" Ưm...!"
Giai Kỳ tỉnh dậy sau cơn mê, lồm cồm ngồi dậy, căn phòng kín mít, chẳng có lấy một chút ánh sáng, cả người cô đau đớn, từng sợi dây thần kinh như bị tê liệt, khiến đầu cô choáng vài giây.
Sau khi dùng tay trấn tĩnh, lại cảm nhận tiếp cơn đau thể xác, bụng của cô bị kim đâm chưa hết nhức nhói, nhất là ở sau vai, còn bị đâm một nhát khá nặng, chưa thể thích nghi.
Tiếng * leng keng * của xích sắt âm vang, Giai Kỳ vẫn bị xích lại như một nô lệ, trên cổ còn đeo một sợi xích nhỏ khác, nặng nề cực kì khó chịu.
Quần áo trên người Giai Kỳ đều bị lột sạch, trơ trọi tấm thân nuột nà sau lớp chăn ấm.
" Chị rồi à? "
Giọng nói của Âu Ngọc Linh vang lên, cô ngồi đối diện với Sở Giai Kỳ, nghiêng người tựa vào thành ghế, trong tay còn cầm thứ gì đó nhìn không rõ.
Ánh sáng ở nơi này quá mờ nhạt, mắt của cô giảm đi thị rất nhiều, không còn tinh tường như ngày xưa, chẳng đủ để Giai Kỳ nhìn rõ Âu Ngọc Linh trong góc tối ấy.
" Âu Ngọc Linh, cô đang làm cái trò gì đây? "
Giai Kỳ hằn giọng, dần mất hứng thú với trò chơi này, giựt đứt những sợi dây xích một cách bá đạo, thanh âm chói tai vang * cành cành * như tiếng súng trong căn phòng kín mít này.
Rõ ràng, Âu Ngọc Linh biết những thứ kia hoàn toàn vô dụng với Giai Kỳ, vậy mà vẫn dùng chúng trói buộc cô như nô lệ, chọc cho cơn thịnh nộ cô dâng lên.
" Âu Ngọc Linh, dừng lại ở đây được rồi đấy!
Tôi sẽ bỏ qua cho cô, vẫn sẽ làm bạn với cô! " Giai Kỳ đe dọa, xoay xoay bả vai, khuôn miệng méo mó cảm nhận cơn đau.
" Hahaaaa "
Âu Ngọc Linh ngửa cổ cười lớn, còn ngoáy ngoáy vào lỗ tay khinh thường, trực tiếp rời khỏi ghế, bước ra chỗ có ánh sáng.
Một cô gái ăn bận gợi cảm, áo ngủ màu đen mỏng tanh, lộ da thịt, khoe hết thân hình nóng bỏng, đã vậy Ngọc Linh chẳng thèm mặc nội y, cô bước đi lả lướt, vứt xuống giường một đống hình ảnh.
Những bức ảnh dưới đó chẳng được Giai Kỳ nhặt lên, chỉ đưa ánh nhìn lãnh đạm, lướt qua vài giây, ngay sau đó là tiếng thở dài mệt mỏi.
Toàn bộ những bức ảnh đều là ảnh nóng của Giai Kỳ, bị Âu Ngọc Linh chụp từng chi tiết lúc cô hôn mê, thảo nào cô tỉnh dậy trên người chẳng có lấy một mảnh vải.
" Âu Ngọc Linh, cô lại muốn sao nữa đây? " Giai Kỳ bất mãn hỏi.
" Giai Kỳ, chị không thể xa tôi đâu...
Nếu chị chạy đi tôi sẽ tung những hình ảnh đó lên
Tất cả những người ngoài kia sẽ chê bai chị kể cả Cửu Thành Ưng! "
Thanh âm của Âu Ngọc Linh lúc thăng lúc trầm, tự do đưa tay chạm vào làn da mịn màng của Giai Kỳ, còn ve vãn vuốt lấy gương mặt xinh đẹp kia, ánh của Âu Ngọc Linh mờ đục như lên cơn rạo rực.
" Á! " Ngọc Linh kêu thét một tiếng, bị Giai Kỳ khóa thân bên dưới, bẻ trật cánh tay trái của Ngọc Linh.
" Âu Ngọc Linh, tôi không có nhiều thời gian chơi mấy trò này đâu!
Cô muốn tung thì cứ tung đi! "
Giai Kỳ hắng giọng, mò mẫm quanh người Âu Ngọc Linh tìm chìa khóa mở cửa, bàn tay mềm mại của cô sờ chỗ nào cũng làm Âu Ngọc Linh đê mê, nhắm mắt tận hưởng, còn cười rất sung sướng, như thể Giai Kỳ sắp sửa làm chuyện xác thịt.
Cơn đau từ cánh tay bị trật hòa với cảm giác kích thích từ làn da nhạy cảm, hoàn toàn làm đầu óc Âu Ngọc Linh bấn loạn, càng lúc càng thích kiểu đau đớn này.
" Giai Kỳ, vô dụng thôi! Chìa khóa nằm trong đầu tôi đấy! " Âu Ngọc Linh đắc ý, ngửa người nhìn gương mặt lãnh đạm kia, ổ khóa chính được cài mật mã, chỉ có Ngọc Linh ghi nhớ để mở nó.
Bàn tay đang sờ mó, lập tức dừng lại, Giai Kỳ thô bạo lột đồ Âu Ngọc Linh, làm cô tưởng bở, thuận theo hành động của Giai Kỳ, cho đến khi Giai Kỳ mặc bộ đồ của cô lên người, cơn hứng phấn hoàn toàn tắt ngấm, đưa mắt giận dỗi nhìn Giai Kỳ không rời.
" Sở Giai Kỳ! " Ngọc Linh ấm ức, muốn mắng, lời vừa lên cuốn họng lại ngậm chặt trong đó, day dứt không yên.
" Thất vọng sao? "
Giai Kỳ cao giọng, bước đi phóng khoáng ngồi ở chỗ sofa, gác chéo chân, một tay đặt lên đùi, một tay tựa thành ghế, đỡ lấy đầu, bộ đồ ngủ đen huyền bí tôn hết sự hấp dẫn của cô trước mắt Âu Ngọc Linh.
" Cô Âu, bớt lại cái nết của cô đi!
Tôi không có hứng thú với con gái đâu!
Tôi không thể yêu đương với một Bisexual, một Yandere...!" giọng Giai Kỳ ảm đạm, nói chữ nào tựa như những viên đạn bắn thẳng vào lòng tự tôn của Âu Ngọc Linh.
Cô gái nhỏ kia, thân trơ trụi, uất ức nắm chặt chiếc chăn bên dưới, giằng xéo nó nhăn nhúm, Âu Ngọc Linh cắn lấy vành môi trong, cuốn họng rưng rức không mở miệng được.
Khi Ngọc Linh kiềm nén được cơn giận, chưa kịp há miệng, Giai Kỳ liền đoạt lời của cô.
" Tôi không bao giờ yêu cô đâu, Âu tiểu thư!
Tôi rất trân trọng mạng sống của mình! Cô xem cô đã làm gì tôi?
Làm sao tôi dám ở cạnh cô? " Giai Kỳ móc mỉa, chỉ tay vào phần vai bị thương, nói chữ nào cũng mang sát thương chí mạng chữ đó.
Âu Ngọc Linh bị cô từ chối, sau khi kiềm chế được cơn giận, mặc thân thể lõa lồ, sải bước tới chỗ Giai Kỳ, to gan lớn mật nâng cằm Giai Kỳ, đe dọa.
" Rồi chị cũng sẽ tự nguyện ở bên cạnh tôi thôi! "
" Giai Kỳ...Cửu Thành Ưng đang tìm chị!
Tôi nên xử hắn sao đây? " giọng của Âu Ngọc Linh man rợ, mang hàm ý.
Giai Kỳ liếc mắt, mảy may chẳng để tâm, không thể dùng sức ra khỏi nơi này, cô bất thình lình bóp lấy cổ Âu Ngọc Linh, ấn xuống sofa, thúc vào bụng Ngọc Linh mấy cú đấm, rồi lại nắm đầu Âu Ngọc Linh lôi đi như bạo hành.
Âu Ngọc Linh bị Giai Kỳ quăng thẳng lên giường, chưa kịp định thần, cổ chân phải bị Giai Kỳ tàn nhẫn bẻ trẹo.
Tiếng hét thất thanh vang khắp căn phòng, tiếng hét lớn đến độ làm những bức tường như rung chuyển.
Sau tiếng hét ấy, là lời đe dọa của Giai Kỳ.
" Âu Ngọc Linh, cô làm tôi mất kiên nhẫn rồi đấy!
Giờ thì thả tôi ra, hoặc tôi sẽ giết cô! "
Giai Kỳ gằn giọng, nhận đầu Âu Ngọc Linh vào tấm ga bên dưới, nhận chặt làm Âu Ngọc Linh mất đi hô hấp, quơ quào hai tay chống cự.
Sau một màn giằng co vô dụng, Âu Ngọc Linh lại đột ngột không phản kháng, không phải cô đã chết, dưới tấm ga kia âm lên tiếng cười quỷ dị.
Âu Ngọc Linh rất thích sự tàn bạo của Giai Kỳ, càng hành hạ cô càng thích, càng buông xuôi cho Giai Kỳ mặc sức tra tấn.
Bàn tay mềm mại nhận đầu Âu Ngọc Linh buông ra tức khắc, Giai Kỳ thở một hơi nặng trịch, bất mãn với cô gái tâm lý vặn vẹo kia, dù cô có giết Âu Ngọc Linh thật thì cũng không ra được khỏi đây.
Giai Kỳ sải bước, đến chỗ sofa ngồi tiếp, rót một tách trà nhâm nhi, cô không thoát được, đành ở đây chờ những con sói của cô tìm ra cô.
Chờ cho chúng đưa Cửu Thành Ưng đến giải cứu cô ra khỏi chỗ quỷ quái.
Âu Ngọc Linh thấy cô không có động thái gì nữa, tiếp tục ve vãn, chọc ghẹo cô cả một buổi, không có được người mình thương, Âu Ngọc Linh đành tạm rời đi.
Trước mắt, Ngọc Linh cần phải giải quyết kẻ địch của mình, những ngày gần đây, lúc nào Âu Ngọc ra ngoài cũng có người theo dõi, cô biết đó là người của Cửu Thành Ưng.
Không những Thành Ưng cho thuộc bám theo cô, còn đích thân anh cũng giám sát cô không buông.
Trời vừa tắt nắng, Âu Ngọc Linh rời nhà, tự lái xe riêng, phía sau xe cô còn có một chiếc xe khác, chạy theo cô rất lâu, hơn 30 phút không rời.
Âu Ngọc Linh nhìn vào kính chiếu hậu, biết đó là xe của Cửu Thành Ưng bám đuôi, khóe miệng của cô khẽ cong tà mị.
" Cửu Thành Ưng, muốn chơi với tao ư? "
" Được, tao chơi với mày! " Ngọc Linh làu bàu.
Chiếc xa đánh lái, rẽ ngay vào đường lên một ngọn đồi, quanh đi quẩn trên con đường chật hẹp, đến tận tối Âu Ngọc Linh mới ngừng xe, ngay một ngôi nhà sập sệ, bộ dạng lấm lét đi bộ đến đó.
" Âu Ngọc Linh, xem cô chối đường nào! "
Cửu Thành Ưng xuống xe, chẳng chút phòng bị, đi theo sau Âu Ngọc Linh.
Mắt thấy cô vào trong, anh cũng khẩn trương vào đó, căn nhà này là nhà hoang, ngoài những ve chai, bãi rác lộn xộn, hoàn toàn chẳng có dấu vết gì huống chi bóng người.
Sải chân dài của Cửu Thành Ưng gấp gáp, đi ra sau, ngoài cây cối um tùm chẳng thấy bóng dáng của Âu Ngọc Linh đâu.
" Mẹ kiếp! " Cửu Thành chửi thề, xoay người vào trong lần nữa.
" Á! " tiếng của anh tắt ngấm.
Đoạn, khi Cửu Thành Ưng vừa xoay người, một mũi kiếm từ đâu cắm thẳng vào bắp tay anh, cùng vố một luồng chất lỏng lạnh toát, đi ngay vào cơ thể anh.
Thân xác to lớn đổ kềnh xuống đất, trước khi nhắm mắt Cửu Thành Ưng trông thấy bóng người quen thuộc bước đến, là Âu Ngọc Linh đang cười quỷ dị, cầm súng trong tay, đại não của Thành Ưng hoàn toàn mất đi ý thức, đôi mắt nhỏ khép chặt, rơi vào hôn mê..