Thừa Tướng Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm


1 tháng trôi qua, Cửu Thành Ưng và Cửu Thiên Nhạn cho người tìm kiếm tung tích của Sở Giai Kỳ khắp nơi.

Cô đột ngột mất tích, lũ sói và con đại bàng của cô mấy hôm sau cũng đột ngột biến mất một cách kì lạ, khiến những người kia cuống cuồng.
Âu Ngọc Linh bị Cửu Thành Ưng tình nghi bắt cóc Sở Giai Kỳ, nhưng vì không có chứng cứ, và cô cũng tham gia tìm tung tích của Giai Kỳ nên được nằm ngoài vùng tình nghi ấy.
Họ lật tung cả tỉnh Bắc Kinh, Giai Kỳ như không khí, thoát hơi chẳng để lại dấu vết, làm quá trình tìm kiếm trở nên khó khăn, chuyện đính hôn của cô và Cửu Thành Ưng bị trì hoãn.
Cửu Thành Ưng không đặt nặng vấn đề đó, thứ quan trọng lúc này anh nghĩ đến là mạng sống của cô, sự vắng mặt của cô khiến anh đứng ngồi không yên, ngày nào cũng lo lắng cho an nguy của cô.

Đích thân anh ngày nào cũng lặn lội tìm cô, từ sáng đến chiều tối, anh đi khắp Bắc Kinh, không ngừng hy vọng, mong cho Giai Kỳ được bình yên.
Cùng với thời gian ấy, Giai Kỳ ở trong phòng thí nghiệm, bị bọn người xấu nuôi dưỡng như một con chim trong lồng.

Với sức mạnh vượt trội của cô, bọn chúng lúc nào cũng đề cao cảnh giác, canh chừng cô cẩn thận.

Giai Kỳ ngoài bị lấy máu và tủy, thí nghiệm với vacxin, thời gian còn lại chúng đều tiêm thuốc mê, để cô ngủ suốt.
Bước qua ngày thứ 31, Giai Kỳ mở mắt sau cơn mê, thấy mình nằm trên bàn phẫu thuật, cơ thể không còn cảm giác gì, trơ mắt nhìn thấy bọn chúng lại tiếp tục lấy máu của cô.
30 ngày qua, có rất nhiều cái xác được đem lên mặt đất, họ chết vì không hòa hợp được với hệ gen của Giai Kỳ, bị phá vỡ hoàn toàn các mạch máu, dẫn đến cái chết tức tưởi, vậy mà đám vô nhân đạo ấy vẫn muốn tiếp tục cuộc thí nghiệm đáng sợ.

Lúc này, Giai Kỳ nằm trên bàn mở, hoàn toàn bị tê liệt, chúng dùng dao rạch một đường trên cổ tay cô, vết rạch ấy rất nhanh liền lại, chúng thuần thục đưa ống lấy máu của cô, trước khi vết thương hồi phục.
Cơ thể của Giai Kỳ bấy giờ đã thành công trở thành một người dị nhân, có tốc độ hồi phục và sức mạnh đáng kinh ngạc, cô không còn cảm giác đau đớn, một chút cảm giác châm chích, bứt phá, khó chịu cũng không có, cơ thể cô như một người máy.
Xong việc, Giai Kỳ lại bị tiêm lượng lớn thuốc mê, chúng bắt buộc phải để cô ngủ, tránh cô có lại ý thức dùng siêu năng lực tấn công chúng.
Giai Kỳ được đưa về lồng kính, nằm đó suốt thời gian dài, cho đến khi đại não cô xuất hiện hiện tượng lạ, cô như có thần giao cách cảm, nghe được bầy chó sói của cô, đang trên đường đến đây tìm cô.
Lũ sói của cô rất giỏi đánh hơi, nhất là trong việc tìm kiếm chủ nhân của chúng, cho Giai Kỳ có lặng xuống biển chúng cũng tìm ra.

Dần dần, chúng rút ngắn khoảng cách với Giai Kỳ, chúng thông minh đến mức biết cô ở dưới sâu trong lòng đất, liền mai phục trên mặt đất, rú lên những tiếng kêu báo hiệu.
Cô gái nhỏ trong cơn mơ màng, thính lực nhạy bén đến mức nghe được đồng bọn của cô đang kêu gọi, từng tế bào trong người cô được kích thích, thức tỉnh, hoàn toàn phá vỡ cấu trúc, khiến cô có thể hóa giải liều thuốc mê cực mạnh, lấy lại ý thức.
Những ngày bị giam cầm, dù trong mơ màng nhưng Giai Kỳ vẫn không ngừng quan sát nhớ từng vị trí của bẫy và lính canh, dựa vào đó cô có thể tránh được những đòn tấn công chí mạng.
Kim đồng hồ tiếp tục chỉ vào thời gian quy định, Giai Kỳ sẽ bị đưa đi lấy máu, cô giả vờ còn trong trạng thái mơ màng, chờ người vào bên trong, lập tức ra tay thủ tiêu.

Giai Kỳ nhanh như chớp, lấy súng và dao trên người kẻ địch, giết chết hắn, chặt đứt ngón tay của hắn mở cửa, tắt luôn camera giám sát, còn tắt cả cảnh báo an ninh.
Những nơi có bẫy đều bị cô tắt hết hoạt động, xông ra ngoài, thoắt ẩn thoắt hiện, giết từng tên một, phá hủy các khu điều khiển, kích hoạt chế độ tự hủy trong cả khu thí nghiệm.

Thời gian bắt đầu đến ngược trong vòng 45 phút, những kẻ sống sót còn lại tháo chạy, muốn lên mặt đất để giữ mạng sống.
Giai Kỳ chờ bọn chúng sẵn, biết được con đường lui của chúng, chỉ còn vỏn vẹn 20 tên, cô cầm dao, đứng tựa người ở chân thang máy, ngón tay cái cọ vào lưỡi dao sắc bén, trên người cô toàn máu của những kẻ bị giết.

Tiếng bước chân khẩn trương đến gần, Giai Kỳ đứng với điệu bộ ngạo nghễ, ngẩn cao mặt, vẫn còn cọ lấy con dao, đôi mắt hổ phách rực sáng, ánh lên sự chết chóc.
" Mau giết cô ta! " giọng của tiến sĩ Hasura hối thúc.
Giai Kỳ nở nụ cười sát nhân, dưới ánh đèn nhấp nháy liên tục, con dao trong tay xoay vòng, thoáng nhẹ một cái, cô đã ra tay giết hết từng tên, tiếng hét kinh hoàng vang lên cho đến khi chỉ còn lại duy nhất tiến sĩ Hasura, ở trong thang máy đứng trước họng súng của Giai Kỳ, không dám mang động.
" Tiến sĩ, còn lời gì trăng trối không? " Giai Kỳ đắc ý, ánh mắt đầy chết chóc chĩa vào người Hasura.
" Số 13!
Tôi sẽ không bao giờ để người Trung Quốc các ngươi có được thành quả thí nghiệm đâu! " ông ta ngoan cố, liều mạng đánh nhau với Giai Kỳ.
Dù là thân già cỗi, nhưng Hasura rất nhanh nhẹn, từng là một ninja, thân thủ của ông ta không phải dạng tầm thường.

Một nhẫn giả, giỏi đến mấy đối mặt với dị nhân như Giai Kỳ cũng phải chịu thua.
Hasura bị Giai Kỳ nhanh chóng hạ bệ, chém đứt một tay, bắn liên tiếp hai phát đạn vào bụng, chấm dứt sinh mệnh của ông ta.
Giai Kỳ bắt đầu kích hoạt thang máy đi lên mặt đất, cứ ngỡ Hasura như vậy đã chết, nào ngờ khi thang máy lên tới mặt đất, ông bất thình lình lao đến, phóng vào người Giai Kỳ một mũi kim.
Cô nhanh tay bắt được, chém một phát vào bụng Hasura, một mũi kiêm khác bất thình lình phóng ra từ trong mũi kim cô đang giữ, đâm ngay vào trước bụng Giai Kỳ, không kịp trở tay.
Thứ thuốc trong đó truyền vào cơ thể cô, đồng tử trong mắt thu nhỏ, Giai Kỳ tức khắc có lại cảm giác của một con người, những vết thương do chiến đấu từ nãy giờ, bắt đầu hoành hành cơ thể nhỏ bé, khiến cô lăn lộn trên nền đất lạnh.

" Sở Giai Kỳ! Hãy chết cùng với thí nghiệm này! " Hasura nói lời cuối, sau thắt lưng của ông ta, giấu một quả bom, được rút chốt.
* Bùm *

Tiếng nổ vang lớn, Giai Kỳ được chó sói kịp thời kéo đi, chúng dùng thân, hy sinh chắn cho cô trước những mảnh bom.

Giai Kỳ tuy còn sống, những trải qua trận chiến khốc liệt, cơ thể cô sớm đã bị thương nặng, lại còn bị bom nổ vừa nãy.

Chẳng còn sức lực đứng lên, Giai Kỳ thông minh, hiểu được thứ thuốc vừa truyền vào cơ thể cô chính là vacxin phá hủy tế bào dung hợp trong cô.
Nó thu lại toàn bộ sức mạnh đã được truyền vào cơ thể cô, giống như lời của Hasura nói, sẽ không để cô có được thành quả của bọn họ.
Vẫn chưa hết nguy hiểm, bom tự hủy trong phòng thí nghiệm bắt đầu kích hoạt, những con sói dùng hết sức bình sinh, kéo cô chạy khỏi vụ nổ lớn, lớp chết, lớp bị thương.

Ngay cả con chim đại bàng trên cao cũng hy sinh sau vụ nổ.

Giai Kỳ có lại cảm giác, đồng nghĩa với việc cô mất đi khả năng hồi phục nhanh, người đầy máu be bét, để những con sói còn sót lại, mang theo cô trở về.
Chúng vì cứu chủ nhân tôn quý, chẳng thiết hy sinh, không nghỉ chân, chạy đến từng con kiệt sức mà chết, thay phiên đưa Giai Kỳ về đến biệt thự Cửu gia.
Những con còn sót lại, gầm rú ở bên ngoài, báo hiệu cho Cửu Thành Ưng.
" Giai Kỳ! " anh nghe tiếng sói quen thuộc, còn có cả tiếng chim ưng, cấp tốc chạy ra xem tình hình.
" Sở Giai Kỳ! "
Ngay giữa khu vườn của Cửu Thành Ưng, Giai Kỳ trọng thương nằm đó, bên cạnh cô chỉ còn lại 4 5 con sói cũng bị thương nặng.
" Giai Kỳ, cô sao rồi? " Cửu Thành Ưng khẩn trương đến chỗ cô.
Tấm thân đầy máu làm anh lo sốt vó, Giai Kỳ đang hôn mê, chẳng nghe được tiếng anh gọi, những con sói dùng chút hơi tàn, cố lết đến chỗ Giai Kỳ, vùi đầu vào thân cô, như muốn nhờ Cửu Thành Ưng cứu lấy chủ nhân của chúng.

Chứng kiến cảnh này, Cửu Thành Ưng không nghĩ nhiều, cho người chạy chữa cho những con sói đó, mình anh đưa Giai Kỳ về phòng.

Anh vẫn chưa biết cô đã mất đi khả năng hồi phục, đinh ninh đưa cô vào trong tự mình băng bó vết thương cho cô.
" Giai Kỳ! Cố lên, tôi giúp cô băng bó vết thương! " Cửu Thành Ưng gấp gáp cởi đồ của cô.
Thứ đập vào mắt khiến Cửu Thành Ưng tá hỏa ngay sau khi lớp vải đẫm máu được cởi bỏ.
Bấy giờ, Cửu Thành Ưng mới phát hiện, thương tích của Giai Kỳ rất nặng, còn không thể hồi phục, chúng đang bị nhiễm trùng, ra máu không ngừng.

Sắc mặt của Giai Kỳ trắng bệch, cả cơ thể co giật vì lên cơn sốt.
" Giai Kỳ, cô bị làm sao vậy? " anh cất tiếng dò hỏi, lo sợ đỡ lấy cơ thể lạnh.
Giai Kỳ trong mơ màng, tỉnh dậy, nhìn thấy Cửu Thành Ưng trước mặt, cô biết mình đã quay về, nặn ra nở nụ cười, khó khăn trấn an anh.
" Đừng lo...
Tôi chỉ đang trả lại những gì tôi đã lấy đi!
Nếu có chết...cũng là đang trả lại những kẻ chết dưới tay tôi mạng sống này "
" Cô đang nói gì vậy?
Giai Kỳ, chuyện gì đã xảy ra? "
Cửu Thành Ưng nghe không hiểu, không rõ chuyện gì đã xảy ra, mạng người quan trọng, anh gọi ngay cứu thương, cấp cứu cho Giai Kỳ.
Suốt 3h đồng hồ trôi qua, Cửu Thành Ưng ở bên ngoài chờ đợi tin tức ở bên trong, chẳng biết từ khi nào anh lại lo lắng cho cô nhiều, hệt như lo cho người thân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận