" Hạ Chi, ngoan !
Ôm chặt người mẹ !
Chúng ta rời khỏi nơi này ! Đến nơi khác trồng hoa hải đằng tím ! "
Người phụ nữ ôm bé gái chạy bạt mạng, bị bắt lại rất nhanh, xung quanh đâu đâu cũng có người của Hạn Trịnh Hạo, đây vốn là địa bàn của hắn, Ninh Anh không có đường thoát, hai mẹ con bị lôi về căn phòng cũ.
" Chó chết ! Dám chống đối tôi ! "
Hắn phát tiết, đánh đập cả hai mẹ con, Giai Kỳ lúc nhỏ rất nhút nhát, bị hắn đánh khóc lớn, Ninh Anh bảo vệ con gái nên đánh trả, cũng bị hắn hành cho tơi tả.
" Dám chống đối à ?
Hà Ninh Anh, tôi bảo cô làm vợ cô lại nhất quyết định không đồng ý ! "
" Được...hôm nay ông đây bắt cô phải sinh cho ông một đứa con !
Đừng có hòng mà thoát khỏi tôi ! " hắn gắt gỏng, đè người Ninh Anh lên một chiếc bàn.
* Rẹt *
Tên ác bá xé đồ của Ninh Anh, lại muốn phát cơn dục vọng lên cơ thể nhỏ, cô con gái nhìn thấy mẹ bị làm hại, nhảy bổ tới cắn vào chân Hạn Trịnh Hạo, bí hắn đá văng vào tường.
* Cốp *
Thân xác nhỏ nhắn, yếu đuối trượt xuống.
" Hạ Chi ! " người phụ nữ hét lên, dùng hết sức bình sinh, vớ lấy bình hoa cạnh bàn đập vào đầu Hạn Trịnh Hạo.
* Xoảng *
Hắn choáng váng, buông người phụ nữ ra ngay, Ninh Anh gấp gáp đến chỗ con gái, cô bé bị đập đầu vào tường, hằng lên vết nứt trên đó, còn vương máu, trên trán máu chảy chan hòa, đôi mắt nhỏ sưng húp dần dần đóng chặt hàng mi.
Giai Kỳ chứng kiến, lập tức sờ lên trán mình, vết thương lớn như vậy, cô lại không có, không phải không có, mà vì sau này cô bị thí nghiệm, nên mọi vết thẹo lớn nhỏ trên người đều bị vacxin làm phai nhòa, đồng thời khóa luôn cả kí ức của cô vào một góc tối.
Cô bé ở kia trước lúc ngất, còn lưu lại chút hình ảnh, Ninh Anh đang giằng co với Hạn Trịnh Hạo, sau đó là một tiếng súng vang lớn, cô bé ngất đi, đến lúc tỉnh lại kí ức hoàn toàn mất hết.
Đó là lí do, dẫn đến Giai Kỳ bị mất kí ức.
Lúc này, cô lại nhớ đến cảnh, Hạn Trịnh Hạo ngồi khóc bên bia mộ mà Giai Kỳ đang quỳ, ở cạnh hắn còn có bóng dáng của cô lúc nhỏ, trên đầu quấn băng.
" Ninh Anh, là anh sai rồi !
Ninh Anh, em đừng bỏ anh lại một mình ! " hắn khóc lớn, hối lỗi trước bia mộ.
Rồi, khi hắn quay người nhìn cô bé, mặt đờ đẫn, chẳng thể khóc nổi, lại điên tiết, đánh đập, đổ lỗi cho một đứa bé.
" Con khốn ! Chính mày !
Chính mày hại chết Ninh Anh của tao !
Đồ âm hồn !
Nếu mày và thằng bố của mày không xuất hiện Ninh Anh nhất định sẽ lấy tao !
Là tại mày ! "
Hạn Trịnh Hạo tát vào gương mặt nhỉ không thương tiếc, Giai Kỳ khi ấy không khóc, như mất đi kí ức, con người nhút nhát trước đó cũng mất đi, chỉ cầm chặt đóa hoa hải đằng tím trong tay.
Giai Kỳ của thực tại, tự nhìn mình khi đó, tim hình thành một dòng cảm xúc lạnh lẽo, như đang cảm ơn cú đập đầu khi ấy, giúp cô trở thành Giai Kỳ của bây giờ, xóa đi một Ôn Hạ Chi nhu nhược, mềm yếu.
Sau khi Hạn Trịnh Hạo phát điên xong, liền đuổi cô của lúc nhỏ đi, từ đó Giai Kỳ trở thành trẻ lang thang, xin ăn khắp nơi.
Người qua người lại đông như kiến nhưng chẳng một ai có lòng tốt cho cô bé nhỏ một miếng ăn, Giai Kỳ khi ấy nhịn đói quá mức, kiệt sức nằm lăn ra đất, chờ đợi cái chết.
Bỗng, lúc đó, bóng của một người đàn ông trung niên mà Giai Kỳ từng thấy trong lúc đuối nước lại xuất hiện, đưa tay cứu lấy cô, giọng nói rất quen, nhưng cô lại chẳng tài nào nhớ nổi.
Từng lớp kí ức như tấm gương bị phá vỡ, bỗng chốc vụn nát trong tâm trí Giai Kỳ, đưa cô về lại hiện thực, cô lấy lại kí ức, nhưng lại không nhớ ra một phần kí ức cuối cùng, càng cố càng đau đầu, thở ra những hơi thở hổn hển, quỳ rạp trên nền đất lạnh.
Móng tay dài, từ lúc nào lấp đầy bùn đất trong đó, Giai Kỳ sau khi nhớ rõ mọi chuyện cũng biết được thân phận của mình là ai.
Hà Ninh Anh, mẹ của cô, là một cô gái cô nhi, lớn lên trong cực khổ, bị Hạn Trịnh Hạo nhìn trúng, dứt khoát bắt ép Ninh Anh gả cho hắn.
Ninh Anh không chấp nhận, bỏ trốn cùng Ôn Cảnh Ngân, là bố của Giai Kỳ, cả hai lúc nào cũng phải trốn chạy, thoát khỏi sự truy lùng của tên ác bá kia, cho đến khi Giai Kỳ lên 6 tuổi, lúc đó cũng là lúc bi kịch ập tới, cô mất đi bố.
2 năm sau, vừa tròn 8 tuổi không lâu, cũng mất đi người thân duy nhất là mẹ, lúc đó mẹ của cô đã giằng co đánh nhau với Hạn Trịnh Hạo, vì trong người hắn có men rượu, mất kiểm soát đã bắn chết người phụ nữ mà hắn cất công giam cầm.
Bia mộ trước mặt Giai Kỳ, cũng là do hắn lập, trong tim hắn, người duy nhất hắn cho phép làm vợ, cũng chỉ có mỗi mẹ của Giai Kỳ, những người phụ nữ bị hắn giết hại có lẽ cũng bắt nguồn từ việc hắn mất đi Ninh Anh, trở thành kẻ tội đồ au ai cũng kinh tởm.
Nén nhang trên bia mộ tàn hết, mùi thơm cũng phai dần trong không khí, Giai Kỳ nhận ra, có lẽ người đến thấp nhan cho ngôi mộ này, là người làm trong cánh đồng, thương cho số phận của mẹ cô, có lòng tốt nhang khói cho bà.
Giai Kỳ sau khi có lại kí ức đau thương, không làm chủ được cảm xúc, bàn tay mềm của cô sờ lên bia mộ, nước mắt chảy ròng, cô ôm lấy bia mộ ấy khóc thương, hơn 18 năm cô mới có lại kí ức của mình, kí ức cô mòn mỏi tìm kiếm lại đầy những bi kịch.
" Mẹ, mẹ à ! Con đến trễ rồi !
Để mẹ ở đây thật cô đơn ! " Giai Kỳ thì thào, trách bản thân.
Trong trái tim bé nhỏ, có hàng mũi dao đâm vào, bố mẹ mất hết, dù chính tay cô đã giết kẻ thù, nhưng bây giờ cô có lại kí ức cũng chẳng còn ý nghĩa, người thân ở bên cạnh đều đã rời bỏ cô.
Giai Kỳ dật dựa vào tấm bia, khóc lên những tiếng khóc ai oán, mặt trời mọc lên cao, những tia nắng chiếu vào, lộ rõ nét tang thương trên khuôn mặt của cô.
Cùng lúc đó, Cửu Thành Ưng đang tìm Giai Kỳ, nghe tiếng khóc quen thuộc, anh chạy như ma đuổi, bất chấp bước chân khó khăn.
" Giai Kỳ ! "
Cửu Thành Ưng chưng hửng, nhìn Giai Kỳ đang ôm bia mộ lạ, khóc lóc, khiến anh sửng sốt, tiến đến gọi cô lần nữa.
" Giai Kỳ ! Em làm sao vậy ? "
Anh ngồi xổm xuống, đặt hai tay lên vai nhỏ, Giai Kỳ đang chìm trong biển khổ, không dứt ra được, khóc mãi chẳng ngừng, cũng chẳng màn tới Cửu Thành Ưng đang ngồi cạnh cô.
" Giai Kỳ, có chuyện gì xảy ra với em vậy ? " anh sốt ruột hỏi.
" Thành Ưng ! " Giai Kỳ bỗng quay đầu, gọi được cái tên anh, lại im, tiếp tục ôm lấy bia mộ.
" Giai Kỳ, em làm sao vậy ? Đừng làm tôi sợ ! " Cửu Thành Ưng nói hết lời.
Cô gái nhỏ im thinh thích, ngoài tiếng khóc thê lương của cô, chẳng có câu trả lời thỏa đáng nào cho Cửu Thành Ưng.
Người đàn ông bất lực, như đoán ra được Giai Kỳ có liên quan đến người mất kia, thấy cô đau khổ, anh chỉ đành im lặng, ôm lấy cô từ đằng sau, nhỏ giọng an ủi cô.
" Giai Kỳ, đừng khóc !
Chuyện đâu còn có đó ! Em còn có tôi mà ! "
Cửu Thành Ưng xoa lưng cô một lúc lâu, đến khi mặt trời đã lên cao, nắng gắt hẳn, lúc này Giai Kỳ mới bình ổn tâm trí lại, buông tay ra khỏi bia mộ.
Nhìn người đàn ông sau lưng mình, cô bắt đầu ngẫm nghĩ, cô mất hết người thân, nhưng bây giờ cuộc sống của cô không hẳn là đau thương, bên cạnh cô còn có một người yêu cô bằng cả trái tim, chiều chuộng, chịu lắng nghe cô.
" Thành Ưng ! " Giai Kỳ nhỏ giọng gọi người đàn ông.
" Giai Kỳ ! " Cửu Thành Ưng phản ứng, lo lắng đặt tay lên khuôn mặt nhỏ, quẹt đi những giọt lệ còn đang vướng bận.
" Giai Kỳ, em ổn chưa ? "
Giai Kỳ không đáp, gật đầu thay cho lời nói, Cửu Thành Ưng xoay cô lại đối diện, điều chỉnh trạng thái và giọng nói ôn nhu nhất, hỏi han cô.
" Giai Kỳ của tôi, có chuyện gì đã xảy ra ? "
" Thành Ưng...!" Giai Kỳ ngập ngừng.
Khuôn nhỏ há rồi lại ngậm, một hồi lâu Giai Kỳ mới kể rõ mọi chuyện cho Cửu Thành Ưng nghe rõ ngọ ngành.
" Ra là vậy ! "
Người đàn ông thở phào, vừa vui vừa lo, vui vì Giai Kỳ đã có lại kí ức, lo vì sợ những kí ức đau thương đó sẽ làm tổn thương trái tim mong manh.
Cửu Thành Ưng ôm cô vào lòng, vuốt lấy mái tóc dài, đen mệt như dòng suối, mềm giọng an ủi cô.
" Không sao rồi !
Giai Kỳ bé bỏng của tôi ! Em còn có tôi bên cạnh
Đừng đau buồn quá mức, sau này tôi sẽ thay bố mẹ đã mất chăm sóc em cả đời ! "
" Thật sao ? " tiếng Giai Kỳ run run như con nít.
Môi mỏng của Cửu Thành Ưng khẽ cong ngọt ngào, đẩy Giai Kỳ ra, đứng trước bia mộ của mẹ cô, anh giơ ba ngón tay lên cao, quỳ ở đó thề thốt, tỏ thành ý.
" Trời đất chứng giám ! Mẹ Hà Ninh Anh chứng giám !
Cửu Thành Ưng xin thề, kiếp này chỉ yêu thương một mình Sở Giai Kỳ
À không ! Ôn Hạ Chi !
Nếu như dám phụ bạc hay đối xử tệ với cô ấy, trời đất không tha, chết không toàn...!! "
" Ưm...!"
Cửu Thành Ưng đang nói, bị Giai Kỳ ở bên bịt miệng lại, nét mặt của cô lộ ra sự hoảng sợ, nhíu mày trách cứ Thành Ưng.
" Thề thốt nhiêu đó đủ rồi !
Chỉ cần anh thật lòng là được !
Anh mà có mệnh hệ gì thì tôi ở với ai ? "
" Có mệnh hệ gì ở với ai...!" người đàn ông nghe như sét đánh ngang tai, kéo tay của Giai Kỳ xuống, đôi mắt si tình nâng khuôn mặt nhỏ lên, dường như anh nhận ra Giai Kỳ dần có tình cảm với anh, thừa cơ hội này anh muốn thăm dò cô.
" Giai Kỳ ! Không Hạ Chi ! "
" Cứ gọi là Giai Kỳ đi ! Tôi nghe quen rồi ! " Giai Kỳ lên tiếng, bẽn lẽn cúi mặt.
Cửu Thành Ưng cố đẩy mặt cô lên cao, để cô nhìn anh trực diện, tra hỏi cô.
" Giai Kỳ của tôi ơi !
Em có yêu tôi không ? " giọng của anh ngọt như đường mật, rót vào tai Giai Kỳ.