Thừa Tướng Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm


Cơ mặt của Âu Ngọc Linh căng hết cỡ, cùng nụ cười quỷ dị, trước lời tỏ tình mặt dày của cô, Giai Kỳ không thấy ngạc nhiên cũng không thấy kinh tởm, lãnh khốc vô tình quay lưng đến cửa chính.
* Cạch *
Cửa không khóa, Giai Kỳ bước ra, quan sát xung quanh mới hiểu, cửa phòng này không cần phải khóa, Âu Ngọc Linh sớm đã khóa hết toàn bộ cửa lớn và cửa sổ, Giai Kỳ không có cơ hội chạy đi, chỉ lẩn quẩn trong ngôi biệt thự u ám này.

Đã thế, căn phòng nhốt cô nằm trên độ cao tầng 4, muốn chạy xuống dưới phải mất ít thời gian, còn không có lấy một bóng người nào, ngôi nhà cứ như nhà ma, mình Giai Kỳ đối mặt với những bức tường.
Âu Ngọc Linh ở phía sau Giai Kỳ, bèn cất giọng man rợ ra đó, thu hút Giai Kỳ.
" Chị Giai Kỳ, quay trở vào với em đi! " cô đưa tay, chờ đợi Giai Kỳ quay vào trong.
Cô gái kia mảy may không quan tâm, đứng tựa người vào thành lan can, một chân co lên như khụy gối, hai tay khoanh trước ngực, vứt vào trong tiếng ngạo nghễ.

" Âu tiểu thư! Đừng đùa nữa!
Cô nghĩ tôi mất tích Cửu Thành Ưng và Cửu Thiên Nhạn không truy tìm sao? "
" Nếu để họ tìm tới đây chắc chắn Âu gia sẽ gặp chuyện, và cô cũng sẽ bị gia đình phát hiện sự thật đấy! " Giai Kỳ đe dọa, ánh mắt sắc bén chĩa thẳng vào người Âu Ngọc Linh.

Nghe những lời cảnh báo của Giai Kỳ, Ngọc Linh chẳng thay đổi, ngược lại còn điên rồ hơn, từ trong người lấy ra một con dao găm, đùa giỡn với lưỡi dao sắc nhọn, cười lên tiếng cười quái dị.
" Không ai tìm ra chúng ta đâu!
Mà nếu có, trước họ đến đây tôi và chị đã đến nơi khác rồi! "
" Giai Kỳ, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi!
Tôi hứa sẽ yêu thương chị suốt đời! " Ngọc Linh dang rộng đôi bàn tay, như muốn Giai Kỳ đi tới ôm cô.
" Cô thật sự yêu tôi nhiều vậy sao? " Giai Kỳ lãnh đạm chất vấn.


" Phải! "
Âu Ngọc Linh đinh ninh trong lời nói, để thêm phần chắc chắn còn dùng mạng sống ra đảm bảo.

Thấy Giai Kỳ không phản ứng, cô cắt tay để máu tươi chảy đỏ, thề giữa trời đất.
" Trời đất chứng giám, Âu Ngọc Linh này thề chỉ yêu mỗi Sở Giai Kỳ, nếu có làm trái lời thề xin nguyện chết một cách tàn khốc nhất! "
Giai Kỳ dửng dưng trước lời thề, mặt không biến sắc, nghiêng người nhìn xuống dưới, miệng nhỏ trong vô thức bật lên một yêu cầu.

" Tôi không bao giờ tin những lời thề thốt!
Nếu yêu tôi nhiều như vậy...
Nhảy xuống đó chứng minh đi! "
* Vụt *
Hai mắt Giai Kỳ mở to như mắt ếch, tay đưa ra níu giữ trong vô thức.
Đoạn, Giai Kỳ vừa dứt lời, Âu Ngọc Linh như ả điên lao thẳng ra đó, không ngần ngại nhảy xuống dưới theo yêu cầu, ép cho Giai Kỳ vì cứu người cũng nhảy theo, đón lấy Âu Ngọc Linh, thân thủ cô tốt, cứu người kịp lúc, tiếp đất an toàn.
" Hí hí " tiếng của Âu Ngọc Linh cười khúc khích, mãn nguyện trước hành động của Giai Kỳ, hai tay cầm dao ôm chặt lấy người Giai Kỳ không buông, còn vùi đầu hít hà lấy mùi hương thơm tho trên người cô gái kia.

* Xoạt *
" Ưm! "
Giai Kỳ lập tức khụy gối, con dao trong tay Âu Ngọc Linh cắm thẳng vào vai Giai Kỳ, máu đỏ thấm cả tấm lưng, theo vết thương chảy chan hòa.

Dưới bụng Giai Kỳ, một mũi kim tiêm cắm vào đó, cô mất tập trung, để bản thân bị đâm còn bị tiêm thuốc, cơ thể bị tập kích bất ngờ, không kịp trở mình, ngất trong lòng Âu Ngọc Linh.


" Giai Kỳ yêu dấu, ngủ một chút nhé!
Dậy rồi chúng ta vẫn sẽ ở cạnh nhau! " Âu Ngọc Linh thì thào, lời nói man rợ, móc điện thoại từ trong túi ra gọi người vào.
....
Biệt thự Cửu gia.
Người đi ra đi vào toán loạn, Cửu Thành Ưng cùng ông nội đứng ngồi không yên trong sảnh lớn.

Giai Kỳ lần nữa đột ngột mất tích, khiến ai nấy cũng lo sốt vó, triệu tập người tìm cô khắp nơi, tìm cả một ngày không có tung tích.
Giai Kỳ cùng Âu Ngọc Linh lúc nói chuyện, đứng ở góc khuất tầm nhìn của camera, nên Cửu Thành Ưng có xem đi xem lại camera, vẫn không tìm ra được thủ phạm đã bắt cóc cô.

" Thừa tướng! " Đinh Hề Tiết hớt hải chạy vào trong.
" Hề Tiết, có tung tích gì chưa? " Cửu Thành Ưng gấp gáp tra hỏi, lòng nhốn nháo sợ Giai Kỳ giống với lần trước, bị người của phòng thí nghiệm còn sót bắt đi.
Đinh Hề Tiết lắc đầu, dù không tìm được Giai Kỳ nhưng anh tìm ra được một manh mối quan trọng, có một ly rượu chứa thuốc mê đặt bên ngoài hành lang.

Chứng tỏ, kẻ bắt cóc Giai Kỳ là những người tham gia bữa tiệc, lính canh trong Cửu gia nhiều vô số kể, những người qua mặt được chỉ có người thân thuộc.
Những người được Cửu Thành Ưng mời đến hôm nay, đa phần là những người có giao hữu lâu, chưa từng gặp qua Sở Giai Kỳ, không thù không oán, không thể có động cơ bắt người.

Cửu Thành Ưng liền nghĩ ngay đến cái tên Âu Ngọc Linh trong đầu, cô là người từng theo đuổi anh, mắt thấy anh và Giai Kỳ đính hôn chắc chắn sinh lòng ghen ghét.

Biểu hiện của Âu Ngọc Linh dạo gần đây rất khác, lúc nào cũng quấn lấy Giai Kỳ, càng nghĩ Cửu Thành Ưng càng đinh ninh, chính Âu Ngọc Linh là chủ mưu.


Không làm mất thời gian, anh bèn cùng Đinh Hề Tiết đến Âu gia điều tra cho ra lẽ.

" Hề Tiết, chuẩn bị xe, đến Âu gia! " Cửu Thành Ưng hắng giọng.

" Vâng! " Đinh Hề Tiết to tiếng, giữ kính ngữ, xoay người ra ngoài làm theo lệnh Cửu Thành Ưng.

Chẳng mấy chốc, họ đặt chân ngay cổng lớn của Âu gia, nơi này sang trọng chẳng khác nào tòa lâu đài.

Âu gia nổi tiếng về buông bán trang sức, đá quý nhiều đời, từ nhà đến cổng đều đính đầy đá quý, với khối tài sản kết xù của họ đủ để tạo mối đe dọa với bất cứ kẻ tầm cỡ nào.
Cửu Thành Ưng, Thừa tướng của một nước bất ngờ tìm đến, bố mẹ của Âu Ngọc Linh phải khẩn trương ra tiếp đón anh vào nhà.

Tất nhiên, kể cả Âu Ngọc Linh cũng không vắng mặt, cô vẫn giữ nét ngây thơ trước mặt Cửu Thành Ưng.

" Thành Ưng! Sao anh lại bất ngờ đến nhà em vậy? " Âu Ngọc Linh lên tiếng hỏi, chưa được sự cho phép của bố mẹ.
Cửu Thành Ưng không đủ kiên nhẫn xem cô diễn kịch, đứng ở ngoài cổng không bước vào, trực tiếp tra hỏi.

" Âu Ngọc Linh, cô bắt Giai Kỳ đi đâu rồi?
Mau trả cô ấy lại cho tôi? " anh gắt gỏng, lườm đôi mắt hung thần.
Câu hỏi của anh khiến tất cả người có mặt điều hoang mang, nhất là bố mẹ Âu Ngọc Linh, con gái bảo bối bỗng bị tra hỏi như tội phạm, cau có khó chịu trước mặt Cửu Thành Ưng.

" Anh nói gì vậy? Thành Ưng, chẳng phải chị Giai Kỳ ở Cửu gia sao?
Tự dưng lại nói em bắt chị ấy? "
Âu Ngọc Linh bày ra bộ mặt vô tội, bị Cửu Thành Ưng đổi oan, rơi những giọt nước mắt uất ức, với cách hành xử ngày nào, cô khóc xướt mướt trước mặt nhiều người, khiến Cửu Thành Ưng trở thành kẻ tồi tệ.


Chứng kiến con gái bảo bối khóc lớn, còn bị đổ oan, người làm bố mẹ không thể làm ngơ, gia thế của Âu gia cũng chẳng thua gì gia thế Cửu gia, Cửu Thành Ưng dám ngang nhiên vu oan, chẳng nể tình nghĩa hai bên.

Bố của Âu Ngọc Linh tức giận lên tiếng phản bác lại.
" Thừa tướng, ngài thật quá đáng, Ngọc Linh nhà chúng tôi là trân bảo, chưa từng có ai dám ức hiếp nó!
Vậy mà...
Từ hồi nó yêu ngài, hết lần này đến lần khác ngài ức hiếp nó, tôi đã nhịn!
Bây giờ, ngài tới đây đổ tội cho con gái tôi...tôi không bỏ qua đâu! " ông to gan lớn mật, quát tháo trước mặt Cửu Thành Ưng.

Một sự sĩ nhục chưa từng có, Cửu Thành Ưng đâu phải hạng đơn giản, dù Âu gia gia thế khủng, Cửu Thành Ưng cũng chưa từng ngán ai ngoài Sở Giai Kỳ.

Anh chẳng ngần ngại, dùng uy quyền của mình, đe dọa, đè bẹp khí thế của ông già kia.
" Âu lão, tôi nể tình Âu gia các ngươi mới đích thân đến đây tra hỏi, ông lại dám xấc xược với bổn Thừa tướng? "
" Ông tưởng cái chức Thừa tướng của tôi để chưng sao?
Chỉ cần một lời nói của tôi dù có 10 cái Âu gia tôi cũng sang bằng!
Tốt hơn hết, biết điều thì giao người ra đây, đừng để tôi nóng giận! " Cửu Thành Ưng nghiến răng, nói chữ nào nhấn mạnh chữ đó.
Đứng trước bá khí ngút ngàn của một Thừa tướng, bố mẹ Âu Ngọc Linh vừa nãy hùng hổ bao nhiêu giờ lại có chút kiêng dè, nhún nhường bấy nhiêu.

Âu cũng vì họ chỉ là những thương gia kinh doanh, dù có thật sự gia thế hiển hách cũng phải nằm dưới trướng của Cửu Thành Ưng, dưới trướng một Thừa tướng.
Không thể cãi lí với con người hống hách kia, họ đành bấm bụng tra hỏi Âu Ngọc Linh, con gái bé bỏng của họ vẫn giữ nguyên chính kiến, khẳng định mình vô tội.
Cửu Thành Ưng không bằng không chứng, không thể giữa ban ngày ban mặt bắt người, anh nén cơn thịnh nộ, tạm tha cho Âu Ngọc Linh, tìm cách để điều tra rõ ngọ ngành.
" Cứ chờ đó, tôi nhất định tìm ra được bằng chứng! " anh chỉ thẳng mặt Âu Ngọc Linh, dứt điểm câu cuối, đùng đùng tức giận ra về.
Ngay khi Cửu Thành Ưng vừa rời đi, Âu Ngọc Linh đang khóc xướt mướt kia, giấu đi ánh mắt sát nhân chĩa ở sau lưng anh không rời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận