Cửu Thành Ưng cười đắc chí, lần đầu anh đe dọa được Giai Kỳ, không khỏi thích thú, cô gái nhỏ dưới thân vẫn còn đang thở mệt, cói đẩy cơ ngực của anh.
" Cửu Thành Ưng, anh đi ra đi !
Anh đè như vậy tôi ngạt thở lắm ! " Giai Kỳ nhăn mặt, thật sự bị con trâu nước ở trên đè đến ngạt thở.
Người đàn ông ý thức được, rời khỏi người cô, yêu chiều lấy áo của mình khoác lên người cô, bòng gọn cô về homestay.
Người phụ nữ mệt mỏi, không chờ đến lúc về đến nơi, ngủ say mê trong vòng tay to lớn, Cửu Thành Ưng thương cô, tự tay lau người cho cô sạch sẽ, còn thay cho cô váy ngủ thoải mái, cả đêm đều để cô gối đầu lên tay mình, âu yếm không rời cô dù chỉ 1 giây.
Sáng hôm sau, Giai Kỳ tỉnh giấc, ngày thứ 3 ở lại ngoại ô, cô thức giấc rất sớm, Cửu Thành Ưng bên cạnh vẫn còn ngủ, bên ngoài khung cửa sổ chỉ có vài ánh sáng mờ nhạt.
Kim đồng hồ treo tường vừa điểm 4h23 phút sáng, còn quá sớm, người đàn ông nằm cạnh do vận động đêm qua quá sức vẫn còn mê man, không biết Giai Kỳ đã thức giấc.
Cô nhẹ nhàng kéo cánh tay đang đặt chắc trên eo nhỏ ra, lén lút rời khỏi giường, sửa soạn đơn sơ cho bản thân, sau đó mình cô ra cánh đồng hoa hải đằng tím.
Bên ngoài bây giờ đã sáng hơn, nhìn rõ được màu sắc của cây cối, hoa cỏ, buổi sáng ở đây khá lạnh, do chỉnh toàn cây và đồng trống, nhiệt độ sẽ giảm mạnh vào buổi tối đến bình mình.
Cô gái nhỏ từng bước nhìn ngắm mặt trời mọc, vùng ngoại ô này rất rộng, đi hai ngày vẫn chưa xem hết từng ngóc ngách ở đây.
Giai Kỳ men theo vìa cánh đồng, đi mãi đến xa tít, mũi của cô rất nhạy, bỗng ngửi được một mùi hương rất lạ, giống như mùi nhang khói.
" Kì lạ, sao ở đây lại có thứ mùi này chứ ?
Không lẽ nào...!" Giai Kỳ lẩm bẩm.
Hàng chân mày mỏng nhíu nhẹ, cô đưa mũi, hít hít mùi hương ấy, nương theo thứ mùi đó mà tìm kiếm, càng đi sâu vào cánh đồng hoa dầy đặc mùi càng nồng, kích thích hai bên cánh mũi mãnh liệt.
Bước chân nhỏ vội vã, Giai Kỳ đi sâu vô tới tận giữa cánh đồng, đúng như những gì cô nghi ngờ, ở đây thật sự có một ngôi mộ nhỏ, bị hoa cỏ ở đây bao phủ.
Trên ngô mộ ấy mọc đầy cỏ xanh che kín, vỏn vẹn một nén nhang đang tàn, chắc chắn đã có người đến đây thấp nén nhang ấy, Giai Kỳ tò mò đến gần ngôi mộ, vén những cây cỏ um tùm quanh đó.
Dòng chữ bên trên tấm bia ghi rõ tên họ của người mất - chi mộ vợ - Hà Ninh Anh - mất 26 tuổi.
" Hà Ninh Anh ! " Giai Kỳ làu bàu, cái tên này rất quen, dường như cô đã nghe qua.
Miệng nhỏ lặp đi lặp lại cái tên ấy, đại não bắt đầu lại kích thích, truyền tới tai cô những tiếng gọi của người phụ nữ trong tiềm thức.
" Hạ Chi ! Hạ Chi ! "
Nó truyền tới dồn dập làm đầu Giai Kỳ đột ngột đau lên, khụy gối gục người ngay trước bia mộ, càng lúc tiếng gọi ấy càng rõ, hình bóng của người phụ nữ cũng rõ dần theo tiếng gọi.
Nét mặt ấy, cuối cùng cũng hiện lên trong trí óc của Giai Kỳ, một người phụ nữ với đôi mắt hạnh dịu ngọt, đôi môi anh đào chúm chím, sóng mũi của người phụ nữ rất cao, phải nói là một mĩ nhân.
Hà Ninh Anh, chính là người phụ nữ trong trí óc Giai Kỳ, luôn mặc một bộ đồ hầu gái, còn búi tóc gọn gàng, đồng tử của Giai Kỳ bắt đầu giãn nở, đưa cô rơi vào miền kí ức của chính bản thân.
Giai Kỳ như xuyên không, đứng lơ lửng trong một gian nhà sập sệ, tiếng khóc vang vọng, cùng với đó là tiếng của một người đàn ông gào thét.
" Ninh Anh, chạy mau !
Đưa Hạ Chi đi, đừng quay đầu lại ! "
" Cảnh Ngân ! "
Người phụ nữ Giai Kỳ luôn thấy cũng xuất hiện trong ngôi nhà ấy, Ninh Anh đang gào khóc, trong tay ôm một bé, tầm 5 6 tuổi, đang hoảng loạn khóc theo, cả ba chẳng ai nhìn thấy Giai Kỳ, cứ như cô là hồn ma, chỉ có thể xem mọi thứ diễn ra trước mắt cô.
" Đi đi ! Hắn đến rồi, còn không chạy cả ba sẽ chết đấy ! " người đàn ông đẩy Ninh Anh.
Trên bụng có một vết chém rất dài, xem ra không thể qua khỏi kiếp nạn, người phụ nữ ôm bé gái trong tay, níu kéo không nỡ.
" Không, Cảnh Ngân ! "
" Đi ! " người đàn ông nói không nổi.
Bé gái trong tay lúc này xoay mặt ra, đưa tay với, khóc lớn.
" Bố, bố à ! "
Giai Kỳ lập tức đứng hình, đó chẳng phải là bộ dạng của cô lúc còn nhỏ sao, giống, rất giống, chẳng nhầm được đi đâu cả, đó là cô, là cô khi còn bé.
Nhìn ba người trước mặt, Giai Kỳ cũng ngầm đón được, người phụ nữ Ninh Anh và người đàn ông Cảnh Ngân kia chính là bố mẹ của cô, đây là kí ức của cô, không phải một giấc mơ.
Tiếng súng bên ngoài vang lên, người phụ nữ vẫn không chịu đi, cánh cửa ngoài bị phá nát, người đàn ông dùng hết sức lực, đứng dậy ôm lấy hai mẹ con.
Một đám người cầm súng hùng hổ đi vào, phía sau bọn chúng chính là Hạn Trịnh Hạo, mặc bộ đồ vest sang trọng, khiễng chân đến gần.
" Hà Ninh Anh ! Ôn Cảnh Ngân !
Để tôi xem mấy người còn trốn được nữa không ? " hắn ta gắt gỏng, ánh hung tàn như ác quỷ Tula.
Người đàn ông đang ôm vợ con, vội vàng bò đến chân hắn, cúi lạy cầu xin.
" Ngài Hạn, ngài tha cho Ninh Anh và Hạ Chi đi !
Là lỗi của tôi ! Tôi không nên dụ dỗ Ninh Anh theo tôi !
Ngài hãy...!"
" Á !!! "
" Chó chết ! Câm mồm ! " Hạn Trịnh Hạo nổi điên, không đủ kiên nhẫn nghe xong lời nói, thẳng chân đá văng Cảnh Ngân.
" Cảnh Ngân ! " Ninh Anh gào thét, ôm con gái nhỏ đang khóc lóc, lồm cồm bò tới chỗ người chồng.
Ninh Anh còn chưa tới nơi, bị Hạn Trịnh Hạo giữ lại ngay, còn cướp luôn đứa bé trong tay, hắn nắm tóc người phụ nữ, gằn giọng.
" Hà Ninh Anh, làm phu nhân của ông chủ lớn lại không muốn...muốn làm một đứa nghèo hèn...
Em còn dám sinh một đứa con cho hắn ! "
" Không ! Hạn Trịnh Hạo...
Anh buông tha cho tôi đi ! " Ninh Anh khóc lóc thảm thiết, chấp hai tay vái lạy hắn.
Kẻ hung tàn ấy, chẳng có chút động lòng, kéo cô con gái nhỏ ra, chĩa súng vào đầu cô bé, ép buộc.
" Hà Ninh Anh, chọn đi !
Hoặc là con gái của em ! Hoặc là hắn ! "
" Không ! Đừng !
Tôi cầu xin anh ! Hạn Trịnh Hạo, tôi về với anh, tôi về với anh !
Anh tha cho chồng và con gái của tôi đi ! Tôi cầu xin anh ! " Ninh Anh quỳ dưới chân hắn, dập đầu cầu xin.
Giai Kỳ ở một bên chứng kiến tất cả, thân như bị ai đó trói lại, đứng đó há hốc mồm, tim cô hình thành nỗi đau lớn khó tả, còn có sự thù hận dâng lên, người đàn ông độc ác kia đem cô ra làm vật, bắt ép mẹ cô lựa chọn, giữa cô và bố.
" Chọn ngay ! " tiếng Hạn Trịnh Hạo quát tháo, thô bạo, kéo Ninh Anh đứng dậy, mặc người phụ nữ phản kháng trong vô lực, hắn mất kiên nhẫn rút súng nổ chết Cảnh Ngân.
Giai Kỳ tận mắt nhìn người đàn ông chết, thét lên một tiếng " bố ", đồng tử của cô lại thu nhỏ, thở ra hơi thở nặng nề, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt lạnh toát của cô.
Giờ phút này, cuối cùng Giai Kỳ cũng nhớ được một phần kí ức đã mất, đại não của cô chưa kịp tiếp thu hết, lại bắt đầu đưa cô đến miền kí ức tiếp theo.
Hạn Trịnh Hạo bắt được Hà Ninh Anh đưa về nhà hắn, giam giữ người phụ nữ, biến Ninh Anh thành người hầu bên cạnh, ngày nào cũng phát tiết lên người Ninh Anh.
Những lúc như vậy, Ninh Anh đều mang Giai Kỳ còn nhỏ núp vào trong tủ quần áo, dặn dò cô không được ra ngoài, tránh Hạn Trịnh Hạo phát tiết đánh đập cô.
Người đàn ông tàn khốc ấy, như chó điên, mỗi lần phát dục vọng lên người Ninh Anh, luôn đánh người phụ nữ trầy trụa, máu me be bét.
Xong việc, hắn rời đi ngay, để lại người phụ nữ thân không mảnh vải, cố với lấy thứ gì đó che lại những chỗ nhạy cảm, lê lết đến bình hoa, rút ra một đóa hải đằng tím, rồi bò lết đến chiếc tủ quần áo, mở cánh cửa.
" Hạ Chi ! "
" Mẹ à ! Huhu ! " cô bé nhào vào lòng mẹ, khóc lớn.
" Đừng khóc, mẹ ở đây !
Hạ Chi ! Ổn cả rồi !
Con xem ! Mẹ lấy hoa hải đằng tím cho con đây ! " người phụ nữ cài hoa lên mái tóc đen của Giai Kỳ lúc nhỏ, ôm lấy con gái, cố nén nước mắt dỗ dành.
Mỗi một ngày, Giai Kỳ khi ấy đều nhìn rất rõ từng khoảnh khắc Ninh Anh sống khổ sở, vì không chịu làm vợ Hạn Trịnh Hạo, bị hắn coi như nô lệ, có lúc c.ưỡng bức người phụ nữ, có lúc bắt Ninh Anh nhìn hắn ăn nằm với người khác, dày vò thể xác lẫn tâm trí.
Đến một ngày nọ, Hạn Trịnh Hạo uống say lại đến phòng của Hà Ninh Anh, hai mẹ con đang ôm nhau ngủ say, hắn bước vào đùng đùng kéo Ninh Anh dậy.
" Hà Ninh Anh ! "
" Hạn Trịnh Hạo ! " Ninh Anh hốt hoảng, vội ôm lấy con gái.
Cô bé non nớt, khóc lên mỗi khi nhìn thấy Hạn Trịnh Hạo, chọc hắn nổi điên, giơ tay tát một phát vào bả vai nhỏ, khiến cô bé khóc càng lớn hơn, run sợ lên đỉnh điểm.
" Hạn Trịnh Hạo, anh không được làm hại con của tôi ! " Ninh Anh can ngăn, tình mẫu tử làm người phụ nữ tiếp thêm sức lực đẩy ngã tên ác bá, ôm lấy con gái chạy đi.
" Hà Ninh Anh, đứng lại đó ! " hắn lớn tiếng đuổi theo sau hai mẹ con.
Ninh Anh ôm con gái nhỏ trong tay, vừa chạy vừa dỗ dành.
" Hạ Chi đừng khóc ! Ngoan có mẹ ở đây ! "