Thừa Tướng Phu Nhân

Edit: Trảm Phong

“Như thế nào luôn làm cho mình bị thương?” Trong Lãm Nguyệt Lâu, Phong Tuyệt Trần nhìn trên gương mặt Vân Khanh trắng nõn như ngọc nhiều hơn một tia vết thương, lông mày lập tức nhíu một cái, sắc mặt có chút không vui nói, “Cho dù muốn sửa trị một số người cũng không cần đem thân thể của mình làm đại giá. ”

Vân Khanh khẽ mỉm cười, vuốt ve vết thương trên gò má, “Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi. Bất quá điểm vết thương nhỏ này có thể làm cho Vân Vận cùng lão phu nhân nháo đến suýt nữa quyết liệt cũng đáng giá.”

“Trong mắt của ta lại không đáng!” Phong Tuyệt Trần khẽ lắc đầu, “Đối phó những người kia có thể không từ thủ đoạn nào, có thể lãnh huyết vô tình, nhưng là nếu để cho chính mình bị thương, hậu quả như thế nào đều rơi xuống tiểu thừa.”

“Nhưng là diễn trò phải làm toàn bộ…” Tiếng nói nàng im bặt đình chỉ, gò má chợt lạnh, Phong Tuyệt Trần từ trong lòng móc ra bình sứ, dùng đầu ngón tay quệt một chút thuốc mỡ xanh lục dịu dàng bôi trên gương mặt của nàng, nhìn bộ dáng nàng sửng sốt, Phong Tuyệt Trần lại cũng không thèm để ý, động tác trong tay tự nhiên lưu loát, phảng phất sớm đã làm ngàn vạn lần.

“Huynh…”

“Cái gì?” Phong Tuyệt Trần cúi đầu động tác trong tay không ngừng, nghi hoặc nhìn Vân Khanh.

“Không có gì!” Vân Khanh ngầm bực trong lòng, nghĩ đưa tay tiếp nhận bình sứ trong tay hắn tự mình bôi thuốc, lại bị Phong Tuyệt Trần ngăn lại, “Trên mặt nàng tổn thương chính nàng lại nhìn không thấy tới.”

“Huynh… Không biết là thủ đoạn của ta quá tàn nhẫn sao?” Cảm thụ được đầu ngón tay hắn linh hoạt trên gương mặt của nàng, Vân Khanh nhịn không được hít sâu một hơi, nhắm mắt lại tựa trên ghế đệm, ngửi ngửi hạnh hương an thần trong phòng, trong lúc nhất thời thậm chí có chút buồn ngủ.

“Người tâm địa bồ tát ở cái thế giới này sống không nổi, cá lớn nuốt cá bé, cái từ này là thông dụng, bất kể là tiểu hộ nhân gia hay là đại gia đình đều tránh không được chuyện như vậy.” Bên tai tựa hồ nghe được Phong Tuyệt Trần cười khẽ một tiếng, “Hơn nữa ta và nàng không phải là thiện nam tín nữ, bị người khác khi dễ tự nhiên muốn trả lại!”

Vân Khanh nhắm mắt lại nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, liền thấy không một tiếng động.

Phong Tuyệt Trần buồn cười nhìn Vân Khanh hô hấp đều đều, ở trước mặt một người nam tử cứ không có phòng bị như vậy ngủ thiếp đi, trong lúc nhất thời hắn dở khóc dở cười. Không biết là nên may mắn Vân Khanh đối với hắn không có phòng bị, hay là nên tức giận nàng trước mặt một nam tử quen biết không lâu như vậy ngủ mất.

Đem thuốc mỡ trên mặt nàng bôi đều đều, Phong Tuyệt Trần khe khẽ thở dài, hắn lại gần sát Vân Khanh dịu dàng đem nàng từ trên giường êm ôm lấy, động tác cẩn thận đem nàng thả tới trên giường lớn của hắn, thấy nàng vừa tiếp xúc với giường liền trở mình đem chăn mền áp dưới thân thể, Phong Tuyệt Trần buồn cười lắc lắc đầu, động tác nhẹ nhàng chậm chạp từ dưới cánh tay của nàng kéo ra chăn mền đắp lên cho nàng, nhẹ nhàng ở trên trán nàng ấn xuống nụ hôn ôn nhu.

Da Vân Khanh trắng nõn bóng loáng, như là lụa thượng hạng, vừa chạm vào liền không bỏ được rời đi. Lúc Phong Tuyệt Trần đứng dậy nhẹ nhàng cười một tiếng, ở trong lòng rù rì nói: còn phải đợi hơn bốn tháng, trước kia tại sao không có phát giác cuộc sống khó chịu đựng như vậy đây.

An trí tốt Vân Khanh, cước bộ Phong Tuyệt Trần nhẹ nhàng chậm chạp đi ra khỏi phòng, cẩn thận thay nàng khép cửa phòng lại.

Vân Khanh cũng trong nháy mắt cửa phòng đóng lại đó mạnh mẽ mở mắt, hô hấp nàng hơi dồn dập, hai gò má trắng nõn hiện ra ráng chiều đỏ thẫm, giống như uống rượu say lòng người. Nàng mạnh mẽ từ trên giường ngồi dậy, sờ sờ cái trán mình nóng hổi, vừa rồi nàng thật sự là không có phòng bị muốn ngủ thiếp đi, đang lúc nửa ngủ gật bị Phong Tuyệt Trần ôm lấy, lúc ấy buồn ngủ liền toàn bộ tiêu tán, ở trong ngực Phong Tuyệt Trần nàng không dám có bất kỳ dị động nào, nếu là khi đó nàng mở mắt, phỏng đoán hai người đều sẽ phải lúng túng. Cho nên nàng mới nhắm mắt lại giả bộ ngủ, nàng nghĩ tới hắn sẽ tỉ mỉ chăm sóc nàng, lại không ngờ rằng cái hôn kia đã vượt qua quan hệ bằng hữu.

Càng thêm đáng xấu hổ chính là, nàng thế nhưng cảm thấy một ít cảm giác hôn dị thường mềm mại, tâm còn run rẩy nhảy gia tốc vài cái.

Vỗ vỗ gò má nóng hổi, Vân Khanh nhẹ giọng rù rì nói, “… Không thể nào, ngươi đã là nữ nhân đợi gả, không được cùng nam tử khác dây dưa không rõ… Không được!”

Ngẫm lại Phong Vô Ưu thông minh đáng yêu, Vân Khanh lập tức đem một vài cảm xúc không nên có tất cả đều quét dọn ra ngoài, tự nói với mình, “Tình cảm với nam nhân quá mức nguy hiểm, ngươi nếm qua một lần thiệt thòi chẳng lẽ còn chưa đủ? Mau tỉnh lại đi.”

Vấn đề nghĩ thông suốt, nàng mệt nhọc là thật, cho nên liền rõ ràng một lần nữa nằm ở trên giường lại ngủ một giấc. Lần nữa mở mắt ra nàng trong nháy mắt có chút mê man, nhìn gian phòng cùng giường chiếu xa lạ, suy nghĩ một chút thần trí nàng mới khôi phục thanh minh.

“Tỉnh?”

Một tiếng cười có chút ám vang lên trong phòng, Phong Tuyệt Trần mỉm cười để quyển sách trên tay xuống, “Một giấc ngủ cũng có hai ba canh giờ, có muốn dùng chút ít đồ ăn hay không? Ta để cho bọn họ đưa lên một phần cháo thanh đạm, nàng dùng một chút.”

Vân Khanh lúc này mới nhìn thấy một chén chè hạt sen long nhãn nho nhỏ trên lò dùng lửa nhỏ hầm, rất là thanh đạm đơn giản, có hương vị ngọt ngào từ gạo trong chén tràn ra, cực kỳ mê người. Bụng Vân Khanh một tức thời kêu một tiếng.

Phong Tuyệt Trần khẽ mỉm cười, giúp Vân Khanh bưng cháo loãng qua, cầm một cái cái muỗng đặt ở trong đó.”Ta đoán nàng cũng nên đói bụng, ăn một chút đi.”

Vân Khanh không có đón lấy, nàng mới vừa tỉnh ngủ tiếng nói còn mang theo vài phần ảm ách, “Giờ gì?”

“Giờ Mùi năm khắc.”

Vân Khanh đột nhiên cả kinh, “Đã trễ thế này?” Nàng từ trên giường nhảy xuống, nhanh chóng đi giày thêu, “Ta cần phải trở về.”

Phong Tuyệt Trần nhíu mày, một thân xiêm y màu tím trầm tại trong phòng hôn ám có vẻ càng thêm u ám, hắn để xuống chén trong tay, thản nhiên nói, “Nàng không cần trốn ta, ta biết rõ nàng hôm nay không có ngủ.”

Động tác Vân Khanh dừng lại, như là bị người đột nhiên điểm huyệt đạo, không nhúc nhích ngồi bên mép giường, nàng cúi đầu, Phong Tuyệt Trần thấy không rõ nét mặt của nàng.

“Nàng không cần khẩn trương, ta vốn cũng đã nghĩ nói cho nàng biết, chỉ là trong chốc lát không biết nên nói như thế nào, Vân Khanh, ta…”

“Đừng nói nữa!” Vân Khanh mạnh mẽ ngẩng đầu cắt đứt lời hắn, tay của nàng ở trong tay áo sít sao nắm thành quả đấm, thanh âm dị thường rõ ràng trong sáng, “Ta cũng biết!” Nếu là hắn không có hảo cảm, làm sao sẽ đáp ứng cùng nàng hợp tác, nếu không phải thích nàng, làm sao có thể một lần lại một lần trợ giúp nàng, cứu nàng trong nguy nan. Nếu không phải thích nàng, làm sao sẽ từ nam tử lạnh lùng tà tứ ban đầu trở nên ôn nhu động tác coi chừng khắp nơi, nàng toàn bộ cũng biết, hơn nữa còn lợi dụng hảo cảm của hắn đối nàng làm cho hắn giúp nàng rất nhiều, nhưng là… Vân Khanh cười khổ, rốt cục dẫn lửa thiêu thân hơn nữa đem tình cảm của mình cũng bồi vào.

“Ta nên trở về phủ, ra ngoài lâu như vậy Chu má má cũng nên lo lắng.” Vân Khanh chậm rãi nói từng chữ từng câu, “Hơn nữa ta là nữ nhân đợi gả, vị hôn phu là thiếu niên thừa tướng Phong Lam Cẩn, những thứ này huynh cũng biết. Hôm nay là ngày Phong gia nạp sính lễ, ta nên trở về phủ kiểm kê sính lễ…”

Đáy mắt Phong Tuyệt Trần chợt lóe lên ám sắc, “Nàng thích hắn?”

Vân Khanh hơi sững sờ, “Chưa nói tới thích hay là không thích, Phong thừa tướng là một trí giả cơ trí nhiều mưu, ta thật thưởng thức hắn.” khóe môi Vân Khanh lộ ra nụ cười ôn hòa, con mắt cũng nhu hòa rất nhiều, “Lấy hắn không có gì không tốt, Tiểu Vô Ưu thật đáng yêu cùng ta rất hợp nhau, Hân Duyệt cũng là cô nương ai cũng thích, ta tin tưởng Phong gia có thể dạy ra tính tình Hân Duyệt cùng tiểu Ưu nhanh nhẹn như vậy, chắc hẳn đều là một nhà cư xử cực khéo léo. Hơn nữa trước đây huynh không phải cũng đã nói sao, người Phong gia không có những thứ quan hệ nhân tế phức tạp, tối thiểu nhất gả đi sẽ không cần cùng một đại gia tử người người lục đục với nhau.”

“Nàng thật giống như đối với Phong Vô Ưu có tình cảm đặc thù.” Phong Tuyệt Trần mặt không đổi sắc, chỉ là đôi mắt tối ám.

Vân Khanh hơi kinh hãi, thu liễm tâm thần, cười nhạt một tiếng, “Huynh không có phát giác tiểu Ưu lớn lên rất giống ta sao? Mỗi lần thấy con bé cũng có cảm giác giống như là thấy con của mình lòng sinh cảm giác thân thiết, huống chi Tiểu Vô Ưu thông minh đáng yêu, ta tự nhiên rất thích.”

“Phải không?” Phong Tuyệt Trần cười nhạt một tiếng, chẳng nói đúng sai.

“Đúng vậy!” Vân Khanh lần nữa khom lưng đi giày thêu cho mình, sắc mặt của nàng giấu trong âm u nhìn không rõ lắm, chỉ có thể nghe được thanh âm nàng hơi thanh thúy nhàn nhạt vang lên, “Nói không chừng Phong Lam Cẩn cũng vì ta cùng thê tử hắn lúc trước lớn lên giống nhau mới cưới ta a.”

Phong Tuyệt Trần khẽ nhíu chân mày, không nói gì. Chỉ thản nhiên nói, “Chờ ngày nàng lập gia đình, ta sẽ đưa lên cho nàng một phần đại lễ.”

Tâm Vân Khanh đột nhiên trầm xuống, khóe mắt có vài phần chua xót, thì ra là hắn cũng không phải để ý như vậy a… Môi nàng bất giác nhẹ phác thảo, rốt cục khum thành một đường cong, đứng lên không có liếc mắt nhìn lại Phong Tuyệt Trần, thản nhiên nói, “Tốt!”

Ngay cả chính nàng cũng không có phát hiện, trong thanh âm của nàng mang theo vài phần run rẩy.

Con ngươi Phong Tuyệt Trần bỗng nhiên tối sầm lại. Hắn đột nhiên kéo lại cánh tay Vân Khanh, một tay nắm eo thon nàng mảnh khảnh, một tay vây khốn cổ nàng, nụ hôn nóng bỏng mang theo độ mạnh yếu liền ấn xuống môi của nàng.

Vân Khanh hơi sững sờ, lập tức bắt đầu phản kháng mạnh mẽ, nàng giãy giụa muốn chạy trốn, nhưng là cánh tay Phong Tuyệt Trần lại giống như kìm sắt sít sao vây khốn nàng, nàng mở miệng muốn hô, lưỡi hắn bá đạo lại nhân cơ hội trượt vào.

Giãy giụa dây dưa…

Như cùng tình cảnh hai người bọn họ hôm nay, nàng nỗ lực giãy giụa rồi lại trốn không thoát vận mệnh cùng hắn dây dưa, chẳng biết lúc nào, nước mắt nàng mặn sáp chảy vào giữa răng môi hai người, thân thể Phong Tuyệt Trần đột nhiên cứng đờ, đem lệ nàng liếm láp sạch sẽ từng chút một, cuối cùng hôn nhẹ nhàng trên mí mắt nàng. Thanh âm hắn ảm ách, ôm chặt lấy Vân Khanh lại không có bất kỳ động tác khác nữa.

Thanh âm khàn khàn xen lẫn một chút ham muốn, “Theo tính tình của nàng nếu không phải thích, chỉ sợ giờ phút này sẽ giết chết ta đi!” Hắn ôm chặt lấy Vân Khanh, cái cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, từng cái vuốt ve tóc dài nàng ôn nhu mềm mại, giọng nói mang theo một tia mừng rỡ, “Khanh nhi… Ta về sau tất sẽ không để cho nàng chảy một giọt nước mắt!”

Cam đoan của hắn giờ khắc này chỉ làm cho Vân Khanh khó xử, nàng đột nhiên đẩy Phong Tuyệt Trần ra, xoay người chạy ra khỏi sương phòng, tiếng vọng câu nói sau cùng lại tràn trề hạnh hương trong phòng, “Phong Tuyệt Trần, huynh đừng quên thân phận của ta!”

Phong Tuyệt Trần nghe cửa phòng bị “Đụng – -” một tiếng đóng kín, vuốt ve môi của mình, đáy mắt lóe ra mang theo vài phần giảo hoạt vui vẻ, “Ta nói là sự thật, chờ ngày đại hôn đến, ta nhất định tặng cho nàng một quả mừng rỡ ngạc nhiên chung thân khó quên…” (TP: Khó quên phát khóc! Đêm tân hôn bị đạp ra khỏi phòng)

Lúc Vân Khanh trở về trong phủ đã là hoàng hôn, Tử Khâm cùng nàng đi Lãm Nguyệt các, nhưng lại không có cùng nàng vào trong, lúc này thấy sắc mặt Vân Khanh khó coi, nàng cũng không dám hỏi cái gì.

Thời điểm đến trong phủ, Vân Khanh đi thẳng đến Du Nhiên viện, thấy Chu má má lại hỏi, “Má, sính lễ Phong gia đưa tới sao?”

Chu má má nghe vậy mặt mày hớn hở nói, “Đưa tới, tiểu thư, người không thấy được, Phong gia không hổ là Tướng phủ gia tộc căn cơ sâu nhất, người không biết a, ra tay rất hào phóng, suốt sáu mươi tám rương sính lễ đây, lúc này mới chỉ là thi lễ, nếu là chờ lễ nghi đều đầy đủ hết, chỉ sợ tối thiểu cũng có ba trăm sáu mươi rương, hơn nữa trong rương kia đều là vật hi hãn, Ngũ di nương hiện tại chưởng gia, thời điểm những thứ sính lễ kia đưa tới nha, Ngũ di nương nhìn con mắt đều thẳng.”

Vân Khanh nhẹ nhàng cười một tiếng, cảm giác trong lòng không có không thoải mái như vậy, lúc này mới nhàn nhạt hỏi, “Hôm nay kiểm kê xong sính lễ chưa? Có thể vào kho rồi?”

Chu má má mặt mày hớn hở, “Nhiều sính lễ hạng nhất như vậy thẩm tra đối chiếu nào có thể nhanh? Hiện tại Ngũ di nương còn ở trong đại sảnh cùng quản gia đối chiếu sổ sách đấy.”

Đáy mắt Vân Khanh chớp lóe tinh quang, “Má, chuẩn bị giấy bút, nghe quản gia hát báo liền đem tất cả đồ mỗi một thứ đều nhớ kỹ, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể rơi rớt.”

Chu má má lập tức hiểu ý tứ Vân Khanh, bà thu liễm nụ cười trên mặt, cau mày nói, “Không đến mức đi, Ngũ di nương là một người thông minh, sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn này đi? Huống chi nàng ta hiện tại vừa mới bắt đầu chưởng gia, có muốn cũng không có lá gan lớn như vậy mới phải.”

“Ta nhớ không lầm Ngũ di nương hiện tại đang dùng quyền lợi chưởng gia chọn phu tế cho Tam muội muội đi, Ngũ di nương mặc dù là người thông minh, nhưng vì Tam muội muội cái gì cũng có thể làm được. Tam muội muội là thứ xuất, cho dù lại lựa gả như thế nào cũng bất quá không hơn ai, về sau sính lễ lại càng không biết sẽ khó coi như thế nào. Ngũ di nương cũng là một di nương, tất cả thu vào trong tay đều có hạn, vì mưu đường ra cho Tam muội muội nàng chuyện gì không làm được? Huống chi, má cũng nói, những thứ của hồi môn kia nhiều như vậy, nàng nếu muốn động tay chân làm cho đồ vật bên trong thiếu vài món, lại có ai sẽ biết?”

Chu má má vừa nghe sắc mặt liền kéo xuống, cau mày nói, “Ta lập tức đi tìm giấy bút đến!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui