Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Bạch Khách Du rất thích uống trafkhi Thanh Linh bước vào cửa, nàng mang theo một hộp trà thượng hạng, nàng lên tiếng xin lỗi: “Để sư phụ đợi lâu.”
“Hương Thảo, em về phủ trước đi.” Thanh Linh nói với Hương Thảo đang đứng đằng sau.
Hương Thảo nghe lời liền quay về.
Sau khi Hương Thảo đi, Thanh Linh bước vào phòng, nói chuyện với Bạch Khách Du về môtj chút việc nhà, Bạch Khách Du liền đề cập đến độc tố trong cơ thể nàng.
“Nha đầu.” Bạch Khách Du thở dài: “Thực Tâm tán trong cơ thể con đã độc phát mấy lần rồi?”
“Năm lần.” Thanh Linh nhỏ giọng đáp, một khi độc phát đủ chín lần, hẳn phải chết không thể nghi ngờ: “Sư phụ, độc dược này có cách giải hay không?”
Vẻ mặt Bạch Khách Du trở nên nghiêm trọng hơn, trong lòng Thanh Linh đã đoán được hơn phân nửa, sắc mặt nàng càng ngày càng trắng.
Nàng không sợ cái chết, chỉ lo khi nàng đi rồi, Tần Liễm phải làm thế nào?
Bạch Khách Du ngưng mi: “Nan giải, chính xác hơn là không thể giải được.”
Lòng nàng trầm xuống, yên lặng rất lâu, nàng mới mở miệng: “Con đã từng uống máu có chứa Kim Tuyến Quỳ, không có tác dụng gì sao?” Nhớ đến lần độc phát trước đó, Tần Liễm đã cho nàng một lượng lớn máu của hắn, càng nghĩ nàng càng cảm thấy đau lòng. (MTLTH.dđlqđ)
Bạch Khách Du không trả lời, chỉ lắc đầu: “Kim Tuyến Quỳ được thế gian tựng xung linh đan diệu dược cũng chi hữu danh vô thực mà thôi.
Kim Tuyến Quỳ không thể giải Thực Tâm tán thế nhưng có thể giảm bớt thống khổ, kéo dài chút thời gian.”
Khó tránh lần trước sau khi uống máu có chứa Kim Tuyến Quỳ của Tần Liễm, cơn đau đớn do độc phát nhanh chóng hòa hoãn lại.
Kim Tuyến Quỳ có tác dụng ức chế độc tố, vậy nên đây cũng là vật khó có được, muốn có được một gốc Kim Tuyến Quỳ phải dựa vào duyên phận.
Bạch Khách Du lại nói tiếp: “Thực Tâm tán là bí dược của Hoàng Thất Đông Lăng, thất truyền đã lâu, không nghĩ đến có một ngày còn xuất hiện. Người trúng độc sau chín lần độc phát thì chết, mỗi lầm độc phát là một lần đau đến chết đi sống lại.”
“Thực Tâm tán là bí dược Hoàng Thất Đông Lăng, giải dược liệu có trong tay thành viên Hoàng Thất hay không?” Thanh Linh dấy lên một tia hi vọng. (MTLTH.dđlqđ)
“Giải dược là phấn hoa Bạch Cốt thảo, Bạch Cốt thảo sinh trưởng ơ nơi hoang vu nhất của Đông Lăng, phấn hoa tinh oánh trong suốt, gặp nước sẽ biến thành màu xanh rồi chuyển dần sang màu đỏ. Hong khô đi rồi lại trở về với màu sắc ban đầu.” Bạch Khách Du nói, Bạch Cốt thảo cũng là dược liệu hiếm có khó tìm: “Chỉ là Bạch Cốt thảo đã biến mất từ nhiều năm trước, nó rất dễ khô héo, lại sợ ánh sáng. Nhiều cây thường đã chết khi còn chưa khai hoa, đã nhiều năm qua đi, ta chưa thấy ai có được phấn hoa Bạch Cốt thảo.”
Phấn hoa Bạch Cốt thảo rất khó tìm, có thể nói là không có, vì vậy mới nói Thực Tâm tán hiện nay không có cách giải.
Lòng Thanh Linh nặng nề đi ra khỏi phòng của Bạch Khách Du, mất hồn đi trên phố, trong lúc nhất thời không biết bản thân phải đi đâu.
Nàng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một đôi lão phu thê chậm chạp đi qua. Khuôn mặt hai người đều đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, bởi vì hai thân thể cận kề, hai mái đầu bạc trắng cuốn vào nhau khó mà tách ra.
Chân của lão bà có vẻ bất tiện, phu quân của bà rất kiên nhẫn dìu bà đi từng bước một, hai người thi thoảng lại nhìn nhau cười cười nói nói. (MTLTH.dđlqđ)
Thanh Linh đứng tại chỗ nhìn những người đi qua đi lại như mắc cửi trên phố. Ánh mắt của nàng vẫn luôn nhìn đôi lão phu thê ấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy hâm mộ hai người, có thể gần nhau đến lúc bạc đầu.
Mái tóc chuyển bạc, dung nhân cũng xuất hiện dấu vết của thời gian, hành động không tiện đã có người dìu ngươi đi, cả đời này không tịch liêu, cả đời này viên mãn.
Tâm vừa xót vừa đau, khi Tần Liễm già rồi liệu có người bên cạnh bồi hắn hay không? Nghĩ đến người bên cạnh hắn khi về già không phải là nàng, lòng nàng liền đau đớn, cũng ghen đến lợi hại. Nhưng không có ai ở bệnh cạnh khi hắn bạc đầu, nàng càng thấy đau lòng hơn.
Miên man suy nghĩ bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi của Vô Ảnh.
“Tiểu thư.” Vô Ảnh xuất hiện từ phía sau.
Thanh Linh quay đầu, nhìn Vô Ảnh mới nhớ đến từ khi tỉnh lại đến nay nàng chưa nhìn thấy Vô Ảnh: “Có việc gì sao?” Nhìn đôi lông mày Vô Ảnh nhăn lại, nàng biết hẳn là có việc khó giải quyết.
“Tiểu thư có biết việc Hách Liên Dực chạy thoát hay không?” Vô Ảnh nói.
“Cái gì? Hắn trốn thoát rồi sao?” Thanh Linh hơi sửng sốt, nàng cảm thấy hết sức kinh ngạc. Hai chân Hách Liên Dực đều bị phế, lại có nhân thủ của Tần Liễm thủ bên cạnh không nghĩ tới hắn còn có bản lĩnh chạy thoát.
Vô Ảnh nghe tin Hách Liên Dực đào tẩu thành công cũng kinh ngạc không kém nhưng nàng vẫn không tin Hách Liên Dực có thể chạy thoát: “ Người của Phong Tuyết lâu đanh áp giải Hách Liên Dực từ Cách Nguyên cung về, hắn lợi dụng sơ hở liền trốn thoát.”
Trên đường từ Cách Nguyên cũng quay trở về phải đi qua một cây cầu, nước sông ở đó chưa bao giờ đóng băng. Người của Tần Liễm áp giải hắn về, đến nơi đó thuộc hạ cũ của hắn liền đến cứu viện, hai bên không tránh khỏi việc phải đánh nhau, nhân thời cơ loạn lạc, Hách Liên Dực đánh hai chiêu Hàn Băng chưởng vào hai người đang áp giải hắn rồi nhảy xuống sông đào tẩu.
“Có phải từ khi hắn nhảy xuống sông đến nơi không có tin tức của hắn đúng không?” Thanh Linh hỏi,Hách Liên Dực thực sự có bản lĩnh, dáng vẻ tàn phế như vậy rồi mà vẫn còn có cách để chạy trốn.
“Vô Ảnh cũng đã cho người đi tìm kiếm, hiện thời chưa nhận được bất kỳ tin tức gì.”
“Tăng nhân thủ, phải bắt được hắn về đây!” Ánh mắt Thanh Linh hàm chưa lệ sắc.
“Vâng.” Vô Ảnh nhanh chóng biến mất trước mặt nàng.
Trở lại phủ Thừa tướng, vừa bước quua đại môn, nàng gặp phải Minh Lục.
Minh Lục vừa nhìn thấy nàng, hai mắt liền tỏa sáng: “Phu nhân đã trở về rồi sao, công tử đợi người đã lâu.”
Thanh Linh có chút bồn chồn trong lòng: “Phu quân…tâm tình phu quân hôm nay thế nào?” Đêm qua nàng hạ mê dược hắn, không biết hôm nay hắn có tức giận hay không? (MTLTH.dđlqđ)
“Không biết có chuyện gì nhưng từ sáng đến giờ mặt công tử đen vô cùng.
Phu nhân, hiện tại công tử đang ở Quy Noãn các, ngài mau mau vào đi.” Minh Lục tặng nàng một ánh mắt tự cầu nhiều phúc, sau đó mượn cớ chuồn đi mất.