Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê



Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Trời lạnh, tiên sinh có muốn lại đây sưởi ấm không?” Hách Liên Dực nói.

Ngân diện hắc y nhân vẫn đứng im bất động.

Hách Liên Dực thấy vậy, cũng không buồn để ý, lại nói: “Tiên sinh, bản vương muốn loại bỏ Thái tử, mong tiên sinh có thể tương trợ.”

“Lão phu đã từng nói, nếu như Vương gia cần lão phu giúp, lão phu nhất định sẽ làm hết khả năng của mình.” 

“Tiên sinh quả thật phóng khoáng.” Hách Liên Dực cười nói, sau đó hắn thở dài: “Bên cạnh Thái tử có Thừa tướng Tần Liễm tay nắm trọng quyền, muốn loại bỏ Thái tử, sợ là không dễ.” Kỳ thật Tần Liễm mới là mối tai họa lớn nhất, nếu như diệt trừ Hách Liên Thành, khó bảo đảm Tần Liễm sẽ không nâng người khác thượng vị.

“Bản vương cho rằng, muốn loại bỏ Thái tử, trước hết phải giết được Tần Liễm. Cho dù không giết được hắn, cũng phải nghĩ biện pháp chế trụ hắn.” Tần Liễm không ra tay sẽ ít đi rất nhiều chướng ngại, muốn ám sát Hách Liên Thành đơn giản hơn nhiều: “Tiên sinh có kế sách gì để loại bỏ Tần Liễm hay không?” (MTLTH.dđlqđ)

“Ngươi biết nhược điểm của Tần Liễm?” Ngân diện hắc y nhân không đáp, chỉ hỏi lại một câu.

Hách Liên Dực lắc đầu, nhược điểm của Tần Liễm, hiện tại nghĩ thật đúng là tìm không ra: “Tiên sinh biết?”

“Diệp Thanh Linh.” Ngân diện hắc y nhân nói.

“Nữ nhân kia cũng không phải là quả hồng mềm.” Hách Liên Dực đã từng thua thiệt rất nhiều trong tay Thanh Linh. Hắn biết rõ đối phó nàng rất khó, hiện tại hắn cũng không thể coi Diệp Thanh Linh trở thành nhược điểm của Tần Liễm.

“Dùng Diệp Thanh Linh uy hiếp Tần Liễm, nhất định có thể bó buộc tay chân hắn.” Ngân diện hắc y nhân phối hợp nói: “Về phần làm như thế nào, lão phu sẽ xử lý, Vương gia không cần phải quan tâm.”

Nồi rượu trên bếp lửa đã sôi, mùi rượu nồng đậm phiêu hương làm lòng người cũng lâng lâng say.

“Vậy làm phiền tiên sinh.” Hách Liên Dực cười nói: “Bản vương muốn nhắc nhở tiên sinh một chuyện. Diệp Thanh Linh là cao thủ dụng châm độc, còn may mắn ngoài ý muốn mà ăn Thánh quả của Tiêu Dao thành, chưa kể còn luyện nội công tâm pháp của Tiêu dao thành, võ công đã sớm bước chân vào hàng ngũ cao thủ. Nàng còn là Đại hộ pháp chân chính của Tiêu Dao thành, Tần Liễm lại yêu thương che chở nàng như trân bảo, muốn động vào nàng cũng không phải chuyện dễ.”

“Cao thủ dụng châm độc sao?” Ngân diện hắc y nhân lầu bầu, một lat sau, hắn cười ra tiếng: “Vẫn là câu nói kia, chuyện này không nhọc Vương gia hao tâm tổn trí.”

Hách Liên Dực gật đầu, đưa tay lên miệng hà hơi, sau đó chà xát. Hắn khép chặt quần áo, đứng dậy, bắc nồi rượu trên bếp xuống, rót đầy hai ly rượu trên bàn, nầng cốc: “Trời lạnh, tiên sinh không ngại uống chút rượu ấm thân thể chứ.”

Ngân diện hắc y nhân vẫn không hề cử động, Hách Liên Dực tươi cười đầy hữu hảo: “Bản vương đã quên mất tiên sinh đang đeo mặt nạ, không thể nâng chén cùng bản vương.

Tiên sinh nhiều lần tương trợ bản vương, bản vương rất cảm kích, trước kính tiên sinh một ly để tỏ lòng biết ơn.” Hắn nâng chén, thống khoái uống cạn ly rượu: “Tiên sinh đứng ngoài cửa rất lanh, chi bằng vào đây sưởi ấm.”

“Vương gia khách khí, ta với ngươi cũng là là hợp tác theo nhu câu mà thôi.” Ngân diện hắc y nhân cuối cùng cũng chuyển động bước chân đi vào.

Khóe môi Hách Liên Dực nhẹ cong, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa nhìn ra mục đích người này giúp hắn.

Lúc ngân diện hắc y nhân đi được ba bước, sàn nhàn dưới chân đột nhiên nứt ra: “Hèn hạ!” Hắn quát to một tiếng, muốn thi triển khinh công tránh thoát, bất đắc dĩ dưới chân lại không có vật để mượn lực, chưởng phong của Hách Liên Dực lại đúng lúc quét lại đây, may mắn khả năng ứng biến của hắn khá mạnh, vội vàng thoát hiểm, lại rơi vào lồng sắt mà Hách Liên Dực chuẩn bị. (MTLTH.dđlqđ)

“Cạch.” Lồng sắt bị khóa, vật liệu này không phải sắt bình thường, hắn đã thử nhiều lần cũng không thể đập nát được lồng sắt này: “Vinh Vương gia này là có ý gì?!” Hắn cả giận nói, tuyệt đối không nghĩ tới một kẻ làm việc cẩn thận tỉ mỉ như hắn lại cũng có một lần lật thuyền trong mương, từ trước đến nay chỉ có hắn tính kế người khác, mà nay lại trúng kế của một tiểu tử bằng tuổi con hắn.

Hách Liên Dực đứng trên cao: “Tiên sinh bớt giận, bản vương làm như vậy chỉ muốn biết thân phận của ngươi mà thôi. Tiên sinh cũng biết, ngươi và ta muốn làm chuyện phản nghịch, không biết thân phận thực sự của tiên sinh, lòng bản vương rất bất an.”

Ngân diện hắc y nhân cười lạnh một tiếng: “Ngươi lo lắng lão phu sau lưng cắn ngươi một cái nên mới khẩn cấp muốn biết thân phận lão phu, thuận tiện nắm thóp của lão phu, cột lão phu cùng với ngươi trên một sợi dây thừng đi?”

Hách Liên Dực cười, cũng không lên tiếng phủ nhận.

“Ha ha ha.” Người bị nhốt trong lồng sắt bất chợt cười to, làm người nghư trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi: “Vương gia muốn biết lão phu là ai tại sao lại không nói thẳng ra?” Thanh âm không còn trầm khàn, Hách Liên Dực nghe thanh âm này đột nhiên cảm thấy hết sức quen tai.

“Không cần phiền toái như vậy.” Nói xong, đúng như Hách Liên Dực dự liệu, ngân diện hắc y nhân sảng khoái lột mặt nạ của bản thân ra.

Hách Liên Dực nhìn khuôn mặt này, kinh hãi một lúc sau mới lấy lại được tinh thần: “Thì ra tiên sinh đúng là…bản vương đã đắc tội nhiều, kính xinh tiên dinh thứ lỗi, bản vương ngay lập tức mở khóa.”

Thừa tương phủ, trong thư phòng.

Tần Liễm ngồi phía sau án thư, dáng ngồi thẳng như tùng. Mái tóc đen dài rủ xuống sau lưng, vạt áo dài nhẹ nhàng chấm đất. Hắn một tay cầm sách, đọc đến nhập thần.

Thanh Linh ngồi đối diện hắn, cuốn sách che đi toàn bộ khuôn mặt Tần Liễm. Nàng đứng dậy, nhẹ nhàng đi ra phía cửa.

Càng gần tới cánh cửa, trên mặt nàng càng lộ vẻ hứng khởi, nhưng nháy mắt tiếp theo, eo nàng bị dải lụa trắng cuốn lấy, nụ cười đang trên môi đột ngột cứng ngắc.

Tần Liễm đặt cuốn sách trên tay xuống, không có sách che, Thanh Linh vừa quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp không giống phàm nhân kia của hắn.

Tần Liễm chậm rãi thu hồi bạch lăng, kéo nàng đến bên cạnh: “Nàng lại muốn lén đi đâu?”

“Mặt của thiếp đã khỏi rồi, thiếp muốn xuất phủ!” Hôm đó nàng bị người nay xách vè phủ, sau đó hắn cấm nàng ra khỏi phủ khi không có hắn.

Không cho phép xuất phủ cũng được thôi, nhưng nam nhân này mấy ngày nay đều mang nàng đến thư phòng, không được phép rời khỏi tầm mắt của hắn. Nàng mài mực, pha trà, chơi cờ cùng hắn, quả nhiên là nhàm chán.

“Ngoan, mặt nàng vẫn chưa khỏi hoàn toàn, mấy ngày nữa hãy đi.” Hắn nói, lụa trắng cũng vừa thu lại, nàng nghiêm chỉnh đứng trước mặt hắn.

“Mặt thiếp đã tốt lắm rồi, chàng xem đi, đã không còn sưng, cũng không đau nữa.” Nàng khom lưng, đưa mặt lại gần hắn. (MTLTH.dđlqđ)

“Phải không?” Hắn sờ sờ gò má mấy ngày trước vẫn còn sưng như bánh bao của nàng.

Tay hắn ấm như lò sưởi, sờ sờ khiến nàng cảm thấy thoải mái. Đầu ngón tay hắn như có ma lực vậy, những nơi mà hắn sờ qua đều như bốc hỏa, nóng tựa thiêu tựa đốt. Thình lình, hắn dùng sức nhéo mắt nàng.

“Đau.” Đôi mắt nàng nhanh chóng dâng lên ánh nước. 

“Vẫn còn đau, vẫn chưa khỏi hẳn.” Hắn vuốt cằm nói.

Thanh Linh tức giận, trừng người nào đó: “Chàng thử nhéo mắt mình xem xem có đau hay không?!”

Hắn xoa xoa đầu nàng, ôn nhu cười: “Ngoan, nghe lời, đợi chút nữa thôi.” Lời nói của hắn tựa như muốn ám chỉ cái gì đó.

Hắn cầm cuốn sách lên đọc tiếp.

“Thiếp muốn xuất phủ!”

“Ngoan, đừng bướng.”

“Tên lừa gạt, trước khi thành hôn chàng đã nói không trói buộc thiếp.”

Ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi quyển sách: “Điều kiện tiên quyết là nàng không gặp nguy hiểm.” Hắn để quyển sách xuống, chấp bút viết chữ.

“Đã không sao rồi mà.” Vốn cũng không đau mấy, kết quả hắn vừa ra sức nhéo, lại mơ mơ nồ hồ thấy đau: “Nếu không chàng xuất phủ cùng thiếp?”

“Vi phu hiện đang rất bận, đợi rảnh rỗi sẽ đi cùng nàng.”

“Khi nào chàng hết bận?”

Hắn chỉ một chồng sổ con và thư tín bên góc án thư: “Xem hết những thứ này là xong.”

Thanh Linh cũng đổi luôn sắc mặt: “Kia phải xem trong bao lâu?”

“Khó nói.” Hắn để bút xuống, cầm một cuốn sổ lên xem.

Tập tin gởi kèm:
Chú thích: Án thư
""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui