Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng

Mặt trời buổi chiều ngả về tây, nhiễm hồng cả nửa bầu trời.

Trước cửa phủ Thái Sư đã không còn bình thường như đêm hôm trước mà đã được
treo khăn tang trắng, lộ ra vài phần không khí bi thương.

Thi thể của Triệu thiên kim đã sớm được người đưa đến tiền sảnh để nhận phúng viếng.

Trên bàn, hương nến đang cháy đồ tế được bày gọn gàng, trên mặt đất là chậu
than đang bốc khói, là màu vàng của vàng mã giấy tiền, mấy phòng thiếp
thất Triệu Thái Sư mới nạp đang đốt giấy tiền mặt buồn bã,đôi khi còn
khóc thương vài tiếng.

"Quan khám nghiệm tử thi, thi thể tiểu nữ
cũng đã để ngươi nghiệm qua, ngươi hãy nói thật cho ta biết nàng đến tột cùng có phải bị người tiền dâm hậu sát hay không! Hay là vẫn là đúng
như người ta đồn đãi, phủ Thái Sư ta vì bao che hung phạm mà cố ý che
đậy việc nữ nhi đã sớm không còn trong sạch?!"

Triệu Thái Sư tuy
tuổi già sức yếu nhưng uy nghiêm không giảm, giờ phút này ông ta đang
gắt gao nhìn thẳng quan khám nghiệm tử thi, đôi măt còn lóe lên tinh
quang.


Khuynh Lăng nhìn quan khám nghiệm tử thi đang run run tiến lên tay ôm quyền, lời nói ra khiến người ta phải kinh ngạc: "Triệu
thiên kim thoạt nhìn thì nơi tư mật quả thật bị nam tử xâm phạm. Nhưng
tiểu nhân vừa mới xem xét rõ ràng xác định rằng thân thể nàng căn bản
không bị người chạm qua."

Lời vừa nói ra dù là Khuynh Lăng trước
đã chuẩn bị tâm lí rất tốt cũng bị làm cho hoảng sợ. Tiểu Bạch Bạch
trên tay tinh thần lại hưng phấn, đâu còn bộ dáng khiếp sợ như đêm qua
khi bị An Lịch Cảnh xách tai,đầu cúi xuống rồi bất chợt chui vào ngực
Khuynh Lăng: "Nhàm chán a nhàm chán, nhiều người như vậy lại túm lại xem một người đã chết,mùi của người chết thì có chỗ nào giống mùi hương
trên người chủ nhân? Đã vậy trước ngực chủ nhân còn có hai thứ nhỏ nhỏ,
mềm nhũn , cọ cọ vào thật là dễ chịu."

Chỉ là, nó đang hí hửng ăn đậu hủ của Khuynh Lăng nên không đề phòng bị người xách tai nhấc lên.

Người nào không biết sống chết dám chạm vào Tiểu Bạch Bạch ta? Móng vuốt vươn ra phía trước như muốn tìm người liều mạng một phen,nhưng khi chống
lại cặp mắt phượng hẹp dài trước mặt nó lập tức rụt cổ, ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay An Lịch Cảnh.

Chỉ cần nam nhân này không làm cho nó rời xa chủ nhân, Tiểu Bạch Bạch là quân tử vẫn có thể co được dãn được .


Một tay mang theo con chồn háo sắc vừa ăn đậu hủ của Khuynh Lăng, một tay
cầm ngọc cốt phiến chỉ về cỗ quan tài trong đại sảnh: "Mùi hoa quế nồng
như vậy, chư vị trong đây không ai ngửi được sao?"

Nghe vậy,quan
khám nghiệm tử thi để nữ đồ đệ của mình đi thăm dò xem, thấy nàng gật
đầu, quyết đoán bẩm báo: "Triệu Thái Sư, Tiền đại nhân,trên thân thê
Triệu thiên kim quả thật có hương vị hoa quế, chẳng qua xác chết có chút tanh tưởi nên dùng hương liệu đó để che bớt đi."

"Ngươi là người phương nào? Tại sao dám đến phủ Thái Sư giương oai! ?" Triệu Thái Sư
đâu thèm để ý đến lời bẩm báo của hắn, tròng mắt dựng ngược trực tiếp
phái hai gã gia đinh đến bắt An Lịch Cảnh.

Tuấn nhan nhiễm một
chút vân đạm phong thanh, đôi chân An Lịch Cảnh nhẹ nhàng dễ dàng tránh
khỏi sự bao vây của hai gã gia đinh. Tay áo trong không trung xẹt qua
một độ cong không dễ phát hiện, có thể đoán người này thân thủ bất phàm.

"Triệu Thái Sư đối đãi với người ân nhân có thể trả lại cho nữ nhi của ngươi
công đạo như vậy sao?" Châm chọc ra tiếng, An Lịch Cảnh lời nói nghiêm
nghị, cũng là nói với người phía sau "Còn không mau ra đây hướng Thái Sư nhận tội?"

Một gã tặc tử nơm nớp lo sợ đi đến, hai chân không tự chủ được run run

"Tiểu nhân... tiểu nhân khấu kiến Thái Sư, Tiền đại nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận