Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Sau khi Thanh Linh rơi từ trên xuống một thạch thất tối đen như mực. Chưa kịp thăm dò rõ tình huống, bốn phía bức tường trong gian thạch thất có dấu hiệu sập xuống.
Trước khi bốn vách tường vỡ, sàn nhà dưới lòng bàn chân lại tiếp tục nứt ra, đợi đến khi nàng kịp phản ứng, bản thân đã lăn xuống bậc cầu thang.
Hai bên bậc thang có ám khí bay ra, nàng nhanh chóng thoát thân, chưa kịp thở lại phát hiện có ám khí. Vì tránh ám khí, vô tình nàng lại xông vào một gian thạch thất.
Vừa xông vào, cửa liền ầm ầm đóng kín. Vô luận nàng tìm thế nào cũng không thể tìm ra cơ quan để mở cửa. Vất vả khiến cửa mở lại ngoài ý muốn nhìn thấy vị phụ thân đáng kính của nàng.
Tạ Minh cười gần như điên cuồng, người bình thường nghe thấy khó tránh khỏi sợ hãi.
Tạ Minh càng cười, dáng cười càng trở nên quỷ dị. Tần Liễm muốn vĩnh viễn nhốt ông ta ở địa cung, thế nhưng hắn lại không hề nghĩ tới Thanh Linh cũng vô tình bị nhốt ở đây.
Thanh Linh ở đây, ông ta còn sợ Tần Liễm không đến cứu sao?
“Phụ thân, sao ngài lại xuất hiện ở đây?” Thanh Linh nghi hoặc, thế nhưng chưa tới một phút, nàng liền cảnh giác, khuôn mặt lạnh nhạt.
Nàng từ thạch thất đi ra phát hiện nơi này là một đại điện làm hoàn toàn bằng thạch anh, đồ trang trí bên trong tất cả đều được làm bằng thạch anh hoặc ngọc thạch.
Tạ Minh nghĩ tới nguyên nhân bản thân bị vây khốn ở đây liền hận không thể bầm thây vạn đoạn hắn!
Thanh Linh xuất hiện ở nơi này, Tạ Minh mơ hồ đoán được vừa rồi ở bên trong đại điện là ông ta vô tình mở ra cơ quan nào đó, trùng hợp Thanh Linh lại là người gặp trúng phải cơ quan.
“Tần Liễm đâu?” Nàng nắm chặt trường kiếm trong tay, nếu như Tần Liễm xảy ra chuyện, dù nàng có liều mạng cũng không để Tạ Minh sống.
“Ta bị nhốt ở đây còn không phải là chuyện tốt của phu quân ngươi sao?” Tạ Minh âm u nói. (MTLTH.dđlqđ)
Thanh Linh thầm nói, là do ngài tự tìm.
Ông ta đi vào gian thạch thất nơi Thanh Linh đang đứng, mầy mò khắp nơi xem có cơ quan nào khác hay không. Tần Liễm nói Tần Nam đang ở tại Thạch Anh điện này, ông ta gần như đã lật tung toàn bộ nhưng vẫn không tìm thấy nàng.
Thanh Linh ở đây, không sợ Tần Liễm không nghĩ ra biện pháp mở địa cung một lần nữa, vậy nên ông ta hiện tại cũng không vội ra ngoài, chỉ là muốn nhanh chóng tìm ra Tần Nam.
“Ý của ngài là hắn nhốt ngài tại nơi này?” Thanh Linh truy vấn, nàng thẳng thắn hỏi thẳng là chỉ muốn xác nhận Tần Liễm đã bình yên vô sự thoát ra ngoài.
Tần Liễm chắc chắn không xảy ra chuyện gì mới có thể nhốt lão hồ ly Tạ Minh vào đây.
Tạ Minh đột nhiên lạnh mắt liếc nàng, vô hình chung còn thả ra chút khí thế.
Thanh Linh biết không thể hỏi.
Bỗng nhiên ông ta cười thành tiếng: “Tần Liễm muốn nhốt lão phu tại nơi này, không nghĩ ngươi vậy mà cũng lọt vào đây. Tần Liễm đã nói chỉ cần đại môn đóng chặt sẽ không mở được ra nữa, nếu thật là như thế, chỉ sợ ngươi cũng chỉ còn cách ở lại đây.
Cả đời này vi phụ không có được tình yêu của đời mình…. Tần Liễm ngoài ý muốn lại vây ngươi vào chỗ này, nếu như người chết ở đây, cả đời này hắn đừng mong có lại được tình yêu.
Còn có gì thống khổ hơn chuyện tự tay hủy diệt đi tình yêu của đời mình đây? Nếu như người chết, hẳn Tần Liễm cũng đau đến không muốn sống? Kết cục này so với chuyện giết chết hắn còn làm lão phu thống khoái hơn.” Tạ Minh nghĩ tới bộ dáng thống khổ của Tần Liễm, tức giận vì bị nhốt ở đây vơi đi ít nhiều. (MTLTH.dđlqđ)
“Phụ thân nói sai rồi, người mãi mãi không truy cầu được tình yêu, vĩnh viễn không phải Tần Liễm.” Thanh Linh lạnh lùng nói, mặc dù nàng chết ở nơi này thì sao, chí ít nàng cùng Tần Liễm cũng đã từng có một đoạn thời gian ngọt ngào bên nhau, mặc dù ngắn ngủi thế nhưng đó cũng là sự thật.
Không nhất định bên nhau dài lâu mới gọi là yêu, yêu nhau, dù bên nhau không lâu cũng được gọi là yêu.
“Phải không?” Tạ Minh khinh thường cười lạnh thế nhưng không phản bác. Xoay người, đưa lưng về phía Tần Liễm, tiếp tục cần mẫn tìm cơ quan.
Không có, không có, ông ta tìm tất cả những nơi khả nghi trong đại điện đều không tìm thấy Tần Nam, chẳng lẽ Tần Liễm gạt hắn?
Tạ Minh dựa lưng vào bức tường trong suốt, thân thể chậm rãi trượt xuống, cuối cùng ngồi bệt trên sàn nhà.
Thanh Linh đi đến trước mặt ông: “Phụ thân, có thể nói chuyện với nữ nhi khoonh?”
Tạ Minh nhàn nhạt giương mắt: “Khó cho ngươi còn có thể gọi ta một tiếng phụ thân.”
“Trong lòng phụ thân chưa từng có nữ nhi này, Thanh Linh biết rõ.”
Tạ Minh nhìn nàng, ngữ điệu nàng vẫn nhàn nhạt như cũ, vô hỉ vô bỉ, đối với chuyện bị cha ruột vứt bỏ tuyệt không để ý.
“Một tiếng phụ thân đối với ta chẳng qua chỉ là một cách xưng hô mà thôi.” Thanh Linh nói, ngồi xổm đối diện ông ta.
“Ngài có thể trả lời ta một vấn đề hay không?” Đáp án nàng theo đuổi từ khi sống lại đến nay: “Cái chết của Mạch Sương, mật hàm triệu Mạch Chiêu Nam hồi kinh có phải là ngài làm hay không?”
“Ngươi không phải đã sớm biết rồi sao?”
Biết, nàng biết rõ, nhưng vẫn muốn chính miệng ông ta thừa nhận.
“Lừa gạt Mạch Chiêu Nam về Hạ thành, đưa hắn vào trong ngục, cuối cùng viện cớ giết hắn, đúng không?” Gần một năm nay, đề cập đến cái chết của ca ca, tim nàng vẫn đau đớn không thở được nhưng trên mặt vẫn duy trì thong dong như cũ. (MTLTH.dđlqđ)
“Hắn đáng chết, thân chảy dòng máu Mạch gia là do số mệnh hắn không tốt.” Tạ Minh hờ hững nói.
Bên ngoài dấy lên tin đồn sau khi Mạch Chiêu Nam vào ngục không phục, muốn vượt ngục bị loạn tiễn bắn chết. Thực ra, vượt ngục chẳng qua là một tội danh Tạ Minh gán lên đầu Mạch Chiêu Nam mà thôi. Mượn tội danh này mà ngoan độc giết hắn.
Thanh Linh cười nhẹ, đáy mắt kết băng, nàng không phản bác lý do thoái thác của Tạ Minh, chỉ nói: “Sau khi Mạch Chiêu Nam chết, phần mật chiếu giả kia rơi vào trong tay bốn thuộc hạ của Mạch Chiêu Nam, để tránh phiền toái sau này, ngài âm thầm theo dõi Trương Tứ, một khi mật chiếu giả xuất hiện liền đoạt lấy. Chỉ tiếc, phần mật chiếu giả đó ngài cho đến nãy vẫn không thể đoạt lại.”