Người phụ nữ trước mặt anh mất nhẫn nại, vung vali trong tay vào thẳng đầu Cửu Thành Ưng, thanh âm bén nhọn vang lên, chỉ một 1mm đầu của Cửu Thành Ưng sẽ lãnh trọn cú đánh đó.
Rất may, anh nhanh nhẹn hụp xuống tránh kịp thời, còn nhanh tay nhanh chân, ôm lấy ngang hông Giai Kỳ.
Vẫn chiêu cũ, anh đánh ngay vào mông cô gái nhỏ, đó là điểm yếu của cô, nó vẫn còn công dụng, Giai Kỳ tức khắc bỏ vali xuống ôm lấy mông mình, cơ thể cô không thể chống lại thứ cảm giác ngượng ngùng lạ thường này.
Cô bị Cửu Thành Ưng nhanh như một tia chớp, cường thế vác trên vai, chạy sộc đến chỗ kệ tủ.
Người đàn ông ấy nhanh đến mức, Giai Kỳ chưa kịp nhìn, chưa kịp phản ứng, ngay mông cô tức khắc nhận một mũi kim tiêm, thuốc bên trong đi vào người, các tế bào phản sinh phản ứng.
" Cửu Thành Ưng...!" Giai Kỳ gằn giọng, biết thứ thuốc tiêm vào người chính là thuốc mê, cô không có đủ thời gian phá vỡ cấu trúc ngay, hai mắt dần mờ đi, đầu óc cô choáng váng, cả người mềm nhũn chẳng còn chút sức lực.
Trong đôi ngươi tuyệt đẹp của cô, lưu lại hình ảnh, Cửu Thành Ưng thả cô nằm gọn trong vòng tay anh, những giọt nước ấm nóng rơi vào da mặt cô, người đàn ông mạnh mẽ đó đang khóc.
Giai Kỳ lập tức nhắm chặt hai mắt, tạm thời rơi vào trạng thái hôn mê, Cửu Thành Ưng đưa ngón tay lên, quẹt đi nước mắt của mình trên gò má hồng hào kia, thều thào.
" Giai Kỳ, xin lỗi em...tôi không cho phép em bỏ rơi tôi đâu ! "
Rồi, Cửu Thành Ưng bòng cô lên, đến một căn phòng của bố mẹ đã mất trong biệt thự, ở bên trong mọi thứ đều bình thường như những căn phòng khác, ngay chỗ đặt bình hoa trên bàn để tranh ảnh, anh nhẹ nhàng xoay chiếc bình hoa ấy, bức tường thẳng tắp lập tức kéo ra, bên trong có một mật thất, hệt như trong phim.
Cửu Thành Ưng bòng chắc Giai Kỳ trong tay, đi vào đó, bên trong tối đen, được thấp sáng bởi những ánh đèn lưu ly khi anh mở công tắc, ở giữa mật thất, có một chiếc giường rộng, xung quanh còn có đầy đủ đồ dùng sinh hoạt, nó giống như một căn phòng thứ hai trong chính căn phòng này.
Người đàn ông đặt cô gái nhỏ lên giường, ngồi bên cạnh cô, chờ cho đến khi nào cô hóa giải thuốc mê tỉnh dậy.
Rất nhanh, chỉ vỏn vẹn 10 phút, Giai Kỳ lập tức mở mắt, bật người dậy, hai mắt không ngừng đảo qua lại, quan sát mọi thứ, xung quanh 4 vách tường vững chắc, không có cửa sổ, cửa thông gió nằm ngay trên đỉnh đầu, nhưng rất cao.
" Em tỉnh rồi à ? " Cửu Thành Ưng ngồi trong góc, cất giọng lạnh như băng hỏi han.
Giai Kỳ phản ứng nhanh, cơ thể chưa hết ra rời, cô đã ép bản thân phải lấy sức trong vòng 2 giây, nhảy vọt tới chỗ người đàn ông đang ngồi kia, túm lấy cổ áo anh, tức giận chất vấn.
" Cửu Thành Ưng, thả tôi ra ngay !
Anh nhốt tôi để làm gì ? " cô to tiếng đến mức làm nước bọt trong miệng văng tứ tung vào mặt Cửu Thành Ưng.
" Giai Kỳ, em là vợ tôi !
Em không được đi đâu hết !
Ngoan ngoãn ở lại đây mọi chuyện đều có thể giải quyết mà...!" Cửu Thành Ưng kéo hai tay mềm xuống, hạ giọng hết mức, khuyên nhủ người phụ nữ đang nổi điên.
Nhưng, anh có nói gì thì giờ tâm trí của Giai Kỳ không ổn định, nghe không lọt tai, lớn tiếng phản đối.
" Cửu Thành Ưng, tôi sẽ không lấy anh ! Sẽ không lấy cháu trai của kẻ thù
Tôi sẽ không ở lại nơi này !
Anh không bao giờ nhốt được tôi đâu ! "
Dứt lời, Giai Kỳ lên cơn điên loạn, chạy một mạch đến cánh cửa mật thất, đấm tay vào đó, thành tường vững chắc cô đấm đến máu chảy đầy tay cũng không lung lay, vừa đấm vừa hét trong tức giận.
" Mở cửa ra !!!! "
Cửu Thành Ưng chứng kiến cô mất hết lí trí, tim anh đau không thở nổi, chạy ngay đến ngăn cô lại.
" Sở Giai Kỳ em bình tĩnh lại có được không ? " anh điên lên theo cô, quát tháo, đánh vào mông cô, để cô mất tập trung, lật đật vác cô quay vào.
Anh thả ngay cô gái nhỏ lên giường, mau chóng lấy dụng cụ y tế trong tủ, cường thế băng bó vết thương cho cô.
" Tránh ra, tôi không cần ! " Giai Kỳ hất tay anh ra, trợn đôi mắt dữ tợn của mình lên, mặc cho máu chảy văng lên áo anh, cô đấm liên lịa lên ngực anh.
Cửu Thành Ưng thật sự nghiêm túc, giận lên, bắt hai tay cô lại, lớn tiếng hâm dọa Giai Kỳ.
" Sở Giai Kỳ, em đừng có làm loạn !
Em còn bướng tôi đánh nát mông em đấy ! " anh nhắm vào điểm yếu của cô, thứ duy nhất giúp anh nắm chắt phần thắng, hạ bệ Giai Kỳ.
Nghe đến đó, cô gái nhỏ đang điên loạn như bị ai đó thuần hóa tâm trí, rút hai tay về ôm lấy mông mình, phòng bị.
Cửu Thành Ưng biết cô sợ, được nước lấn tới, kéo lấy tay cô, gắt gỏng hâm he.
" Ngồi yên đó ! Em mà chống cự thì đừng trách tôi ! " anh tự tiện băng bó vết thương kia.
Hai tay mềm, thấm đẫm máu tươi, che phủ làn da trắng mịn, từng khóm xương trầy trụa, máu thịt lẫn lộn, trông cực kì gớm ghiếc.
Giai Kỳ bị lời nói của Cửu Thành Ưng dọa, không dám chống đối, ngoan ngoãn để Cửu Thành Ưng giúp mình xử lý vết thương, không quên lén quan sát kĩ xung quanh.
Ở đây đã lâu, cô chưa từng trông thấy căn phòng này, nó chẳng có kẽ hở nào, cửa thông gió quá cao, cách đầu ít nhất 8 9m, bên dưới lại không có thứ gì để cô lấy đà nhảy lên.
Nơi này như một nhà giam vững chắc, không có con đường thoát thân, và Giai Kỳ cũng biết được, chỉ có Cửu Thành Ưng mới có cách ra khỏi nơi này.
" Em đừng tính kế chạy đi nữa...
Căn phòng này là căn phòng của bố mẹ khi xưa xây lên để tránh quân địch !
Nó rất an toàn và chắc chắn, em không ra được đâu ! "
Cửu Thành Ưng đọc được suy nghĩ của Giai Kỳ, lên tiếng nhắc nhở cô, rồi anh làm cho xong việc, nhanh chóng quay lại vấn đề chính.
" Giai Kỳ ! " anh cường thế kéo Giai Kỳ vào lòng, ôm lấy chặt lấy người cô.
" Buông ra ! " Giai Kỳ vùng vẫy.
Người đàn ông xảo quyệt kia, để tay ngay vào mông cô, làm cô sinh phản ứng mãnh liệt, run sợ, bỗng chốc im re, Cửu Thành Ưng vuốt lấy tấm lưng nhỏ, vẫn hạ mình dỗ dành cô.
" Giai Kỳ...tôi và em đã đăng ký kết hôn rồi...
Chúng ta giờ là vợ chồng hợp pháp...em không thể bỏ tôi...
Giai Kỳ...tôi biết ông nội có lỗi với em...nhưng...!"
Anh nói đến đây, đột ngột dừng lại, đẩy Giai Kỳ, dùng ánh mắt thần khẩn khoan thai, cầu xin Giai Kỳ.
" Giai Kỳ, ông nội đã biết sai...
Chính ông ấy đã nhờ tôi giúp em lấy lại cảm xúc và kí ức...
Giai Kỳ...em không thể bỏ qua mọi thứ sao ?
Chúng ta có thể sống hạnh phúc mà...!"
" Bỏ qua ? " Giai Kỳ nhíu mày, nặn ra nụ cười khinh bạc, kéo cổ áo Cửu Thành Ưng lại gần, để miệng nhỏ của cô sát vào lỗ tai anh, nói những lời đau lòng nhất.
" Ông của anh hại tôi thành một kẻ bị người khác ghê tởm, cười chê
Hại tôi mất đi thứ mà con người nên có...
Cửu Thành Ưng...anh bảo tôi bỏ qua...bỏ qua như thế nào đây ? "
" Cửu Thành Ưng...tôi không lấy mạng ông ta đã là nể tình nghĩa lắm rồi...
Anh còn muốn tôi ở lại đây sao ? "
Giai Kỳ đẩy anh ra, ánh mắt hận thù thấy rõ, trực tiếp phản đối.
" Đừng có mơ tôi ở lại đây ! "
" Giai Kỳ...tôi biết em đang rất đau buồn...
Tôi biết em hận...
Giai Kỳ à...nhưng tôi không có lỗi với em ! " Cửu Thành Ưng nói lời uất nghẹn, từ trong tiếng nói của anh nghe ra được sự khó xử trong lòng.
Giai Kỳ hiểu rõ, anh không có lỗi trong chuyện này, anh chỉ là người ngoài luồng bị kéo vào thù hận không nên có này.
Cô hiểu rõ tình cảm của anh dành cho cô, cũng biết rõ bản thân không nên đổ tội lỗi lên đầu anh, nhưng cô không thể nào chấp nhận việc bản thân có một người chồng là cháu của người đã hại mình.
Cho nên, Giai Kỳ dứt khoát phải rời bỏ anh, đây là sự lựa chọn tốt nhất cho cả đôi bên.
" Cửu Thành Ưng...tôi không yêu anh nữa...
Kết thúc đi...để tôi được tự do...
Tôi không muốn dính dấp đến người của Cửu gia các người...!
Tôi muốn ly hôn với anh ! " Giai Kỳ nặng lời.
Lời vừa thốt ra xong, như có hàng vạn mũi tên đâm vào trái tim cô, rõ ràng cô đã yêu Cửu Thành Ưng, lại nói dối để đạp đổ đi tình yêu trong tim mình, cảm xúc của cô không giấu được, nước mắt dâng lên làm nhòe đi đôi ngươi.
" Em nói dối !
Giai Kỳ, em nói dối rất tệ ! " Cửu Thành Ưng dở khóc dở cười, anh quá hiểu cô gái nhỏ kia, cô không giỏi nói dối, mỗi lần nói dối nét mặt của cô đều rất khó coi.
Cửu Thành Ưng lại cường thế ôm lấy người cô ngay, ríu rít cầu xin.
" Giai Kỳ, đừng như vậy có được không ?
Giai Kỳ, tôi và em đồng điệu như thế...em không thể nào không yêu tôi nữa...
Tôi không đồng ly hôn !
Giai Kỳ, Giai Kỳ bé bỏng của tôi ! Xin em...!"
" Cửu Thành Ưng, buông ra ! " Giai Kỳ giãy nảy.
Cơ thể mảnh mai cảm nhận được người đàn ông kia đang mất khống chế, càng lúc càng siết chặt người cô, khiến cô thiếu đi dưỡng khí, hít thở khó khăn.
Người đàn ông vì câu nói của cô, mất khống chế, sức mạnh nam nhi bỗng chốc tăng vọt, siết đến từng khớp xương trong cơ thể nhỏ kêu lên * răng rắc *.
" Ưm...!" Giai Kỳ suýt tắt thở.
Cửu Thành Ưng thả cô ngã người trong vòng tay anh, những giọt mắt bi thương chảy tràn như thác đổ, rơi tí tách lên da mặt cô.
" Giai Kỳ...!"
Anh khóc rồi, khóc như một đứa trẻ, khiến tâm trí Giai Kỳ phức tạp, ruột gan quặn thắt vì đau, như ai đó cầm dao cắt từng đoạn ruột, cô không đủ mạnh mẽ, cũng khóc theo anh.
" Giai Kỳ...chúng ta sắp cưới nhau rồi...
Tôi sẽ không để mất em đâu !
Tôi sẽ nói rõ mọi chuyện với ông nội...!
Chúng ta sẽ chấp dứt bi kịch này...!" tiếng anh the thé, cúi người ôm chặt Giai Kỳ vào lòng, vuốt lưng cô xoa dịu cơn giận trong lòng cô.