hạ không đánh lại cô ta...!" tên thuộc hạ, bị thương ở cánh tay trái, hớt hải báo cáo.
Cửu Thiên Nhạn lập tức rúng động, đây là địa bàn của ông chưa từng có kẻ nào dám vào đây quậy phá, vậy mà từ đâu xuất hiện một ả điên, còn dám giết người của ông.
Ngay lập tức, Cửu Thiên Nhạn cầm súng bước ra ngoài xem xét, trước mắt ông, Sở Giai Kỳ với dáng người nhỏ nhắn, đứng sừng sững trên vũng máu đỏ tươi, chảy từ thân cô.
Phía sau lưng, còn có bầy sói hoang hậu cần, cả hàng chục con to lớn, xung quanh đầy những xác chết của những kẻ bị Giai Kỳ và chó sói thảm xát.
Thế nhưng, đó chưa phải thứ làm Cửu Thiên Nhạn ngạc nhiên, trên người Giai Kỳ bị bắn trúng rất nhiều phát đạn, cô lại không biểu lộ chút đau đớn, mở to đôi mắt hổ phách nhìn ông chòng chọc.
" Cô gái kia! Cửu Thiên Nhạn ta không thù không oán với cô
Sao cô lại tới đây quậy phá chứ? " Cửu Thiên Nhạn đánh tiếng, cầm chắc súng trong tay, phòng hờ cô tấn công sẽ lập tức nổ súng.
Nghe ông nhận mình là Cửu Thiên Nhạn, Giai Kỳ biết đã tìm đúng người, nhanh thu lại sát khí, chậm rãi từng bước hiên ngang.
Đám thuộc hạ thấy cô manh động, định bắn cô chết, nào ngờ Cửu Thiên Nhạn nhận ra cô không có ác ý, lặp tức ra hiệu cho chúng dừng tay, chờ Giai Kỳ đến trước ông.
Từ sau vạt áo đẫm máu, Giai Kỳ đưa thẳng tới trước mặt Cửu Thiên Nhạn một bức thư, kèm theo một tờ giấy ghi rõ địa chỉ nơi Cửu Thiên Nhạn ở, giao cho ông.
Rồi, không đợi Cửu Thiên Nhạn kịp xem nội dung, Giai Kỳ cuối cùng cũng trút hơi sức cuối cùng, ngã ngay ra nền đất, rơi vào trạng thái hôn mê, lũ sói theo cô cũng rơi vào tình trạng y hệt.
Dường như, cô và chúng là một thể, cô sống thì chúng sống, cô chết thì chúng cũng chết.
Cửu Thiên Nhạn được một phiên kinh ngạc, vội cho người khẩn trương cấp cứu cho cô, lẫn những con sói kia.
Sở Giai Kỳ được đưa đi cứu chữa, suốt thời gian đó, Cửu Thiên Nhạn luôn ở cạnh cô, chứng kiến những sự khác thường trên cơ thể cô, rồi ông đọc bức tâm thư của tiến sĩ Kimoza Hazu.
Bên trên bức thư ấy ghi dòng chữ - gửi Thiên Nhạn, bạn tri kỷ.
Hóa ra, mối quan hệ giữa hai người là bạn thân, Cửu Thiên Nhạn và Kimoza Hazu vốn là hai con người ở hai đất nước khác nhau, gặp nhau trong thời chiến tranh, vì sự đồng điệu, họ bất chấp giai cấp và địa vị, âm thầm làm bạn, trở thành tri kỷ suốt hơn 60 năm.
Tuy nhiên, đó chưa phải là trọng tâm trong bức thư, nội dung quan trọng là Sở Giai Kỳ, chính là cô bé mà 13 năm về trước Cửu Thiên Nhạn đã bắt đưa sang Nhật Bản, giao cho Kimoza Hazu làm thí nghiệm.
Nay, cô lại đột ngột quay về, còn báo cho Cửu Thiên Nhạn tin buồn, Kimoza Hazu đã chết, còn gửi lời trăn trối, muốn Cửu Thiên Nhạn quay đầu hối lối, thay ông chăm sóc Sở Giai Kỳ, giúp cô tìm lại kí ức và cảm xúc thật.
Khi Cửu Thiên Nhạn xem xong nội dung, mất rất lâu ông mới bình tâm lại được, hai mắt đầy nếp nhăn nhìn sang Giai Kỳ đang hôn mê.
Hơi thở của ông não nề, có nào ngờ ông trời trớ trêu, sắp đặt cho Thiên Nhạn gặp lại cô bé mà chính tay ông tàn nhẫn, đẩy cô vào hố sâu của địa ngục.
Trước sự ra đi của bạn, Cửu Thiên Nhạn đau lòng, vì tình nghĩa, vì chứng kiến Giai Kỳ bị thí nghiệm thành một thứ người không ra người, hối lỗi, ông đã chấp nhận quay đầu, nuôi dưỡng cô suốt 5 năm, sẵn sàng chờ đợi sự trả thù từ cô.
Cửu Thiên Nhạn tạm thời giấu đi sự thật, dạy cô học cảm xúc, song cũng cố gắng tìm kiếm lại người thân của cô, nhưng mọi thứ trôi qua 5 năm vẫn không thay đổi.
Giai Kỳ mãi xem mình là một cổ máy, luôn làm bất cứ điều gì cũng theo mệnh lệnh, kí ức cô cũng chẳng lấy lại được, phải dùng lời thề để thúc đẩy tâm nguyện.
Ngày nào cô chưa lấy lại kí ức, ngày đó cô không cởi bỏ hẳn mảnh vải bịt mặt.
Cùng với vấn đề nan giải ấy, Cửu Thiên Nhạn còn đau đầu trước đứa cháu trai là Cửu Thành Ưng, vì anh mất người yêu mà lâm vào ăn chơi, gây không ít thù oán.
Chính vì lí do đó, Cửu Thiên Nhạn đã sắp xếp nên mối hôn sự trớ trêu này.
Để Cửu Thành Ưng đính hôn với Sở Giai Kỳ, cô thay ông quản lí cháu trai, phó thác cô cho Cửu Thành Ưng dạy dỗ.
....
" Sở Giai Kỳ! "
Giọng nói quen thuộc văng vẳng, đánh thức Giai Kỳ đang nằm mơ màng trên nền cỏ, cô lồm cồm ngồi dậy, cái mũi cao của cô hít lấy vài hơi.
Là mùi hương của Cửu Thành Ưng và Âu Ngọc Linh, họ đã về, Giai Kỳ chỉ mới chợp mắt tí xíu, lại bị hai con người ồn ào này phá hoại.
" Sao hai người về sớm thế? " Giai Kỳ đạm mạc hỏi.
Trước câu hỏi đầy vẻ thờ ơ của cô, Cửu Thành Ưng không mấy bận tâm, thấy cô ổn, anh liền phớt lờ, đáp lại cô hời hợt.
" Tôi mệt, nên muốn về nhà nghỉ ngơi! " Cửu Thành Ưng lườm đôi mắt giận dỗi.
Nói là không để tâm lời cô nói, nhưng đâu đó trong thâm tâm anh lại bức bối, anh đi với Âu Ngọc Linh suốt 2h đồng hồ, thời gian nhiều như thế, Giai Kỳ lại bảo nó ít.
Tự hỏi, đến khi nào Giai Kỳ mới bộc lộc tính chiếm hữu, gây hấn với Âu Ngọc Linh?
Chưa hết, Âu Ngọc Linh kia hôm qua còn mạnh miệng bảo sẽ giúp anh trị Sở Giai Kỳ, nay gặp cô lại chẳng có động thái gì, cứ mãi bám theo anh không rời, làm anh lắm lúc muốn trốn Ngọc Linh cũng không được..