Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Mái tóc đen dài của hắn rủ xuống đất, bên trên được cột bằng một sợi dây màu trắng. Lông mi dài nhìn còn quyến rũ hơn cả hồ ly tinh, đôi phượng mâu hẹp dài câu nhân dâng lên chút mơ hồ. Một bộ dáng mềm mại mà quyến rũ, hoàn toàn biến thành mỹ nhân yêu kiều mặc người chà đạp.
Nàng hung hăng hôn lên môi hắn, nhiều lời hơn nữa cũng khó mà nói ra tình cảm mãnh liệt trong lòng, chỉ còn cách bằng tỏ qua nụ hôn.
Hắn nói hắn sợ mất nàng, nàng không phải cũng thế sao?
Nàng hôn hắn rất hung, nghe tiếng hắn rên rỉ, không đành lòng nhìn hắn khó chịu liền muốn lui ra, hắn lại bắt lấy cái lưỡi của nàng, biến bị động thành chủ động, hôn càng sâu.
Hô hấp hai người đều rối loạn, nụ hôn của hắn càng thêm điên cuồng, rõ ràng đã khó thở nhưng vẫn không chịu tha cho nàng.
“Khụ…” Có người lúng túng ho một tiếng. (MTLTH.dđlqđ)
Trong mắt Thanh Linh từ trước đến giờ chỉ có Tần Liễm, hoàn toàn không phát hiện có sự xuất hiện của người khác. Nghĩ chuyện nàng chủ động hôn hắn, khuôn mặt đỏ như tôm luộc.
“Thời điểm cường hôn vi phu thì không sao, giờ nàng đỏ mặt cái gì?” Tần Liễm giễu cợt cười.
“Cường hôn cái gì? Rõ ràng chàng quyến rũ thiếp!” Nàng lầm bầm nói nhỏ, đầu không ngừng rúc sâu vào lòng hắn.
“Toái Ngọc, đã mời Bạch thần y đến chưa?” Tần Liễm hỏi.
“Đã ở bên ngoài.” Hai người vừa không kiêng dè gì mà thân mật, người ta cũng đâu không biết xấu hổ mà quấy rầy chứ.
“Huynh nói vị Bạch thần y này chính là Bạch Khách Du?” Thanh Linh thò đầu ra từ trong ngực Tần Liễm.
“Đúng.” Tần Liễm trả lời, ánh mắt lại chạm đến thân hình một nam nhân đang ôm chặt nửa đầu người vào lòng: “Kia là…”
“Là Tạ Minh.” Thanh Linh nói.
“Chết rồi sao?” Tần Liễm có hơi chút kinh ngạc.
“Chết rồi.” Ngữ điệu nàng bình thản, một chút không vì phụ thân chết mà bi thương, một chút cũng không.
“Phu nhân không thương tâm sao?”
“Thiếp với ông ấy vốn dĩ cũng không có tình phụ nữ, ông ấy còn muốn giết thiếp, vì sao thiếp còn phải thương tâm?” Tạ Minh chết, nàng cao hứng còn không kịp đây.
“Chúng tar a ngoài trước được hay không?” Nàng không muốn ở lại nơi này nữa, muốn ra ngoài hít thở không khí.
“Được.” Tần Liễm trả lời, muốn ôm nàng lên, lại phát hiện ra hai cánh tay mình đều bị thương, chỉ có thể để Vô Ảnh đỡ nàng ra ngoài. (MTLTH.dđlqđ)
Ra đến bên ngoài, Thanh Linh nhìn thấy một lão giả tóc trắng, cầm ô đứng giữa trời tuyết bay.
“Sư phụ!!” Thanh Linh mừng rỡ hô lên, nhìn thấy Bạch Khách Du, nàng hào hứng muốn chạy qua, chỉ là động tác hơi lớn, nơi bị Tạ Minh đánh trúng đau đớn dữ dội liền không dám lộn xộn nữa.
Nghe Thanh Linh hô một tiếng sư phụ, Bạch Khách Du sững sờ một lát mới phản ứng vị Thừa tướng phu nhân trước mặt này chính là đồ nhi Mạch Sương: “Nha đầu, đã lâu không gặp.”
“Phu nhân, Bạch thần y là sư phụ nàng sao? Sao chưa bao giờ nghe nàng nhắc đến?” Tần Liễm nhíu mày, nha đầu này còn giấu hắn bao chuyện nữa đây?
“Ha ha, không phải hiện tại chàng đã biết rồi sao?” Thanh Linh cười nói.
“Nha đầu, để vi sư xem mạch tượng của con như thế nào.” Bạch Khách Du đi thẳng vào vấn đề.
“Nơi này gió lớn, kính xin Bạch thần y rời bước, đổi địa phương bắt mạch cho Thanh Thanh.” Tần Liễm nói.
“Được.” Bạch Khách Du cười nói.
Trong một viện tử sạch sẽ tại Cách Nguyên cung, Thanh Linh ăn qua một chút, sau đó liền nằm lên giường. Lúc này Bạch Khách Du mới nghiêm túc bắt mạch cho nàng.
Ngón tay Bạch Khách Du đặt lên cổ tay Thanh Linh, một tiếng thở dài vang lên, đôi lông mày nhíu chặt vào nhau.
Tâm Thanh Linh dần trũng xuống, đôi mắt rũ xuống che lấp biểu tình phức tạp.
“Bạch thần y, Thanh Thanh sao rồi?” Tần Liễm căng thẳng hỏi: “Thanh Thanh vừa mới uống máu có chứa Kim Tuyến Quỳ, loại độc Tạ Minh hạ nàng sao rồi?”
Thanh Linh mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đột nhiên bắt lấy cánh tay Bạch Khách Du, đoạt lời: “Sư phụ, con uống rất nhiều máu chứa Kim Tuyến Quỳ, có phải có thể dần dần giải hết độc hay không?” Ngón cái của nàng dùng sức nhấn trên tay lão nhân gia.
Bạch Khách Du trầm mặc một lát mới nói: “Đúng vậy, từ từ có thể giải hết.”
Tần Liễm không thấy hành động lén lút của nàng, nghe Bạch Khách Du chính miệng nói vậy, thở phảo nhẹ nhõm.
Hắn vẫn luôn tin rằng vạn vật trong thiên hạ tương sinh tương khắc, không có gì là tuyệt đối. Giải dược của Thực Tâm tán không phải chỉ mình Tạ Minh mới có.
Nghe thần y nói độc của Thanh Linh có thể giải hết, tảng đá lớn trong lòng Tần Liễm mới hạ xuống, nhanh chóng đuổi người: “Mấy ngày nay tiên sinh cực khổ rồi, tiên sinh mau về nghỉ ngơi đi.” Mặt mày hắn mỉm cười, nhìn rất cung kính. (MTLTH.dđlqđ)
Bạch Khách Du cười cười: “Lão phu cáo từ trước.” Lão biết Tần Liễm muốn ở riêng với Thanh Linh, tự nhiên cũng thức thời rời đi.
Những người khác trong phòng cũng bị Tần Liễm đuổi ra ngoài, trong phòng hiện tại cũng chỉ còn lại hai người.
“Xin lỗi, để nàng chịu ủy khuất.” Tần Liễm đưa mắt nhìn nàng, đau lòng nói.
Mỏi mệt ùn ùn kéo tới, nàng ngáp một cái, mở to hai mắt, cố gắng bảo trì thanh tỉnh: “Chàng không sai, không cần phải nói lời xin lỗi với thiếp.”
Tần Liễm cười nói: “Mệt sao?”
Nàng ngồi dậy: “Ừ, chàng ngủ cùng thiếp được không?” Quầng thâm ở bọng mắt hắn rất rõ ràng, rõ ràng hắn mấy ngày đều không nghỉ ngơi tốt, càng nhìn lòng nàng càng thấy xót.
“Được.” Hắn cở giày leo lên giường nằm.
“Đừng động.” Cả hai tay Tần Liễm đều bị thương, không nên lộn xộn, nàng vội vàng ngăn cản hắn. Sau đó tự xuống giường, ngồi xuống trước mặt hắn, nâng chân hắn lên muốn cởi tất cho hắn.
“Trên vai nàng còn có vết thương…” Tần Liễm rụt chân về lại bị nàng giữ được.
Tần Liễm nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng, khóe môi cong lên rất cao. Mềm mại, ngọt ngòa hết sức thỏa mãn.
“Phu nhân, ngẩng đầu lên.” Hắn ôn nhu nói.
“Cái gì?” Nàng vô ý thức ngẩng đầu lên: “Ưm…” Vừa ngẩng đầu lên đã bị hắn giữ gáy hôn.
Nụ hôn không dài, thế nhưng vẫn nồng nàng triền miên như vậy, đôi gò má nàng theo đó cũng ửng đỏ.
Hôn xong, nàng cúi đầu, cởi tất của hắn xuống. Sau đó nhanh tay nhanh chân bò lên giường, cuộn người trong lòng hắn.
“Không phải mệt sao? Sao còn chưa ngủ?” Hắn biết nàng đã kiệt sức, thế nhưng đôi mắt vẫn quật cường mở to, mắt nhìn chằm chằm hắn.
“Ừ.” Nàng ứng thanh, lại không hề có ý định nhắm mắt.