Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Lúc này, Tô Hổ gia tăng công kích, sai người tiếp tục khai hỏa. 

Trong cơn mưa tên ấy, nữ tử tay cầm trường kiếm ánh lệ, dáng người linh động như mỹ nhân ngư, áo lông hồ bay múa trên không trung tựa tường vi đương nở rộ, nồng nàn mà tinh khiết.

Hỏa pháo bay đến, nàng giơ tay cầm lấy một mũi tên lạc ném thẳng về phía hỏa pháo, “ầm ầm” hỏa pháo trực tiếp nổ trên không trung.

“Vèo” mũi tên xé gió phi đến, Tô Hổ trong lòng chấn động, cuống quít tránh né, thế nhưng mũi tên lạnh thấu xương ấy vẫn kịp thời làm xước gò má hắn.

“Khai hỏa, tập trung hết vào nữ nhân kia cho ta!!!” Hắn tức giận chỉ tay về phía Thanh Linh, hắn không tin bằng ấy hỏa pháo cũng không thể nổ chết tiện nhân kia!

Đột nhiên, nàng quay đầu lại, hắn không thể thấy rõ mặt của nàng nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt tĩnh mịch như nhìn một người đã chết của nàng qua màn khói đen dày, qua cơn mưa tuyết trắng xóa bắn thẳng vào người hắn, không hiểu sao hắn lại ra một thân mồ hôi lạnh. (MTLTH.dđlqđ)

Bắt giặc phải bắt vua trước, Thanh Linh cuốn một loạt mũi tên theo, phóng thẳng đến chỗ Tô Hổ.

Tô Hổ tựa như phát giác được ý đồ của nàng: “Mau bắn! Mau bắn cho ta!” Hắn giương cung, dây cung tựa như phát giác ra sự tức giận của người dùng, on gong phát ra tiếng. Hắn đặt mũi tên trên dây cung, kéo căng ngắm bắn.

Hỏa pháo lại bay tới, theo sau là mũi tên mang theo sát khí. Thanh Linh tiếp tục dùng mũi tên là nổ pháo, dáng người nàng nhanh nhẹn như yến, xoay người sang bên cạnh, hung hiểm tránh thoát mũi tên mang theo cả nội lực của Tô Hổ.

“Phu nhân, cẩn thận!!!” Minh Lục chứng kiến Thanh Linh thân ở hiểm cảnh, hắn cảm thấy trái tim mình cũng ngừng đập luôn rồi.

Thanh Linh không rảnh mà trả lời, dưới bàn chân vận chút lực, nhảy lên không trung rồi lộn người, thời điểm đặt chân xuống mặt đất, sau lưng có một thân cây to cắm đầy tên.

Thân cây ấy bị mũi tên bắn trúng, lại gặp lửa ở đại điện mà bốc cháy nhưng ở dưới trời lạnh lại đang có tuyết, dù lửa có lớn thế lớn nữa cũng nhanh chóng bị dập tắt.

Ngọn lửa dù bị dập thế nhưng khói đen vẫn cứ tỏa ra.

Bảy tám mũi tên cùng bắn về phía nàng, nàng tránh người sau cây cột. Dựa lưng lên cột, đôi mắt bị hun khói mà chảy nước mắt, rất khó để mở được mắt trong hoàn cảnh này.

Vừa muốn rời đi, đá cẩm thạch dưới chân bỗng nhiên nứt ra, nàng bị khói hun có chút choáng đầu, phản ứng không kịp, dưới chân lại mất đi điểm tựa, nàng mất thăng bằng liền rơi xuống.

Minh Lục có chút thời gian để thở, quay người lại chưa kịp nhìn thấy bóng dáng Thanh Linh đã thấy cây cột bao trùm bơi khói đen dày đặc. Hắn vội vàng xông tới, ngưng thở để tránh hít quá nhiều khói.

“Tiểu thư đâu?” Vô Ảnh hỏi.

Minh Lục cẩn thận nhìn vào trong, không phát hiện ra Thanh Linh: “Vừa mới thấy ở đây mà.”

“Có lẽ là đã rời đi rồi.” Minh Lục loại nói, ở đây khói đặc cuồn cuộn, Thanh Linh tránh tên xong không lý nào lại không rời đi.

Hạ Viêm cuối cùng cũng đến Cách Nguyên cung, thời gian Tô Hổ tấn công Triêu Dương cũng khá dài, tổn thất không ít. Hạ Viêm với khí thế như chẻ tre mà xông vào, Tô Hổ không thể toàn lực đối kháng Hạ Viêm.

Tiếng chuông gõ vang lên xa xôi, năm mới đã đến rồi.

Pháo trúc liên thanh. Tiếng chém giết trong Cách Nguyên cung càng khủng khiếp. Nhìn từng người từng người ngã xuống, nghe hai loại âm thanh đối lập nhau làm người ta không khỏi lạnh lòng.

Trong mật đạo, khuôn mặt Tạ Minh xuất hiện vẻ mỏi mệt, ông ta đã gần nhe lục cả Thạch Anh điện lên vẫn không thể tìm thấy cơ quan để thoát ra.

“Nhạc phụ bớt chút khí lực, nếu như ngài có ra khỏi Thạch Anh điện cũng không thể ra khỏi địa cung này.” Tần Liễm nói.

Ánh mắt Tạ Minh rét căm căm nhìn Tần Liễm:”Tần Liễm, ngươi dùng thủ đoạn đê hèn lừa gạt lão phu đến nơi này, không bằng ngươi thả lão phu ra, chúng ta quang minh chính đại đọ sức một phen, thế nào?”

Hai chữ ‘lừa gạt’ chọc Tần Liễm lộ ra vẻ mặt chế giễu. (MTLTH.dđlqđ)

“Bản tướng không rảnh.” Hắn vân đạm phong khinh nói.

“Ngươi…” Tạ Minh bị khẩu khí của hắn làm cho nghẹn lại.

“Lão phu là phụ thân của Thanh Linh, ngươi giam lão phu ở chỗ này không sợ nàng sẽ hận ngươi sao?” Tạ Minh bất đắc dĩ đành phải lôi Thanh Linh ra để nói.

“Ngươi có gì đáng giá để nàng phải hận ta?” Tần Liễm hỏi, đôi mắt ngậm băng lạnh chết người: “Nàng vừa ra đời liền bị ngươi ruồng bỏ, nuôi nàng như một dã hài tử, không hỏi không quan tâm. Nếu không phải nàng thân là nữ nhi của Đông Lăng Trưởng Công chúa Chi Cố, ta sợ Thanh Thanh đã bị đói chết, hoặc có khi cũng bị đuổi ra khỏi Diệp phủ.

Mấy ngày trước ngươi vì đối phóa ta, lại nhẫn tâm hạ độc nàng.

Đối với nàng, ngươi chưa bao giờ là một phụ thân đúng nghĩa, thậm chí còn muốn lấy tính mạng nàng. Nàng gọi ngươi một tiếng ‘phụ thân’, bản tương cũng đỏ mặt thay ngươi.

Ngươi không xứng làm cha nàng, lại có tư cách gì nói nàng vì ngươi mà hận ta?”

Tạ Minh cứng đờ, trên mặt lúc xanh lúc trắng.

“Ở Diệp phủ, vì ngươi ruồng bỏ nàng mà nhận hết khi dễ cùng cô độc.

Từ nay về sau, nàng không nhận được yêu thương, ta yêu thương nàng. Nàng bị bắt nạt, ta thay nàng đòi lại. Nàng tịch mịch, ta bồi nàng.” Nhớ đến chuyện trước khi xuống mật đạo, bộ dáng nàng xù lông giận giữ, đáy mắt lạnh lẽo dần bị ôn nhu thay thế, khóe miệng không khỏi cong lên ngọt ngào.

“Đi.” Tần Liễm nói với Hoán Phi Trần. (MTLTH.dđlqđ)

“Tần Liễm, ngươi đứng lại cho lão phu!” Ông ta định đuổi theo lại bị bức tường thủy tinh chết tiệt này chắn mất.

Tần Liễm quay đầu lại, chậm rãi cong môi lên cười, chân hắn giẫm lên bậc thang thạch anh, vạt áo chấm đất, một lần quay đầu cười khuynh diễm thiên hạ.

“Trước đó bản tương đã sai người thay đổi cơ quan của địa cung, chỉ cần cơ quan được mở ra, cửa sẽ vĩnh viễn đóng kín.”

“Ngươi không phải muốn cùng Liên phi mãi mãi một chỗ sao? Bản tướng thành toàn cho ngươi, Liên phi ở trong đại điện Thạch Anh, ngươi cùng Liên phi vĩnh viễn bên nhau.” Tần Liễm cười nói, khuôn mặt yêu mị lộ tà khí.

“Tần Nam? Tần Nam ở đâu?!” Tạ Minh dùng sức đánh vào tường thủy tinh: “Mau! Mau thả lão phu ra!!!”

“Thả lão phu ra ngoài!!!” Tạ Minh khàn giọng quát, thế nhưng Tần Liễm đã rời đi rồi.

Bậc thang thạch anh có động, hai phiến đá dần dần khép lại.

Tạ Minh suy đoán đó chính là cửa địa cung.

Trên thực tế ông ta đoán không sai.

Ông ta giận đến đỏ mắt, trừng mắt nhìn  bóng Tần Liễm dần biến mất, xoay người, chưa từ bỏ ý định tìm kiếm lối thoát trong đại điện.

“Ket!!!” Có thanh âm cửa mở.

Tạ Minh quay đầu, nhìn mặt tường thủy tinh chậm rãi hạ xuống.

Tường ngọc thạch chậm rãi mở ra, Tạ Minh xông tới, nhìn thấy Thanh Linh đột nhiên xuất hiện sau ngọc thạch, lại quay đầu nhìn bậc thang cuối cùng nơi mà Tần Liễm vừa đứng.

Lúc này, hai phiến đá đã dần đóng lại.

Địa cung đã đóng kín cửa!

“Ha ha ha, ý trời!!! Ý trời!!!” Tạ Minh đột nhiên điên cuồng cười to.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui