Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Tần Liễm kéo nàng, ôm vào trong lòng: “Đi thôi.” Hắn nói với Minh Lục.

“Trước kia Dung Thi Thi ở bên cạnh hầu hạ Thiên kim Hầu phủ Mạch Sương là ý của chàng sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi.

“Ừ.” Hắn trả lời: “Vốn là muốn đưa Dung Thi Thi đến bên cạnh Mạch Chiêu Nam nhưng hắn quá cảnh giác.”

Thanh Linh ngửa đầu, nhìn đường cong cái cằm duyên dáng của hắn: “Trước khi Hách Liên Thành nhận tổ quy tông chàng đã biết thân phận của hắn? Không chỉ như vậy, việc Hách Liên Thành trở lại Hoàng Thất cũng là một tay chàng an bài?”

Trước khi Hách Liên Thành trở lại, mặt ngoài, Tần Liễm và Hách Liên Dực vẫn là nước giếng không phạm nước sông. Nhưng Hách Liên Thành vừa xuất hiện, Tần Liễm liền lập tức chọn Hách Liên Thành, xem xét về mặt ngoài, hắn trở thành đối thủ một mất một còn với Hách Liên Dực.

Lập trường Tần Liễm biến hóa quá đột ngột, Thanh Linh đoán nhất định hắn đã sớm biết thân phận thật của Hách Liên Thành.

Hắn gật đầu nói: “Việc Hách Liên Thành trở lại Hoàng cung Nam Hạ là do vi phu an bài.”

Hách Liên Thành vừa mới trở về, theo lý thuyết, hắn không có bất kỳ một mối liên hệ nào mới đúng, cho dù được Thánh sủng nhưng một Hoàng tử mất tích nhiều năm như vậy, trên triều chắc chắn cũng không có bất kỳ thực lực gì.

Sự thật lại đối lập hoàn toàn, hắn vừa mới quay về, không những Tần Liễm đứng cùng trận doanh với hắn mà còn gần như tất cả các quan viên có thực quyền đều ra sức ủng hộ hắn. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hắn hoàn toàn có thực lực chống lại Hách Liên Dực.

Hết thảy đều do Tần Liễm ủng hộ cùng an bài, Hách Liên Thành mới có tư cách trở thành đối thủ đấu đến người chết ta sống với Hách Liên Dực.


Mạch Chiêu Nam tuổi còn trẻ đã thừa kế tước vị Hầu gia của phụ thân, trong tay lại nắm giữ binh quyền. Thân là quý tộc trẻ tuổi quyền quý của Nam Hạ, hắn lại có giao tình thân thiết với Hách Liên Dực. Mạch Chiêu Nam tất nhiên kiêng kị Tần Liễm, thế nên Tần Liễm mới nghĩ ra kế an bài người ở bên cạnh Mạch Chiêu Nam, đợi đến khi Mạch Chiêu Nam gây bất lợi cho hắn, hắn cũng có biện pháp đối phó. (MTLTH.dđlqđ)

Mạch Chiêu Nam là một người cẩn thận, muốn an bài người bên cạnh hắn là việc không thể nào.

Hắn tuy cẩn trọng nhưng lại không nghĩ đến Mạch Sương, vì vậy mà huynh muội họ liền trở thành quân cờ chết đầu tiên trong mưu kế tranh quyền đoạt vị của Hoàng Thất.

“Bời vì chàng không tiếp cận được Mạch Chiêu Nam nên mới lựa chọn ra tay với Mạch Sương?” Mạch Chiêu Nam rất yêu thương bào muội Mạch Sương, có thể nói Mạch Sương chính là chiếc xương sườn mềm của hắn, bắt bí Mạch Sương, việc đối phó với Mạch Chiêu Nam liền đơn giản hơn nhiều.

An bài người bên cạnh địch thủ hoặc phủ đệ của người khác là thủ đoạn thường thấy nhất.

“Có thể nói là như vậy?” Tần Liễm trả lời.

Khủng hoảng từ đáy lòng dần dâng lên, lan tràn đến tứ chi bách hài, nàng phải cực lực khắc chế mới có thể làm cho bản thân thoạt nhìn bình thường: “Có phải chàng sai sử Dung Thi Thi giết chết Mạch Sương hay không?”

Tuy nàng đã cực lực che giấu nhưng hắn vẫn nhận ra, ôm nàng thật chặt, ấn nàng vào sâu trong lòng mình: “Dù có nói thế nào đi chăng nữa thì cái chết của Mạch Sương, Phong Tuyết lâu chúng ta không thể rũ bỏ trách nhiệm.”

“Mạch Sương chết có liên quan đến chàng?” Nàng chậm rãi hỏi.

Tần Liễm trầm ngâm một lát mới nói: “Cái chết của nàng ta xác thực có liên quan đến ta.”


Nàm cảm thấy trái tim mình chua xót, một lần nữa nhắm mắt lại.

Khí lạnh từ lòng bàn chân bao phủ toàn thân, lạnh đến nỗi nàng không nhịn được mà run rẩy.

Có một số việc vừa nghĩ đến liền có thể hiểu được, chỉ là không muốn nghĩ. Có một số việc chỉ cần hỏi sẽ biết đáp án, nhưng lại không có dũng khí để hỏi.

Tổ chức mà Dung Thi Thi đã từng ở, cái chết của Mạch Sương, nàng sớm có thể mở miệng hỏi hắn. Nàng biết rõ hắn sẽ không dối gạt nàng bất cứ điều gì nhưng nàng vẫn cứ lừa mình dối người, vẫn cứ tự thôi miên bản thân cái chết thảm thiết mà oan khuất của nàng không liên quan đến hắn, nàng không muốn nghĩ nhiều, cũng không muốn hỏi hắn. (MTLTH.dđlqđ)

Nàng mở mắt: “Mật chiếu giả triệu Mạch Chiêu Nam về Kinh đâu? Có phải có liên quan đến chàng không?” Nàng không tự chủ mà níu chặt vạt áo hắn.

“Mật chiếu giả đó chẳng có quan hệ gì với ta.” Tần Liễm trả lời.

“Vậy người dùng mật chiết giả để thiết kế Mạch Chiêu Nam là ai? Chàng có tra được không?” Rõ ràng tâm nàng đang rất phức tạp nhưng giọng nói lại bình tĩnh lạ thường, bình tĩnh đến mức chính nàng cũng thấy bất ngờ.

Hắn lặng im hồi lâu mới nói: “Ta hoài nghi một người, chỉ là vẫn chưa xác định được có phải hắn hay không, đợi kết quả chắc chắn, ta sẽ nói cho nàng biết.”

Đột nhiên hắn hỏi: “Nàng cùng Mạch gia đến tột cùng có quan hệ gì?” Nhắc tới Mạch Chiêu Nam, sắc mạt nàng liền trở nên khó coi, đề cập đến Mạch Sương, tâm thần nàng liền hoảng hốt.


Nàng cụp mắt, thật lâu không trả lời hắn, hắn liền không truy vấn nữa.

Trong thế giới của hắn khắp nơi nơi đều có nàng. Nhưng trong thế giới của nàng, có lẽ hắn cũng chỉ chiếm một góc rất nhỏ trong đó.

Tần Liễm mím môi, không thể bắt lây hoàn toàn trái tim của người con gái hắn yêu,  loại cảm giác này rất không tốt. Hắn gia tăng lực đạo ôm lấy nàng, tựa như muốn khảm nàng vào trong xương cốt của bản thân mới bỏ qua. (MTLTH.dđlqđ)

Hắn cảm giác người trong ngực đang run rẩy: “Phu nhân, rốt cuộc nàng làm sao vậy?” Hắn chạm vào tay nàng, chỉ sờ thấy một mảng lạnh buốt.

“Không có gì, có thể là do trời quá lạnh.” Nàng cúi đầu nói.

Hắn khơi bếp lò, dùng áo lông bọc thật chặt hai người lại với nhau. Làm cho nàng ở trong lòng hắn chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, hắn nhét tay nàng vào trong ngực của mình sưởi ấm.

Nàng vùi đầu trong lòng hắn, khoang mũi tràn ngập hơi thở chỉ thuộc về hắn.

Tâm tựa như bị một khối đa chặn lại, nghèn nghẹn. Đã từng cảm thấy mùi hương của hắn ấm tới tận tâm, giờ khắc này lại thấy trái tim ngày càng mệt mỏi, hít thở khó thông.

“Chàng sao lại đối xử với ta tốt đến như vậy? Vì cái gì….” Nàng có cài gì đáng giá để hắn nâng niu trong lòng, yêu đến tận xương?

Hắn xoa xoa đầu nàng, cười nói: “Nha đầu ngốc, chính là muốn đối xử thật tốt với nàng, nào có vì cái gì.”

Vành mắt nàng đổ hồng, sống mũi cay cay, nàng vùi thật sâu vào trong lòng hắn.

Chàng đối với ta tốt đến như vậy, ta nên làm cái gì bây giờ? Ta phải làm cái gì bây giờ?


….

Đại Hoàng tử Đông Lăng quốc ngoài ý muốn bỏ mình tại Nam Hạ, Nguyên Ung Đế cảm thấy hết sức áy náy, muốn tổ chức tang lễ thật long trọng cho hắn, nhưng Đông Lăng Trưởng Công chúa lại nhã nhặn từ chối.

Đông Lăng Trưởng Công chúa tự mình tổ chức tang lễ cho Đại Hoàng tử, nàng không lập tức trở về Đông Lăng, trì hoãn thời gian ở lại Nam Hạ mấy ngày.

Thanh Linh đến trạm dịch cùng Diệp Thiên Minh là Diệp Đàm, bên ngoài trạm dịch, nàng thấy khắp nơi đều treo vải trắng.

Nghe người trong trạm dịch nói Cơ Khinh Hoa ngày đêm canh giữ bên cạnh Cơ Nguyên. Ba cha con Diệp gia dưới sự hướng dẫn của người hầu đến nơi đặt quan tài Cơ Nguyên.

Cơ Nguyên nằm trong quan tài, hai mắt nhắm nghiền, mặt mũi đã được rửa sạch sẽ lộ ra thâm trầm tử khí.

Cơ Khinh Hoa mặt tang y, cũng không biết nàng đã làm cách nào mà khiến sắc mặt tái nhợt, hai mắt sưng đỏ, thoạt nhìn như vừa khóc một trận, cả người tiều tụy đi nhiều.

Nhìn bộ dáng này của nàng tựa như vì Cơ Nguyên chết mà thương tâm khổ sở, nếu không phải Thanh Linh tận mắt nhìn thấy nàng cầm đá đập chết Cơ Nguyên, chắc chắn nhìn một màn này, nàng còn tưởng rằng Cơ Khinh Hoa và Cơ Nguyên có tình cảm rất sâu đậm. (MTLTH.dđlqđ)

“Đại Công chúa, xin nén bi thương.” Diệp Thiên Minh trầm giọng nói.

“Thì ra là dượng, biểu đệ, biểu muội cũng đến ư?” Cơ Khinh Hoa mở miệng nói, thanh âm thoáng khàn khàn, thật giống như vừa gào khóc một trận.

Diệp Đàm thở đài, khuyên nhủ Cơ Khinh Hoa: “Người chết không thể sống lại, mong rằng Đại Công chúa nén bi thương.”

“Đại Công chúa, xin nén bi thương.” Thanh Linh nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận