Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Edit:  Mẹ tớ là Thái Hậu.

Nàng ở trong phòng chăm sóc Tần Liễm thật lâu, cảm thấy bụng có chút đói liền mở cửa ra ngoài.

Hậu đường y quán này có cả phòng bếp, Thanh Linh mượn đầu bếp y quán dùng phòng bếp một lát, nấu cho mình chút thức ăn, lại nấu cho Tần Liễm một chút canh bổ dưỡng.

Nàng bưng bát canh đến căn phòng Tần Liễm đang dưỡng thương, đến gần cửa liền nghe thấy giọng nói hưng phấn của Minh Lục.

“Công tử, Cẩu Huyết kế này hữu dụng chứ? Vừa không bị thương lại có thể níu chân phu nhân.” Minh Lục cười cười vuốt mông ngựa.

Thanh Linh dừng lại trước cửa nghe ngóng, theo như lời nói của Minh Lục, thương thế của Tần Liễm hẳn không phải thật, mảng máu đỏ tươi trên ngực hắn hình như là túi máu chó. Hắn không cần bị thương mà vẫn có thể khiến nàng phải quay về.

Chỉ cần hơi suy nghĩ chút thôi đã phát hiện ra đây là một kế hoạch chẳng lấy có gì là khó hiểu.

Khó trách Tần Liễm không chịu để cho nàng xem thương thế của hắn, mà trong thời gian ngắn nhất có thể tìm thấy y quán. Tất cả chỉ để phòng tránh trường hợp nàng nhanh chóng đến xem bệnh cho hắn.

Hết thảy tính toán tốt lắm, cũng chỉ có nàng nóng vội khinh địch mà bị lừa. (MTLTH.dđlqđ)

Thế nhưng lần này không hiểu vì sao nàng lại không có lấy một chút tức giận, chỉ cảm thấy có chút bực mình, lại có chút buồn cười.

“Ai đang ở bên ngoài?” Tần Liễm nhạy cảm phát hiện có người đang đứng bên ngoài.

Minh Lục nhanh chóng chạy ra cửa xem xét tình hình, vừa nhìn thấy Thanh Linh mang theo một bát canh nóng hổi đứng im trước cửa liền cả kinh. Tâm hắn âm thầm nảy lên một cái, hắn vừa tranh công với công tử một chút, Thanh Linh liền phát hiện ra.


Không cần phải quay đầu lại nhìn, hắn biết chắc công tử đang dùng ánh mắt như hình đao kiếm bắn thẳng về phía hắn: “Thuộc hạ còn có việc, thuộc hạ cáo lui trước.” Giác quan nhạy bén của hắn phát giác có nguy hiểm, tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách.

Tần Liễm biết nàng đã nghe thấy lời Minh Lục nói với hắn, nội tâm khủng hoảng dữ dội. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cứng ngắc nói: “Phu nhân đang bưng cái gì vậy?”

“Canh.” Nàng diện vô biểu tình trả lời hắn.

“Nấu cho vi phu sao?” Hắn mở to mắt hỏi nàng.

Lần này nàng không trả lời hắn nữa, tay đặt bát canh lên bàn, xoay người đi ra khỏi phòng.

Tần Liễm chắc chắn nàng đã biết hắn lừa nàng. (MTLTH.dđlqđ)

“Phu nhân!” Nhìn nàng xoay người rời khỏi, hắn quýnh lên, mạnh mẽ hất chăn, giày cũng chưa kịp mang liền đuổi theo nàng.

Đầu tóc hắn rối tung, đuổi theo nàng ngăn trước mặt nàng: “Phu nhân, ta sai rồi, đáng ra ta không nên lừa dối nàng.” Bộ dạng hắn giống như đứa trẻ đang làm sai, ngoan ngoãn thừa nhận lỗi lầm.

“Ta không muốn lừa nàng, nhưng ta không thể bị thương, nếu như ta bị thương, nàng lại vẫn muốn rời đi, ta sẽ không có cơ hội đuổi theo nàng.”

Khuôn mặt nàng không rõ vui giận, ngược lại càng làm hắn sợ hãi.

Thực Tâm tán của nàng sắp phát tác, nếu như hắn không tìm thấy nàng, vậy nàng phải làm sao bây giờ?

Thật lâu sau đó, gương mặt nàng mới nhàn nhạt nhu hòa lại, nàng thở dài, đau lòng nói với hắn: “Quay về mặc ấm rồi hãy ra ngoài.”

“Nàng sẽ không đi nữa chứ?” Song mâu của hắn như cầu xin mà nhìn nàng. (MTLTH.dđlqđ)

“Thiếp không đi nữa, nhưng thiếp vẫn muốn ra ngoài giải sầu vài ngày, chắc chắn thiếp sẽ về.”Chỉ cần qua đợt độc phát này, nàng sẽ trở về. 

Nghe thấy câu trả lời của nàng, khuôn mặt căng thẳng của hắn mới hòa hoãn xuống.

“Điều kiện tiên quyết là chàng không được đi theo thiếp.” Nàng lạnh nhạt nói, sau đó vòng qua hắn đi tiếp.

Nàng vẫn cứ khăng khăng muốn đi, nếu hắn cứ cứng rắn ép nàng ở lại, hẳn nàng sẽ cảm thấy đau khổ.

Hắn….. rốt cuộc là vẫn luyến tiếc.

“Tiểu thư, thực sự chúng ta phải đi sao?” Vô Ảnh đứng ngoài xe ngựa hỏi.

Thanh Linh ngồi trên xe nói: “Đi thôi, xa hắn vài ngày ta sẽ tốt lên thôi.”

Vô Ảnh cũng không nhiều lời nữa, lên tiếng nói Trương Mộc đánh xe, bánh xe từ từ lăn bánh.


“Tiểu thư, cô gia vẫn luôn ở phía sau.” Vô Ảnh nói.

Tần Liễm vẫn luôn bám theo xe ngựa của Thanh Linh, nhiều lần đã đi lên khuyên can nàng mau trở về với hắn.

Thanh Linh biết, nàng luôn chỉ bảo hắn nàng sẽ mau chóng trở về, hắn dường như nghe không vào, vẫn cố chấp đi theo nàng.

Có đôi lúc nàng cảm thấy thực hoang mang, bản thân hắn là Thừa tướng Nam Hạ lại có thể nhàn hạ đến thế này sao? Sau này khi nàng hỏi hắn chuyện này, hắn trả lời nàng, ái thê cùng mẹ đứa nhỏ chạy mất, hắn nào đâu còn tinh lực mà để ý những chuyện vô bổ khác? Đơn giản là cứ kệ nó đi thôi.

Xe ngựa xuất hiện thêm một cái đuôi, đuổi thế nào cũng không chịu đi. Cũng may hắn luôn luôn bảo trì cự ly với nàng.

Buổi tối hôm nay, Thanh Linh dừng chân ở một khách điếm.

“Cô nương, muốn trọ lại sao?” Chưởng quỹ hỏi.

“Phải.” Thanh Linh trả lời.

Lúc này ngay bên cạnh có một khách nhân nói: “Chưởng quỹ, cho một gian phòng hảo hạng.”Người nói là một vị nam tử trẻ tuổi.

“Ai da, vị tiểu công tử này, rất không khéo rồi, khách điếm chúng ta chỉ còn lại một gian hảo hạng cuối cùng, vị cô nương này đã thuê rồi.” Chưởng Quỹ áy náy nói.

Cuối cùng gian phòng này vẫn thuộc về Thanh Linh, nhìn quanh gian phòng một vòng, nàng lại cảm thấy đau lòng cho Tần Liễm.

Một đường này dân cư thưa thớt, đi một đoạn đường dài mới xuất hiện lác đác vài ba khách điếm.

Nàng không nhịn mà nghĩ không biết đêm nay hắn ngủ thế nào?

Khách điếm này cũng có tiền viện, tiền viện này là chỗ dừng chân cho những khách nhân kỵ mã.


Ban đêm gió lớn, Tần Liễm đứng bên cửa sổ, áo choàng bị gió thổi tung bay, cuồn loạn bay múa.

Nàng ở tầng trên, hắn ở tầng dưới, hai người đều nhìn hình bóng của nhau, trong đêm khuya thanh vắng, nhất thời thời gian cũng như chậm lại.

Cảm giác đau đớn ở ngực khiến nàng choàng tỉnh lại, vội vã khép lại cửa sổ. Trái tim đau đớn giống như bị xé rách làm nàng đứng không vững.

“Phanh.”Cửa sổ đã khép lại bị gió thổi lại bật tung cánh cửa.

Vô Ảnh đang trải chăn đệm, nghe thấy tiếng động liền chạy ra, thấy Thanh Linh té ngã ngay bên cạnh cửa sổ, vẻ mặt thống khổ.

“Tiểu thư!” Nàng hạ người muốn Thanh Linh dậy, không ngờ Thanh Linh lại phun ra một ngụm máu.

Vốn sàn nhà được làm bằng gỗ, nay nhiễm thêm một lớp hồng huyết, trông vừa quỷ dị lại kinh người. (MTLTH.dđlqđ)

“Mau…đem…”Thanh Linh há miệng, nhưng mãi không thể nói hết một câu.Cơn đau khiến khuôn mặt nàng vặn vẹo, đôi môi trở nên trắng bệch, một dòng máu đỏ tươi chảy dọc theo khóe miệng. Trên trán thấm đẫm mồ hôi lạnh, thân mình run rẩy: “…đem….máu…” Đau đến nỗi thở không ra hơi.

“Tiểu thư, để Vô Ảnh đi lấy lọ máu có chứa Kim Tuyến Quỳ lại.” Vô Ảnh buông nàng ra, quay người lục lọi trong túi hành lý một túi rượu mà một lọ đan dược.

Máu được lấy từ trên người Tây Thành Bá, sau đó được điều chế thành đan dược.

Thanh Linh cố sức nâng thân mình, dựa người lên tường, bàn tay đè chặt lên ngực.

Vô Ảnh mở túi rượu, đút nàng uống từng chút từng chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận