Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Hách Liên Dực bị người ngang ngược kéo đi, màu từ đùi chảy dài trên mặt tuyết, chỗ hắn lê qua lưu lại vết máu đỏ sậm tanh nồng.
“Không, không….” Hắn không ngừng lắc đầu, nhìn khuôn mặt thanh tú cười đến vô hại của Thanh Linh, đôi mắt hắn trợn to đầy hoảng sợ và không cam lòng.
Hắn biết rõ Tần Liễm là dạng người tâm ngoan thủ lạt, không nghĩ tới Thanh Linh cũng không thua kém so với phu quân nàng. Trực giác nói cho hắn biết, rơi vào trong tay hai người chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
“Tần Thừa tướng tha mạng!!” Hắn khẩn cầu.
Tần Liễm vẫn mắt điếc tai ngơ. (MTLTH.dđlqđ)
“Tần phu nhân tha mạng!!” Hắn đáng thương van xin, một bộ dạng hối hận vạn phần.
Đã từng gặp nhiều khuôn mặt của Hách Liên Dực, khóe môi Thanh Linh cong lên, khinh thường cười một tiếng.
“Phụ Hoàng, nhi thần đã biết sai rồi, cầu Người giúp nhi thần, cầu người khuyên Tần Thừa tướng và Tần phu nhân buông tha nhi thần.” Thanh âm hắn khẽ run, chỗ bị cắt môi vẫn không ngừng chảy máu, hắn nói chuyện, máu tuôn ra càng nhiều, nhìn cũng phát hãi. Tại đây một số nữ quyến còn có mặt, bị bộ dạng kinh dị của hắn dọa đến hôn mê.
“Phụ Hoàng, nhi thần dù gì cũng là Thân Vương, Người muốn người khác tùy ý xử trí nhi thần sao?” Hách Liên Dực không cam lòng lớn tiếng gọi.
Nguyên Ung Đế giờ phút này tự thân cũng khó bảo toàn, trên người lại có vết thương, vừa rồi lại bị Tạ Minh hành mất nửa mạng, hiện tại đã suy yếu thở không ra hơi. Nếu như ông ta có tâm ngăn cản, cũng không có khí lực để mở miệng nói chuyện.
Hách Liên Dực bị người lôi đi xa dần, hắn không cam lòng nhìn về phía Thái tử, ánh mắt ngậm mong ngóng: “Thái tử, huynh biết sai rồi. Đệ khuyên Tần Thừa tướng cùng Tần phu nhân tha cho huynh đi.”
“Diệp Tướng quân, chỉ cần ngươi cứu bản vương, tất cả mọi chuyện bản vương đều nghe theo ngươi.”
“Lão phu không cần phế vật.” Tạ Minh lạnh lùng đáp trả.
Một chân bị phế hoàn toàn, đối với Tạ Minh mà nói, một Thân Vương có thân thể tàn phế, trong tay lại không có thực quyền không khác gì phế vật.
Hách Liên Dực không ngừng cầu xin tha thứ, hèn mọn mà cầu xin, hoàn toàn không thấy dáng vẻ của một Thân Vương phong quang vô hạn ngày trước. Hắn tựa như chó điên đã đến bước đường cùng sủa loạn, thế nhưng không người nào để ý tới hắn.
Gió rét sưu sưu thổi qua, mùi máu tươi rỉ sắt bao phủ cả Cách Nguyên cung, gió thổi sao cũng không tan.
Tạ Minh nhìn đám người của Phong Tuyết lâu vô tình như gió thu cuốn lá, một đường chém giết Caamd Vệ quân trong Triêu Dương điện. Đôi mắt sắc bén dần trở nên tối tăm, thả tín hiệu trên không trung. Một lát sau, bốn phía Cách Nguyên cung bao phủ bởi cung tiễn thủ.
Tạ Minh xoay người bay lên nóc Triêu Dương điện: “Tần Liễm, Tạ Nam rốt cuộc đang ở đâu?”
Tần Liễm đứng trong đám người tựa như hạc giữa bầy gà, bạch y thắng tuyết, tựa như tuyết lên nở trên núi cao, phong thái tuyệt thế vô song. Khuôn mặt hắn khẽ ngẩng, diện vô biểu tình, đôi môi lương bạc nhẹ cong mang theo khinh thường vô hạn.
“Lão phu cho ngươi thêm một cơ hội nữa, chỉ cần ngươi nói ra Tần Nam đang ở đâu, lão phu sẽ không thương tổn đến một sợi tóc của các trọng thần triều đình, nếu không, lão phu liền hạ lệnh bắn tên.” Chứng kiến vẻ mặt sợ hãi kinh hoàng của các đại thần, ánh mắt rối rítmong chờ nhìn Tần Liễm, Tạ Minh khẽ mỉm cười, ông ta nhìn Tần Liễm: “Tần Thừa tướng, coi như thuộc hạ của ngươi lợi hại, thậm chí có thể một đường thế như chẻ tre mà xông vào Cách Nguyên cung, thế nhưng vẫn không đủ.”
Đêm Tạ Minh hắn điều động đến bảy vạn binh mã, ngoài ra còn có cả hỏa dược.
Võ công dù có cao cường thế nào đi chăng nữa, đứng trước binh cường và hỏa dược khác nào lấy trừng chọi với đá.
“Tướng quân.” Một thị vệ đến sát bên cạnh Tạ Minh.
Tạ Minh nhướn mày: “Chuyện gì?”
“Hạ Viêm Tướng quân trước đây phụng mệnh Nguyên Ung Đế đi hợp nhất Thiết Kỵ quân đang dẫn đầu đại quân tiến tới Cách Nguyên cung, không tới canh ba, đại quân đã đến nơi.”
Thiết Kỵ quân nguyên là bộ hạ cũ của Kính Nam vương, sau khi Kính Nam vương chết, Nguyên Ung Đế phái võ tướng Hạ Viêm đến nơi tập hợp quân đội của Kính Nam vương để hợp nhất, tạo thành Thiết Kỵ quân.
“Thuộc hạ thăm dò được Hạ Viêm Tướng quân phát hiện có người muốn tạo phản, lúc này mới dẫn đại quân trở lại.
Mặc dù thuộc hạ không biết Hạ Viêm mang theo bao nhiêu binh mã, thế nhưng nhìn khí thế do ra cũng không ít hơn chúng ta.”
Nhìn Tần Liễm một bộ dáng không sợ hãi, Tạ Minh cũng đoán ra được đến tám chín phần. Hạ Viêm nhất định là thu được mật tín của Tần Liễm mới cố ý dẫn quân đi ngay trong đêm giao thừa. (MTLTH.dđlqđ)
Sắc mặt Tạ Minh âm trầm, tối nay không thấy được Tần Nam, ông quyết không bỏ qua.
Ông ta làm thủ hiệu: “Ầm ầm…”, tiếng hỏa dược đinh tai nhức óc nổ mạnh, tựa như trời long đất lở, chấn động đến mức khiến lòng người bàng hoàng.
Một tòa đại điên trong Cách Nguyên cung, trong nháy mắt đã bị san thành bình địa.
Sau khi hỏa dược khai hỏa, mọi nơi yên tĩnh đến đáng sợ, trôi nổi trong không khí không chỉ có mùi máu tươi tanh nồng khiến người ta ghê cổ, còn có thêm mùi thuốc sung gay mũi.
Không ít đại thần hoảng sợ trừng to mắt, nhìn đại điện hoang tàn đổ nát trước mặt, ngẩn ra hồi lâu.
Tạ Minh đứng trên nóc nhà cao cao, thu hết thần sắc mọi người vào đáy mắt: “Các vị đại thần, lão phu chỉ cho Tần Thừa tướng nửa khắc để suy nghĩ, nếu như đã hết thời gian, Tần Thừa tướng vẫn chưa cho lão phu câu trả lời mà lão phu mong muốn, vậy thì đừng trách lão phu nhẫn tâm, lão phu sẽ khiến các ngươi, cùng với cả Triêu Dương điện và Cách Nguyên cung này đi vào lịch sử.”Ông ta hung ác uy hiếp, ánh mắt chúng thần nhìn Tần Liễm càng thêm tha thiết và cháy bỏng.
Các đại thần cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng khuyên Tần Liễm nói ra chỗ giấu quan tài của Liên phi, dù sao bọn họ cũng không muốn vì một cỗ thi thể của một nữ tử chết nhiều năm mà từ bỏ tính mạng mình. (MTLTH.dđlqđ)
Bên tai đều là những lời khuyên bảo của chúng thần, Tần Liễm vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi, một câu cũng không nói.
“Nếu như chàng không đáp ứng yêu cầu của ông ta, tính mạng của các đại thần đúng là khó có thể đảm bảo.” Thanh Linh nói.
Đến lúc đó, cả đến khi chết, quần thần cũng sẽ hận Tần Liễm thấu xương, ông ta chính là đang bức Tần Liễm.
“Sinh tử của mọi người, cùng ta có quan hệ gì đâu?” Tần Liễm vô tình nói.
Thanh Linh trừng mắt nhìn Tần Liễm, tựa như không thể tin lời vô tình kia lại từ miệng Thừa tướng của một quốc gia nói ra.