" Giai Kỳ!
Chị uống với em đi! " giọng Âu Ngọc Linh âm trầm, nét mặt đượm buồn, thu hút bản tính tò mò của Giai Kỳ.
Ly rượu cầm trong tay Giai Kỳ được Ngọc Linh nâng lên, trước ánh mắt lãnh đạm, Ngọc Linh dùng hết diễn xuất, tỏ ra nhiều nỗi tâm sự khó mở lời, thúc giục Giai Kỳ.
" Chị Giai Kỳ, uống với em ly cuối cùng này nhé! "
Hai mắt của Âu Ngọc Linh ầng ậng lệ, như có nỗi khổ trong tâm đang dâng trào, lại đột ngột bị đàn áp xuống.
Mùi hương của rượu và thuốc mê cứ sọc vào mũi Giai Kỳ, rõ mồn một như vậy, có kẻ ngu mới chịu uống.
Nhưng, trông Âu Ngọc Linh đầy nét tâm sự, trong lòng Giai Kỳ lại hình thành sự bức bối, muốn biết rõ ngọ ngành.
Cô do dự rồi cũng ngửa cổ, làm kẻ ngu đốt, uống ực một hơi cạn chẳng còn một giọt rượu nào, chấp nhận rơi vào cái bẫy của Âu Ngọc Linh.
Ngay sau đó, từng tế bào trong người Giai Kỳ chạy rần rần, máu của cô đang dung hòa với thuốc mê, đầu óc cô choáng váng vài giây, người loạng choạng vịn vào thành tường.
" Chị Giai Kỳ! " Âu Ngọc Linh đỡ lấy Giai Kỳ.
Cái đầu kia lắc lắc liên tục, đại não của Giai Kỳ truyền phát tín hiệu, chống chọi lại với thuốc mê, ít nhất phải mất 10 phút cơ thể cô mới tạo ra kháng thể phản lại tác dụng của thuốc.
" Âu tiểu thư...tôi thấy...hơi đau đầu...!" Giai Kỳ lạnh giọng, tiếng nói không rõ ràng, ngập ngừng ngắt quãng.
Âu Ngọc Linh giữ chắt người cô, từ sau lưng, tiêm thẳng vào hông Giai Kỳ một thứ thuốc lạ, không kịp trở tay, Giai Kỳ bị Ngọc Linh đưa đi dễ dàng.
Do cô là khách quen của Cửu gia, những tên lính canh không để ý, Giai Kỳ bị bỏ vào cóp xe, thành công đưa đi ra khỏi biệt thự.
Mất nửa ngày, Giai Kỳ bị tiếng động đánh thức, lập tức mở to đối mắt, đồng tử thu nhỏ, nhìn trân trân lên trần nhà, bóng tối bao phủ không nhìn rõ mọi thứ, đầu óc cô trống rỗng, bắt đầu nhớ lại mọi việc.
* Rẹt *
Giai Kỳ đưa tay che mắt, tấm rèm cạnh chỗ cô bất ngờ kéo ra, để những ánh nắng xế chiều chiếu vào trong.
Cô gái khoác trên người bộ đồ Lolita, tóc xoăn theo kiểu Pháp, buông tay ra khỏi chiếc rèm, từ sau bóng lưng ấy Giai Kỳ nhận ra là Âu Ngọc Linh.
" Âu tiểu thư! " giọng Giai Kỳ the thé.
Nghe tiếng gọi, Âu Ngọc Linh quay đầu, nụ cười tươi rói nở trên môi, đôi mắt to tròn tít chặt, cơ mặt nâng hết cỡ.
" Chị Giai Kỳ, chị tỉnh rồi! "
Cùng với lời nói, Âu Ngọc Linh vỗ tay một cái, hành động mừng rỡ, Giai Kỳ hướng mắt lướt sơ bộ vào người Ngọc Linh, lại thu ánh nhìn quan sát chính mình.
Hai chân cô bị xích sắc xích lại, cả tay cũng đeo xích nặng nề, tiếng * leng keng * âm nhẹ trong căn phòng kín tối tăm, chẳng có lấy một ánh sáng nào ngoài ánh nắng chiều tà.
Khóe miệng của Giai Kỳ khẽ nhếch, xem ra cô bị Âu Ngọc Linh bắt đến đây.
Âu Ngọc Linh nắm bắt được thân thế của Giai Kỳ qua những lần trò chuyện, từ lâu đã có dụng ý với cô, biết cô có khả năng khán được thuốc mê, Âu Ngọc Linh không ngại bỏ thuốc vào đó, đánh lừa tiêm cho cô một liều thuốc mạnh gấp 10 lần, để tế bào của Giai Kỳ không kịp hấp thụ lượng thuốc, thành công bắt cóc cô.
Kế hoạch vô cùng vẹn toàn, Giai Kỳ cười mỉa mai cho bản thân, rõ ràng biết bẫy vẫn vào bẫy.
" Âu tiểu thư...như vậy là sao đây? " giọng Giai Kỳ đạm mạc tra hỏi.
Cô gái trước mặt, thay đổi cơ mặt, ánh mắt quỷ dị, bước đi lả lướt tới chỗ Giai Kỳ, Ngọc Linh ngồi thủng thẳng trên chiếc ghế cạnh bàn trang điểm, gác chéo chân, tay chống đỡ lấy cằm.
" Chị Giai Kỳ, từ nay hãy ở lại đây sống với em
Em sẽ chăm sóc chị, em sẽ cho chị tất cả những gì chị muốn
Cửu Thành Ưng không thể mang đến hạnh phúc cho chị đâu! " Âu Ngọc Linh nói lời khó hiểu.
Từ trong đôi mắt tà mị kia, Giai Kỳ như nhận ra được tâm tư của Âu Ngọc Linh, cô không phải vì ghen ghét Giai Kỳ cướp đi người tình trong lòng, mà là do Âu Ngọc Linh đã chuyển hướng sang để mắt đến Giai Kỳ.
Câu nói cùng hành động rõ ràng như vậy, người ngốc liếc sơ cũng biết Âu Ngọc Linh là một Bisexual ( xu hướng tình d.ục song tính), vừa có thể thích đàn ông, vừa có thể thích phụ nữ.
Chỉ cần ai cho người đó cảm giác nhiều hơn, Âu Ngọc Linh sẽ biến đổi tâm trạng nương theo giới tính đó.
" Haha " Giai Kỳ ngửa cổ cười lớn, không phải đang chế giễu Âu Ngọc Linh, mà đang tự cười chê chính mình, tự mình bước vào bẫy để biết rõ nguyên nhân, cuối cùng tra ra kết quả hết sức nhảm nhí.
Tuy nhiên, sống suốt hai mươi mấy cuộc đời, lần đầu Giai Kỳ đối mặt với một Bisexual, cũng có chú thú vị.
Thế nhưng, hiện giờ đang là ngày đính hôn của cô và Cửu Thành Ưng, không có thời gian ở lại chơi đùa với Âu Ngọc Linh.
* Cành *
Sợi xích trong tay bị Giai Kỳ giựt đứt, cả chân cô cũng giựt phăng, sức mạnh của cô vẫn còn gấp 3 4 lần người bình thường, đủ để xử lí những thứ nhãi nhép này.
Trước con mắt điềm tĩnh của Âu Ngọc Linh, Giai Kỳ bước tới cửa sổ, thẳng tay đấm vào đó.
* Rắc *
Thứ tiếng ấy không phải là tiếng cánh cửa vỡ nát, mà là tay Giai Kỳ dùng lực quá mạnh vào kính, áp lực va chạm nhau khiến từng khớp xương của cô bị lực phản xạ, làm trật tạm thời, gây ra âm thanh * răng rắc *.
Cánh cửa ấy được bao phủ bởi kính cường lực, độ dày tận 10 lần kính cường lực bình thường.
Giai Kỳ có chút đau đớn, nheo mắt ôm lấy tay, hướng ánh nhìn tức giận về phía Âu Ngọc Linh.
Cô, Âu Ngọc Linh, ngồi chễm chệ ở đó, môi cong hả hê, từng ngón tay thon thả gõ nhịp nhàng trên má, đưa mắt thống trị nhìn Giai Kỳ khổ sở.
" Chị không đi được đâu! Nơi này là địa bàn của Âu gia
Căn nhà này được xây dựng toàn thép cứng cáp và kính cường lực
Giai Kỳ, chị đã mất năng siêu phàm rồi, không thể chạy thoát được đâu! "
Ngọc Linh cảnh báo, nhấc mông ra khỏi ghế, ngã người ngồi xuống chiếc giường, nhặt lấy sợi xích đã đứt, tiếp tục nói.
" Giai Kỳ, ở lại đây với em!
Em sẽ chăm sóc chị cả đời! " cô nhìn chăm chăm vào sợi xích ấy, cười quỷ dị như ả điên, nhắm hờ hai cảm nhận âm thanh từ sợi trong tay đang đong đưa.
Cơ mặt Giai Kỳ đang nhăn nhó, bỗng căng hết cơ, cười hời hợt đáp trả, không phá cửa nữa, trực tiếp đi đến cạnh Âu Ngọc Linh, ngồi bệch trên giường, thì thào.
" Âu tiểu thư...!
Muốn tôi ở cạnh cô? " cô hỏi, cái đầu nghiêng sang.
Một bên mắt nhướng lên đầy vẻ phán xét, hàng mi cánh bướm đưa lên đưa xuống theo từng nhịp, Giai Kỳ chẳng ngại móc mỉa Âu Ngọc Linh.
" Âu tiểu thư, người nhà của cô có biết cô thích một cô gái không?
Có chấp nhận con gái độc nhất của Âu gia là kẻ song tính? "
Nói tới đây, Giai Kỳ ngừng hơi, chồm tới chỗ Âu Ngọc Linh đang trợn mắt tức giận với câu nói của cô, ghé sát mặt vào tai cô ấy, tiếp tục kích động.
" Âu tiểu thư cô chẳng những là người song tính...
Mà còn là...
Một Yandere nhỉ? "
Tiếng thì thầm của Giai Kỳ nghe rất nặng nề, như nhìn thấy hết được bản chất bên trong Âu Ngọc Linh.
Cô gái với vẻ ngoài thuần khiết như đóa sen trắng, bên trong lại bệnh hoạn chẳng khác kẻ b.iến thái.
Ngọc Linh bị cô moi móc, cố giữ cơn giận, thay đổi biểu cảm nhanh chóng, trước những hơi thở nóng ấm từ miệng Giai Kỳ, cô nghiêng đầu, để đôi môi mình chạm vào trái tai của Giai Kỳ, đáp trả.
" Nơi đây là nhà riêng của tôi...
Cho dù là bố mẹ cũng chẳng được phép bước tới đây...
Họ sẽ không bao giờ biết được sự thật...!"
Ngọc Linh đưa môi chạm lên tục từ trái tai lên vành tai, hành động như gợi tinh, cô còn cố ý thổi hơi thở nóng rát và đó, kéo dài chữ " và " bên tai Giai Kỳ.
Đợi đến khi Giai Kỳ xoay mặt, hai tay Âu Ngọc Linh giữ ngay cằm cô, thỏ thẻ.
" Sở Giai Kỳ! Chị sẽ thuộc về tôi mãi mãi! "
Cùng với tiếng nói ấy, Âu Ngọc Linh không làm chủ được hành động, hoàn toàn biến thành con người khác, cưỡng chế muốn hôn lên môi Giai Kỳ.
Tức thì, bàn tay của Giai Kỳ chụp vào mặt Ngọc Linh đẩy lùi cô ra xa, đôi mắt hổ phách híp nhẹ, Giai Kỳ ngồi thẳng lưng, khoanh hai tay trước ngực, giữ nguyên vẻ lãnh đạm của mình, vứt sang Âu Ngọc Linh câu hỏi.
" Cô yêu tôi chứ? "
" Yêu! " Âu Ngọc Linh đáp ngay không cần nghĩ.
" Tôi rất yêu chị! "
Lập lại chính kiến của mình, từ trước đến giờ Âu Ngọc Linh quen qua rất nhiều người, nam nữ gì cũng có, không một ai cho cô cảm giác cưng chiều thật sự như Giai Kỳ.
Từ lúc Giai Kỳ xuất hiện, ở trước mặt đánh mắng kẻ Thừa tướng mà không ai dám động đến, vô tình hình thành cảm giác riêng biệt với Âu Ngọc Linh.
Ngay lập tức, Ngọc Linh có cái nhìn khác về Giai Kỳ, so với tên đàn ông ăn chơi sa đọa, nhất kiến chung tình với người đã chết, Giai Kỳ tốt gấp mấy lần Cửu Thành Ưng, và cũng tốt hơn hàng tá kẻ chỉ biết nịnh bợ Âu Ngọc Linh..