Giai Kỳ trong phòng cấp cứu, trong tình trạng hôn mê cô vẫn mở mắt, còn đưa ánh nhìn chết chóc, đảo tròng mắt qua lại, khiến những bác sĩ cấp cứu cho cô kinh ngạc tột độ.
Lần đầu có một người được tiêm thuốc mê mà vẫn mở mắt, âu cũng vì cơ thể của Giai Kỳ dù đã mất đi khả năng hồi phục nhưng nó còn lưu giữ một chút kháng thể, giúp Giai Kỳ chống chọi lại với thuốc mê.
Cô nằm đau đớn trên bàn phẫu thuật, cảm nhận từng nỗi đau bị mổ sống suốt thời gian dài, nhìn từng mũi dao, mũi kéo cắt xé cơ thể cô.
Ít lâu sau, mất 5h đồng hồ phẫu thuật cho Giai Kỳ, những vết thương lớn nhỏ đều được xử lý, không còn đáng nguy với cô, cơ thể cô trải qua cơn đau chết đi sống lại hoàn toàn tê dại, mất hết cảm giác.
Ngay sau đó, Giai Kỳ được chuyến đến phòng chăm sóc đặc biệt, khi giường đi ngang qua hành lang, những con người lo lắng cho cô đứng ở đó chờ sẵn.
Cô gái nhỏ trong trạng thái mơ hồ vì kiệt sức, thấy rất rõ ánh mắt ầng ậng lệ của Cửu Thành Ưng và Cửu Thiên Nhạn, còn có những giọt nước mắt xướt mướt trên gương mặt của Âu Ngọc Linh.
Họ đuổi theo cô, gọi tên cô một cách gấp gáp, bị bác sĩ ngăn lại, không cho vào thăm, cơ thể của cô còn quá yếu, cần phải được yên tĩnh nghỉ ngơi.
Nửa tháng sau, dù mất đi năng lực hồi phục nhanh nhưng Giai Kỳ vẫn còn lưu giữ tốc độ hồi phục tốt hơn gấp 2 3 lần người bình thường, cô bình phục được cho xuất viện trở về.
Từ khi Giai Kỳ có lại cảm giác, trên gương mặt lúc nào cũng ảm đạm, cô trở về Cửu gia không nói chuyện với bất cứ ai, lúc nào cũng ngồi ngoài vườn chơi với đàn chó Pit Bull.
Dạo gần đây, gần bước vào mùa mưa, cứ chiều chiều trời lại trở chứng, ập xuống những cơn mưa lớn, Giai Kỳ không ngừng tập võ dưới mưa, xác nhận tốc độ và thể lực đã giảm súc.
1h, 2h cô ở ngoài đó bất chấp sự can ngăn của người khác, tập đến cơ thể rã rời vẫn cố đứng dậy, âu cũng vì cô vừa trở về từ cõi chết, mất đi khả năng siêu phàm, khiến tâm trí vẫn chưa ổn định.
Từng cú đấm, đá chân vang lên tiếng kêu * răng rắc *, xương cốt cô sắp không chống đỡ nổi, dưới cơn mưa tầm tã, làn da hồng hào đã trở nên nhợt nhạt.
Giai Kỳ xoay người vừa đấm vừa đá, đánh nhau dưới chính những giọt mưa, nước tung té từ người cô mang theo hơi thở mệt nhoài, cố chấp.
" Sở Giai Kỳ! Mau quay vào cho tôi! " Cửu Thành Ưng cùng cô đứng dưới mưa, hét lên ngăn cản.
Từ lúc cô trở về, ngoài việc biết cô bị thương, anh chẳng nghe được lời cô nói dù chỉ một câu, suốt nửa tháng qua cô luôn im lặng như người câm.
Cửu Thành Ưng luôn thắc mắc mọi chuyện xảy ra nhưng chẳng thể nào tra hỏi được gì từ Giai Kỳ.
" Sở Giai Kỳ, bổn Thừa tướng ra lệnh cho cô mau dừng lại! " anh lao đến, định ngăn cô.
Những con sói còn sót lại, ra trước cảnh cáo anh, cấm anh không được lại gần chủ nhân của chúng.
" Súc vật! Tránh ra! " Thành Ưng điên tiết, những con sói kia được anh cứu mạng, không biết ơn còn cản bước anh.
Mặc chúng nhảy đến cắn vào tay Cửu Thành Ưng chảy máu, anh nhất định phải ngăn cản được hành động điên rồ của Sở Giai Kỳ.
4 5 con chó cuối cùng, chuyển hướng bổ tới cắn vào chân giả của anh, không cho anh di chuyển.
Giai Kỳ ở trước mắt, hứng chịu cơn mưa đã quá lâu, thể lực suy giảm, khiến cô khụy gối tức khắc, chống tay xuống nền đất ngập nước, gục mặt ở đó, một dòng máu đỏ tươi từ miệng nhỏ đổ xuống bùn đất đen kịt hòa với nước mưa.
Cô * khục * lên từng tiếng đau nhói, hai tay vo lấy bụi cỏ, dằn xé đôi tay dính đầy đất cát.
" Giai Kỳ! " Cửu Thành Ưng sốt sắng, tung cướp đá vào bụng những con sói, mặc chúng bám lấy cái chân giả của anh, dứt khoát gở bỏ nó, nhảy lò cò đến chỗ Giai Kỳ.
Cửu Thành Ưng quỳ xuống, nghe được những tiếng khóc thút thít, làm Thành Ưng kinh ngạc, đưa tay vội ngẩn mặt Giai Kỳ lên.
Tức thì, Cửu Thành Ưng mở to hai mắt chấn động, không tin vào những gì đang thấy, Giai Kỳ vô cảm đang khóc rất thê lương, còn là những giọt nước mắt nặng trĩu.
" Giai Kỳ, đã có chuyện gì xảy ra?
Giai Kỳ, làm ơn hãy nói cho tôi biết đi! " anh hoang mang, nhỏ tiếng khẩn cầu cô.
Nghe tiếng anh, Giai Kỳ ngẩn mặt, bỗng ôm chặt lấy người anh, khóc lớn như một đứa trẻ, cất giọng gọi thật to cái tên " Kimoza " trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Cái tên mà lần thứ ba Cửu Thành Ưng nghe Giai Kỳ nhắc, sau lần cô mơ ác mộng và lần cô kể về quá khứ, biết vị tiến sĩ ấy đối với Giai Kỳ vô cùng quan trọng, mắt thấy một cô khóc nhiều, Cửu Thành Ưng không nỡ ép buộc cô.
Bàn tay âm áp của anh xoa vào tấm lưng nhỏ bé, dỗ dành, quỳ dưới mưa nghe cô khóc, đến khi nào Giai Kỳ mệt, được anh đưa về lại phòng.
Tâm trí của cô khi ấy mới bình ổn trở lại, Giai Kỳ bắt đầu mở miệng, kể lại mọi chuyện cho Cửu Thành Ưng.
Hóa ra, những biểu hiện kì lạ gần đây của Giai Kỳ bắt nguồn từ việc cô dần lấy lại được cảm giác, chính vì có cảm giác, cảm xúc trong trái tim cô dần bộc bạch.
Nó khiến Giai Kỳ không thể thích nghi, nhất là khi cô nhớ đến cái chết của Kimoza, trái tim cô hình thành cảm giác đau đến tê tâm.
Càng đau hơn khi lúc ông ra đi cô lại không nhận ra mình có tình cảm sâu đậm với ông, để ông nhắm mắt trong sự nuối tiếc.
" Ông ấy bây giờ đang rất vui đấy Giai Kỳ!
Cô rất giỏi, cô đã lấy lại được cảm xúc! " giọng Cửu Thành Ưng khàn đục, ca ngợi Giai Kỳ, khích lệ tinh thần của cô.
Anh biết, Giai Kỳ giờ đây đã lấy lại được cảm xúc thật, không cần đến sự giúp đỡ của anh, nhưng cô vẫn là một trang giấy trắng, chưa rõ hết trái tim cô muốn gì.
Cho nên, Cửu Thành Ưng muốn âm thầm giúp Giai Kỳ.
" Thật vậy sao? " Giai Kỳ hướng mắt u buồn, cười nhạt nhẽo sau lời khen.
Rồi, cô lại thay đổi biểu cảm trở lại Giai Kỳ lãnh đạm ngày nào, bắt ép bản thân phải chấp nhận con người hiện tại của cô, mất đi khả năng siêu phàm, điều cô phải làm lúc này là lấy lại phần kí ức đã mất suốt nhiều năm qua.
Những ngày tiếp theo, cuộc sống của Giai Kỳ dần quay về quỹ đạo trước đây, cô vẫn là ác nữ mọi khi, ai nhìn cũng khiếp sợ, hể Cửu Thành Ưng nói chuyện không vừa ý, cô sẽ ra tay tẩn anh ngay.
Cửu Thành Ưng bị cô đánh, thành thói quen, những lần như vậy anh điều không chống trả, từ khi nào anh lại vì muốn làm Giai Kỳ vui mà bất chấp nằm dưới hạ phong của cô.
Nửa tháng sau.
Lễ đính hôn của Cửu Thành Ưng và Giai Kỳ bị tạm hủy trong thời gian dài, cô bây giờ đã hồi phục hoàn toàn, cũng hòa nhập với cuộc sống ở đây.
Cửu Thiên Nhạn liền gấp rút muốn tổ chức ngay lễ đính hôn cho cả hai.
Đương nhiên, Giai Kỳ vẫn thuận theo ý của Cửu Thiên Nhạn, chỉ có Cửu Thành Ưng vẫn chấp niệm, bỏ trốn trước ngày đính hôn.
* Rầm *
Cây gậy trong tay Cửu Thiên Nhạn đập xuống bàn, cơn tức giận của ông khiến tất cả thuộc hạ có ở đó điều phải sợ hãi.
" Thằng cháu hư đốn này! " Cửu Thiên Nhạn điên tiết mắng.
Trước con mắt điềm tĩnh của Giai Kỳ, ông không khỏi xấu hổ, lễ đinh hôn đã chuẩn bị xong xuôi, vậy mà lại xảy ra trục trặc.
" Ông à, đừng giận!
Cháu sẽ tìm Thừa tướng về cho ông! " Giai Kỳ đánh tiếng, rót mật, dỗ ngọt Cửu Thiên Nhạn.
Cô là sát thủ rất giỏi trong việc truy tìm tung tích, lại có chó sói hậu thuẫn, dù Cửu Thành Ưng có trốn đến chân trờ góc bể vẫn bị cô tìm ra.
Vậy nên, Giai Kỳ rất chắc chắn với ý định của mình.
" Vậy thì nhờ cháu nhé! " Thiên Nhạn thở dài, phó thác cho Giai Kỳ.
Không làm mất thời gian, Giai Kỳ mang theo chó sói lên đường, chỉ có mất có 1 ngày cô đã lần ra vị trí của Cửu Thành Ưng, chẳng đi đâu xa cả, anh chọn một khách sạn ẩn núp ở rất gần với biệt thự.
" Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất! " Giai Kỳ cười khẩy.
Xem ra, Cửu Thành Ưng cũng thật biết dùng chiêu, nhưng anh dùng với người khác thì được, còn dùng với Giai Kỳ mình đầy kinh nhiệm, vẫn còn quá non kém.
Giai Kỳ không nhiều lời, cho sói ở bên ngoài canh chừng, mình cô đột nhập vào căn phòng của Thanh Ưng.
Thừa tướng cao cao tại thượng, trải người trên ghế võng, tay cầm ly rượu vang, tận hưởng khoảng khắc yên bình trên bể bơi.
" Thừa tướng, ở đây có thoải mái không? " Giai Kỳ bất thình lình đứng ngay Cửu Thành Ưng, khom người nói xuống.
Giọng nói quen thuộc, Cửu Thành Ưng lập tức phản ứng, quăng ngay ly rượu trong tay bật người dậy.
" Sở Giai Kỳ! " anh hốt hoảng, không tin vào mắt mình, chỉ mới có một ngày anh bỏ trốn lại bị cô phát hiện.
Đã thế, cô xuất hiện như hồn ma, không có một chút tiếng động, cả bóng cũng không thấy, khiến Cửu Thành Ưng phải nuốt ngụm khí lạnh trước ác nữ.
Giai Kỳ trước mắt anh, đứng thẳng người, chấp hai tay sau mông, nhìn anh sơ bộ, cặp mắt của cô tuy bị che lại nhưng vẫn nhìn ra được, Cửu Thành Ưng đang sợ..