Thừa Tướng Phu Nhân

Edit: Trảm Phong

Vân Khanh ngay cả châm chọc đều lười.

Lão phu nhân trúng độc quá sâu, căn bản cũng không phải do nàng nói dăm ba câu liền có thể thuyết phục.

Đang định tìm lý do rời đi, lại nghe được lão phu nhân lạnh lùng nói, “Khanh nhi, ngươi đây là vẻ mặt gì, tổ mẫu vì tốt bụng mới khuyên ngươi như vậy, đổi làm người ngoài, để cho tổ mẫu nói tổ mẫu đều lười phải nói.”

Trên mặt Vân Khanh ngay cả nụ cười qua loa cũng không có, mặt không chút thay đổi nhìn lão phu nhân.

Lạnh lùng nói, “A? Vậy cháu gái còn cần cảm tạ tổ mẫu phí tâm?” Nàng thật sự là lười cùng lão phu nhân vờ vịt, nói thật, hiện tại lão phu nhân đối với nàng hoàn toàn không có nửa điểm giá trị lợi dụng.

Nàng một mực tìm chứng cứ chứng minh lão phu nhân cùng mẫu thân nàng tạ thế có quan hệ, nếu tìm được chứng cớ, nàng mới mặc kệ người trước mắt đến cùng có phải tổ mẫu cùng nàng huyết mạch tương liên không, nàng nhất định sẽ đem chứng cớ dâng lên phủ nha, để cho lão phu nhân luôn luôn sĩ diện như mạng nhận hết nhục nhã mà chết.

Nàng còn chưa có hành động đâu, lão phu nhân đã lại đem chủ ý đánh đến hài tử trong bụng nàng.

Nàng cười lạnh không ngừng, “Lão phu nhân, ngài cảm thấy bên cạnh tướng công nên an bài ai làm thị thiếp mới tốt? Tử Khâm?? Hay là Tử Tình cùng Tử Y?” Mấy cái nha đầu này đều từ trong Vân phủ ra, nếu để cho lão phu nhân lựa chọn nhất định là trong đó.

Chỉ là Tử Khâm đối với nàng trung thành tận tâm, Tử Khâm lại tâm hệ Mặc Huyền, là một người thành thật giữ bổn phận, cũng sẽ không giúp lão phu nhân cái gì, Tử Tình cùng Tử Y là nha đầu hồi môn lão phu nhân tự mình chọn lựa cho nàng, nếu muốn tuyển thị thiếp, nhất định là từ trong hai người tuyển ra.

Tử Y thông tuệ, không có ý tưởng không thực tế như vậy, nhưng Tử Tình cũng không phải kẻ giữ bổn phận.

Quả nhiên liền nghe phải lão phu nhân lưu loát phảng phất như đã ở trong lòng tự thuật ngàn vạn lần, “Nếu đã muốn chọn tự nhiên là phải từ nha đầu hồi môn trong nhà chúng ta chọn ra. Phong Lam Cẩn thân là thừa tướng, ánh mắt tự nhiên cao, ta coi trong đám nha đầu hồi môn của ngươi cũng chỉ nha đầu Tử Tình dung mạo coi như phát triển…”

Vân Khanh mặt không chút thay đổi cắt đứt lời lão phu nhân nói, “Cho nên tổ mẫu là muốn ta làm chủ đem Tử Tình nâng lên làm di nương?”

Lão phu nhân mỉm cười ngồi ở trên ghế không nói gì.

Vẻ mặt vui mừng lại nói cho Vân Khanh. Nàng đã đoán đúng.

Nhìn vẻ mặt Vân Khanh không tốt lắm, lão phu nhân khẽ nhíu mày, tỉnh táo phân tích, “Khanh nhi, ta biết rõ ngươi hiện tại trong lòng không thoải mái, nữ tử nào cũng không muốn cùng cô gái khác chia xẻ tướng công của mình, nhưng ngươi nhất định phải xuất phát từ đại cục, nha đầu Tử Tình kia thân phận địa vị căn bản đều không thể cùng ngươi so sánh, huống chi lại là gia sinh tử trong nhà, khế ước bán thân cha mẹ huynh trưởng nàng đều ở chỗ của ta, cũng không cần sợ nàng làm di nương vẫn cùng ngươi đối nghịch.”

“Thiếp vĩnh viễn đều so ra kém chính thê, Phong Lam Cẩn cho dù nạp nhiều thị thiếp hơn nữa cũng sẽ lưu lại thể diện cho đương gia chủ mẫu ngươi. Hơn nữa thân ngươi là chính thất, chuyện tình trong nhà đều phải qua tay của ngươi, về sau nghĩ muốn đối phó vài cái thị thiếp còn không phải là chuyện một câu nói? Không nói đến thị thiếp có thể sinh hạ hài tử hay không, cho dù trai gái sinh ra đó cũng phải quy về danh nghĩa của ngươi, người mẹ nào không yêu con của mình, chỉ cần ngươi vững vàng nắm chắc mấy đứa trẻ trong tay, còn sợ nắm bắt không được những di nương này?”

“Cho nên ý tứ lão phu nhân là ta nên vô cùng cao hứng vừa có thai liền đem người mới nghênh vào trong phủ?”

Nàng nói lời này ý tứ châm chọc quá mức rõ ràng, lão phu nhân nghe được sắc mặt lạnh xuống.

Bà ta vỗ mạnh bàn một cái, còn chưa ý thức được Vân Khanh xưng hô đối với bà ta đã từ “Tổ mẫu” biến thành “Lão phu nhân”. Bà ta giận dữ nói, “Ngươi có ý gì? Tổ mẫu an bài hết thảy còn không phải là vì tốt cho ngươi, ngươi bày cái sắc mặt gì cho tổ mẫu xem đây? Vân Khanh, ta cho ngươi biết, tính tình ghen tị như ngươi, nếu về sau không sửa đổi, ngày khác chịu đủ.”

“Hôm nay Phong Lam Cẩn cưng chiều ngươi yêu ngươi, vậy sau này đây. Nam nhân cưới vợ đều chỉ có vài năm ân ái ngọt ngào, chuyện như vậy ta gặp nhiều, như ngươi vậy cho dù sinh ra con trai cũng không được người thích. Phong gia con nối dòng đơn bạc, ngươi cho rằng Phong Lam Cẩn có thể cả đời chỉ có ngươi, quả thực là chê cười!”

“Chuyện của ta cũng không cần lão phu nhân phí tâm.” Vân Khanh cười lạnh từ trên ghế đứng dậy, không thèm nói nhiều nửa câu, nàng châm chọc nói, “Nghĩ đến tổ mẫu đối với thê thiếp tranh giành vô cùng có tâm đắc, lúc trước ngài không phải là từ thị thiếp từng bước một bằng vào tâm cơ thành đương gia chủ mẫu sao? Ta vẫn lấy làm gương, vạn nhất ngày nào đó do một thiếp thân phận thấp kém lòng dạ nhỏ mọn bò đến trên đầu, đó chính là chết cũng là không thể nhắm mắt.”

Nàng nặng nề cắn chặt cái chữ “Thiếp” này, quả nhiên thấy sắc mặt lão phu nhân trở nên tương đối khó coi.

“Vân Khanh, ngươi lớn mật!”

“Ta gan lớn hay không lớn, tổ mẫu không biết?” Dương quang sáng loáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nổi bật lên sắc mặt Vân Khanh tuyết trắng lộ ra vài phần sắc bén bén nhọn, nàng nhìn lão phu nhân sắc mặt thanh bạch, trong lòng mơ hồ cảm thấy có vài phần thống khoái.

Nàng nghĩ trong lòng bà ta quả nhiên vẫn có âm u chiếm cứ.

Nhìn lão phu nhân trước kia đối với mình không tốt hôm nay bị nàng chọc tức đến sắc mặt trắng bệch, nàng chậm rãi phun ra một khẩu trọc khí, miễn cưỡng dùng khóe mắt liếc bà ta một cái, con ngươi khinh miệt.

Nàng kề sát vào bên tai lão phu nhân, thấp giọng nói, “Ta gan lớn vô cùng đấy, ở trong phủ không có bất kỳ chỗ dựa nào đấu thua đại phu nhân, đấu chết Nhị muội muội mà tổ mẫu đặt ở trong tâm khảm yêu thương, còn đấu chết Ngũ di nương tâm cơ thâm trầm! Ngô… Lại càng biết thời biết thế đem Tam muội muội đuổi ra khỏi phủ đạp ra khỏi gia phả.” Lão phu nhân hô hấp cũng không ổn định, sắc mặt trắng bệch, hai tay gắt gao níu lấy tà áo trước ngực, nhìn qua khó chịu tới cực điểm, Vân Khanh lại thêm một mồi lửa cuối cùng, “Tổ mẫu, bà biết vì cái gì cháu nội bà tâm tâm niệm niệm ngóng trông nhiều năm như vậy cũng không được như nguyện sao? Ừ… trong phủ Nhị thúc Tam thúc cũng không có con trai trưởng, trong phòng bốn mặc dù có con trai trưởng, nhưng cũng tiếc vô cùng, Tứ thúc còn trẻ đã mất, cho nên chỉ sợ đứa bé này không chừng bị chi thứ hai cùng phòng ba hãm hại như thế nào đây…”

“Ngươi…” Lão phu nhân mắt trừng lớn như chuông đồng, đầu ngón tay cùng thân thể đều kịch liệt run rẩy.

“Ta nhưng thật là làm không được nha.” Nàng cúi đầu bật cười, con ngươi lại giống như hàn đàm. Nàng đưa tay “Pằng – -” một tiếng hất ra đầu ngón tay lão phu nhân chỉ vào nàng, nàng lại lười biếng cười một tiếng, phảng phất chính mình cũng không có làm gì, “Khanh nhi ghét nhất người khác chỉ vào ta như vậy, cho nên tổ mẫu nên buông tay đi.”

“Ngươi đồ ma quỷ! Ma quỷ!” Lão phu nhân sợ hãi lui về phía sau vài bước, trong quá trình thế nhưng làm đổ cái ghế.

Ngoài phòng lập tức truyền đến âm thanh Lâm má má nghi hoặc.

“Lão phu nhân, làm sao vậy?”

Lão phu nhân đang định nói chuyện, Vân Khanh lại mỉm cười đáp lời, “Lâm má má, không có chuyện gì, tổ mẫu chỉ là nghe nói ta mang thai trong lúc nhất thời quá kích động mà thôi.”

Lâm má má lập tức câm miệng.

Lão phu nhân lần này cũng không chỉ là hoảng sợ đơn giản như vậy, thân thể của bà ta run rẩy giống như lá rách ngày thu, run run rẩy rẩy trông càng thêm già nua. Khuôn mặt nếp uốn cùng với ánh mắt hoảng sợ làm cho bà ta sớm mất quý tộc ung dung, giống như lão bà tử trên đường cái tùy ý có thể thấy được.

“Tổ mẫu sao lại khiếp sợ như vậy.” Trong lòng Vân Khanh nghẹn thở ra một hơi, hôm nay mơ hồ có dấu hiệu buông lỏng, nàng biết rõ đây là chuyện tốt, dứt khoát đem tất cả oán khí đều phát tiết ra, ưu nhã nhấp một ngụm nước lọc, nàng nhàn nhạt nhìn lão phu nhân, “Tổ mẫu thật sự là quá thông minh, thậm chí ngay cả chuyện tình ta là ma quỷ cũng biết. Chỉ sợ tổ mẫu không biết đi, ta sớm đã chết một hồi rồi, biết rõ vì cái gì lần trước ta rơi xuống nước tính tình liền đại biến sao? Ta cho người biết đi, đó là bởi vì Vân Khanh trước kia bị người ức hiếp không dám lên tiếng đã bị chết đuối, mà ta liền đúng lúc Tá Thi Hoàn Hồn đi tới trong cỗ thân thể này thay nàng báo thù…”

“A…”

“Đừng khiếp sợ a.” Vân Khanh nhàn nhạt cười cười, vẫn ung dung ưu nhã như cũ, “Có muốn biết ngươi kiếp trước làm cái gì đối với ta hay không? Ngô… Hại mẫu thân ta cùng ca ca ta cũng không nói, chuyện này ngươi tâm lý nắm chắc, ngươi kiếp trước đúng là một lão phu nhân rất giỏi đấy, đưa ta vào hoàng cung, để cho ta cùng thái tử điện hạ cùng chung hoạn nạn, hắn tọa ổn giang sơn ta liền tự nhiên làm hoàng hậu, còn ngươi… tổ mẫu thân ái, ngươi nhìn ta vài năm trôi qua dung nhan tiều tụy, sợ Vân gia mất Quân Ngạo sủng ái, cho nên liền đem Vân Vận cũng nhân cơ hội đưa vào hoàng cung, nghĩ dựa vào mỹ mạo cùng tâm cơ của nàng đến chiếm được Quân Ngạo sủng hạnh.”

“… Không thể không nói, ý nghĩ của ngươi thật sự là quá sáng suốt, hết thảy đều theo ý nghĩ của ngươi, ta mang thai lại bị đổ độc dược, Vân Vận thành công làm nhất quốc chi mẫu hoàng hậu nương nương…”

“… Cho nên nói, ta kiếp trước gặp phải vẫn là nhờ tổ mẫu ngài ban tặng đây!”

“Ngươi đồ ma quỷ ma quỷ! Ngươi là tới trả thù Vân gia chúng ta.”

“Ai nha.” Vân Khanh cố làm ra vẻ kinh ngạc nói, “Ngươi giờ mới biết được a? Ta còn tưởng rằng sau khi đại phu nhân cùng Vân Vận chết ngươi sẽ có phát giác đấy, thật không nghĩ đến tổ mẫu thân ái ngài quá ngu xuẩn, ngay cả điểm này đều nhìn không ra. Ta thật sự là vì chính mình kiếp trước không đáng giá a, làm sao lại thua trong tay ngu xuẩn phụ nhân như ngươi.”

Lão phu nhân bị tức sợ mặt đỏ lên, phảng phất khí huyết đảo lưu, cả khuôn mặt đỏ màu máu, tựa hồ chỉ muốn đâm phá một cái lỗ nho nhỏ máu sẽ xì ra.

Bà ta dẩu môi kịch liệt thở hổn hển, ngực kịch liệt phập phồng.

Giống như một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, Vân Khanh xuống một lần nữa, “Đúng rồi, ngươi không phải ưa thích ra lệnh phân phó người khác làm việc sao? Đã quên nói cho ngươi biết đây, ta sẽ mở to hai mắt nhìn xem Vân gia là như thế nào suy sụp, ngươi lại như thế nào từ một quý phu nhân biến thành lão bà tử ngay cả tên khất cái cũng không bằng. Đến lúc đó nếu không có cơm ăn nhất định phải đi phủ thừa tướng đòi a, ta sẽ thưởng ngươi hai văn tiền cho ngươi mua bánh bao ăn.”

“Phốc – – ”

Lão phu nhân rốt cục không chịu nổi đả kích, hô hấp run rẩy, toàn thân như rét run kịch liệt lay động. Hai mắt bà ta trợn trắng, miệng sùi bọt mép, sinh sinh ngã trên mặt đất run rẩy.

Vân Khanh biết rõ lão phu nhân đây là triệu chứng trúng gió, nàng híp mắt nhàn nhạt nở nụ cười, chờ thân thể lão phu nhân đã không hề run rẩy miệng cũng sai lệch nàng mới lớn tiếng hô.

“Tổ mẫu, tổ mẫu. Ngài làm sao vậy?” Nói liền lớn tiếng quát to lên với bên ngoài, “Lâm má má, Lâm má má…”

Lâm má má mới vừa nghe Vân Khanh hô to cũng đã vọt vào, thấy lão phu nhân nằm trên mặt đất miệng sùi bọt mép bà quá sợ hãi, bước nhanh tới. Lo lắng kêu, “Lão phu nhân, lão phu nhân, ngài đây là thế nào?”

Vân Khanh hai mắt rưng rưng, tựa hồ ân cần lại hết sức tự trách, nức nở nói, “Lâm má má đều là lỗi của ta, Khanh nhi đã quên tổ mẫu tuổi tác đã cao tâm tình không thể ba động quá lợi hại, vừa rồi tổ mẫu để ta đi cầu xin tướng công ở trên triều đình nói chuyện cho phụ thân, nhưng ta một người đàn bà đâu hiểu những thứ này, liền từ chối đôi câu, làm tổ mẫu tức giận quá, đều là Khanh nhi bất hiếu thuận.” Vân Khanh nói liền nhào tới trên người lão phu trên, lên tiếng khóc lớn, “Tổ mẫu đều là Tôn nhi không phải, ngài không cần phải giận tôn nhi, tôn nhi cũng không có không đáp ứng ngài, chỉ là tướng công hắn biết rõ Khanh nhi mang thai không muốn Khanh nhi quan tâm nhiều, cho nên mới không để cho Khanh nhi trông nom nhiều chuyện. Khanh nhi đáp ứng ngài, hồi phủ liền lập tức đi tìm tướng công, để cho hắn ở trên triều đình giúp phụ thân nói tốt vài câu, nếu là… Nếu không thể thành công, Khanh nhi liền… Khanh nhi liền cùng hắn hòa ly, cùng Vân gia chung hoạn nạn…”

Lão phu nhân thần chí còn thanh tỉnh, nghe được lời này của Vân Khanh khinh khỉnh càng tức lợi hại, bọt mép trong miệng cũng ói nhiều hơn, bà ta rất muốn nói chuyện, rất muốn cho Vân Khanh một cái tát để cho nàng câm miệng.

Đáng tiếc lúc này miệng bà ta sai lệch, thân thể cũng giống như không phải là của mình, căn bản là không cách nào mở miệng, không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể gắt gao trừng mắt nhìn Vân Khanh, phát ra âm thanh “A a a a”.

“Tổ mẫu, ngài có phải nghĩ báo cho Khanh nhi cái gì hay không?” Vân Khanh cúi người xuống tựa hồ dự định nghe lão phu nhân nỉ non.

Lão phu nhân rốt cục không chịu nổi đả kích, mí mắt trợn lên liền hôn mê bất tỉnh.

Thanh âm Lâm má má hoảng sợ truyền ra viện tử, “Mau mau đi mời đại phu a…”

Trong sân lập tức đại loạn.

Ai cũng không có phát hiện, đáy mắt Vân Khanh thoáng hiện lên một tia lãnh ý cùng một tia mỉa mai đùa cợt…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui