Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

“Diệp lão tướng quân....” Ngạo Nguyệt vừa thấy Diệp Thiên Minh đi ra, lập tức liền bày ra bộ dáng lã chã sắp khóc.

“Công chúa.” Diệp Thiên Minh thi lễ một cái.

“Diệp lão tướng quân không cần đa lễ.” Ngạo Nguyệt đưa tay khẽ lau hai giọt nước mắt không biết từ đâu ra.

Lúc này Diệp Tự và Diệp Minh cũng đã đến, hai người cũng lần lượt hành lễ với Ngạo Nguyệt.

Ngạo Nguyệt cầm khăn lụa thống khổ lau lau nước mắt, nức nở nói: “Hai vị công tử xin hãy đứng lên”

“Công chúa, ngài đây là có chuyện gì vậy?” Diệp Tự thấy nàng như thương tâm gần chết, lại thêm có sự xuất hiện của cỗ quan tài phía sau, vẫn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, Ngạo Nguyệt thút tha thút thít kể lại việc Diệp Thanh Ngọc đã xảy ra chuyện ở Hoài Giang.

Ngạo Nguyệt lời ít ý nhiều kể lại việc hai tỷ muội Thanh Linh và Diệp Thanh Ngọc chèo thuyền ở trận đấu với Diệp Thiên Minh, các nàng ta trong trận đấu không chịu đi vào thủy lộ bình thường, mà rẻ sang hướng nước chảy rất xiết. Nàng đã đến hồ Bích Thủy đợi rất lâu nhưng vẫn không thấy hai nàng ấy trở lại, nên mới phái người đi thăm dò xem đã xảy ra chuyện gì.

Người phía đi hồi báo trở về nói Diệp Thanh Ngọc đã xảy ra chuyện, nàng liền gấp gút đi đến chỗ xảy ra chuyện không may.

Sau khi đến đó, phát hiện Diệp Thanh Ngọc đã bị người giết hại, mà Diệp Thanh Linh hiện giờ lại không rõ tung tích.

“Cái gì, Ngọc Nhi muội ấy.....” Diệp Tự khiếp sợ thét lên, bi thương, phẫn hận, hắn vung ống tay áo, chạy như điên đến cỗ quan tài ở sau lưng Ngạo Nguyệt.

Diệp Minh không thể tin nói: “Không, công chúa, đây không phải là sự thật, đại tỷ sao có thể....” Lời còn lại ở trong cổ, hắn đột nhiên đã nghe thấy giọng bi thương cực điểm của Diệp Tự truyền đến.

“Ngọc Nhi!” Diệp Tự nhìn chằm chằm Diệp Thanh Ngọc chết thật thê thảm trong quan tài, hắn dùng sức mở to hai mắt để nhìn thật rõ, nhìn cách nào cũng không tin nổi người nằm trong quan tài kia chính là muội muội ruột cao quý xinh đẹp của mình. Nhưng sự thật đã ở ngay trước mắt, hắn không thể không tin, lập tức, bi phẫn trong lồng ngực mạnh mẽ tăng vọt, phảng phất như chỉ cần thêm một chút nữa cũng có thể nổ tung.

Diệp Thanh Ngọc trong quan tài, thi thể bị cắt ra thành hai đoạn, phần da thịt bị cắt ngang do ngâm trong nước mà bây giờ đã phát xưng lên, còn có chút biến dạng. Cả khuôn mặt ngày thường luôn tựa như thiên tiên kia, cũng bị phá hủy không thương tiếc, da thịt một bên khuôn mặt bị lóc như đang xoay tròn, bị ngâm nước đến trắng bệch và xưng to. Diệp Đàm nhìn bộ dạng thật thê thảm này của nàng ta, một cái liếc mắt nhìn qua, lòng liền đau đớn thêm một phần.

“Đại tỷ....” Diệp Minh nhìn bộ dạng chết thảm của Diệp Thanh Ngọc trong quan tài, lập tức bổ nhào về phía quan tài khóc lớn.

Diệp Thiên Minh chậm rãi đến gần quan tài, quan sát Diệp Thanh Ngọc bên trong, mặt cũng không có vẻ bi thương gì quá lớn. Tựa như đã xem thấu hết được sinh tử, tuyệt không quan tâm tới cái gì gọi là tình thân chia biệt. Hắn vươn tay, vuốt xuống hai mắt Diệp Thanh Ngọc vẫn còn đang mở rộng ra: “Ngọc Nhi, con nghỉ ngơi đi!” Giọng nói thoát khỏi miệng, lại là trầm thấp mà bi thương.

“Đại ca, ca... ca xem, trên ngực của đại tỷ.... cây trâm kia hình như rất quen.” Diệp Minh nước mắt nước mũi giàn giụa chỉ vào cây trâm trên ngực của Diệp Thanh Ngọc.

Ánh mắt âm trầm của Diệp Tự nhìn chăm chăm thanh trâm bạc trên ngực Diệp Thanh Ngọc, sau một hồi lâu, hắn mới rút cây trâm kia xuống.

Diệp Minh bỗng nhiên ngừng khóc, giọng nói lạnh lẽo: “Ta đột nhiên nhớ ra, ta đã từng thấy Nhị tỷ mang qua nó một lần.”

“Hừ” Diệp Tự hừ lạnh một tiếng, tay nắm chặt cây trâm, mặc kệ góc cạnh của cây trâm kia đã đâm sâu vào lòng bàn tay của hắn đến chảy máu, máu từng giọt nhỏ xuống mặt đất, mà hắn lại như không hề cảm nhận được chút đau đớn nào, thật lâu cũng không buông cây trâm đó xuống.

Ban đêm.

Trong linh đường của phủ Hộ quốc tướng quân không ngừng truyền ra tiếng gào khóc của nữ nhân.

“Khụ khụ, kính xin mẫu thân hãy nén lại bi thương!” Diệp Đàm một thân đồ tang trắng thuần phong thái thanh quý ôn nhuận, một thị vệ dìu hắn đi đến, nhìn Lâm thị khóc đến thương tâm gần chết, không khỏi mở miệng khuyên bảo.

Lâm thị vốn đang thanh tu ở Vạn Phúc Am, nhưng vì Diệp Thanh Ngọc xảy ra chuyện, nên Diệp Thiên Minh đã phái người đón nàng trở về.

Ánh mắt âm hàn khiến người ta sợ hãi của Lâm thị đột nhiên thình lình bắn đến, Diệp Đàm sợ hết hồn, bước chân cũng vội dừng lại.

“Ngươi cút ra ngoài cho ta!” Diệp Minh gào khóc ở một bên muốn đuổi Diệp Đàm ra khỏi linh đường.

“Tam đệ...” Bị Diệp Minh đẩy, Diệp Đàm căn bản không có sức đối cự.

“Tam công tử, xin dừng tay...” Thị vệ Bạch Nhiên bên người Diệp Đàm mở miệng ngăn cản, hắn tướng mạo bình thường, cũng biết một chút công phu, vốn là người mà Đông Lăng Công chúa đã an bài hầu hạ bên cạnh Diệp Đàm năm đó.

“Chủ tử nói chuyện khi nào thì đến phiên một tên nô tài nho nhỉ như ngươi xen vào.” Diệp Minh giận chỉ tay vào Bạch Nhiên giận dữ mắng mỏ.

“Cút, ngươi mau cút ra ngoài! Nếu không phải do muội muội ruột sao chổi của ngươi, đại tỷ sẽ không chết thảm như vậy!” Diệp Minh như phát điên xô đẩy Diệp Đàm.

“Tam đệ.... khụ khụ, chuyện này có phải hiểu lầm gì đó rồi không, ta tin tưởng... khụ khụ.... Linh Nhi sẽ không giết Đại muội” Diệp Đàm cũng biết trên thi thể của Diệp Thanh Ngọc có cây trâm của Thanh Linh, nhưng bất kể thế nào, trừ khi chính miệng Thanh Linh thừa nhận, nếu không hắn sẽ không tin Diệp Thanh Ngọc bị Thanh Linh giết chết.

Nhưng hiện giờ tung tích của Thanh Linh lại không rõ, người phái ra ngoài tìm Thanh Linh vẫn chưa truyền tin tức gì về, trong lòng hắn rất lo lắng cho nàng, sợ nàng cũng bị kẻ hại chết Diệp Thanh Ngọc ra tay độc ác.

“Hừ, cây trâm của tiện nhân kia cư nhiên lại gắm vào trong ngực của Ngọc Nhi, dù tiện nhân kia không hề giết chết Ngọc Nhi thì cũng nhất định có liên quan ít nhiều.” Lâm thị ngừng gào khóc, đôi mắt sưng đỏ như hạt đào, oán hận nhìn chăm chăm Diệp Đàm: “Ngươi đi đi, ta nghĩ Ngọc Nhi cũng chẳng muốn gặp ngươi và muội muội sao chổi kia của ngươi đâu!”

“Có nghe không, cút, ngươi mau cút đi!” Diệp Minh quát.

“Xảy ra chuyện gì? Ta xa xa đã nghe tiếng cãi nhau của các ngươi rồi, nơi này là linh đường của Ngọc Nhi, rốt cuộc các ngươi có muốn để cho nàng được yên nghỉ hay không hả?” Giọng nói Diệp Thiên Minh truyền từ bên ngoài vào, hắn cũng mặc một thân đồ tang trắng thuần xuất hiện trước ngưỡng cửa, khí thế nghiêm nghị được rèn luyện trên chiến trường cũng bị đồ tang làm dịu lại, nhu hòa đi vài phần.3

Diệp Tự theo sát sau lưng Diệp Thiên Minh, cũng bước vào linh đường.

“Phụ thân, đại tỷ nhất định sẽ không muốn nhìn thấy hắn, ngươi mau đuổi hắn đi đi.” Diệp Minh chỉ vào Diệp Đàm thét to.

Diệp Thiên Minh sắc mặt nghiêm khắc, trầm giọng nói: “Hồ nháo!” Hắn chỉ nói hai chữ, đã có thể làm Diệp Minh kinh sợ, Diệp Minh chỉ run run cánh môi, không dám nói gì thêm.

Ngay ngày Diệp Thanh Ngọc gặp chuyện không may, khắp các nơi trong Hạ Thành đều truyền ra tin tức Thanh Linh dùng chính trâm bạc của mình giết chết thân tỷ, sau đó vì sợ hãi lời đồn mà tẩu thoát.

Năm ngày sau.

Trong một y quán, có hai gã sai vặt đang bàn luận chuyện Diệp Thanh Ngọc bị giết chết.

Một nam tử trẻ tuổi mặc y phục màu xanh nhạt yên tĩnh ngồi một bên, đầu đội đấu lạp.

“Nói như thế nào thì Diệp đại tiểu thư cũng là mỹ nhân số một số hai trong Hạ Thành, tuy gần đây danh tiếng có xấu một chút, nhưng chết như vậy cũng thật đáng tiếc.” Gã sai vặt áo đen bên cạnh gã sai vặt áo xám đang bốc thuốc nói.

Gã sai vặt áo đen lắc đầu thở dài: “Còn không phải vậy sao, mỹ nhân xinh đẹp như vậy lại không được trường mệnh, đều là do vị Diệp nhị tiểu thư đáng sợ kia, ngay cả thân tỷ tỷ của mình cũng xuống tay được.”

“Chao ôi, Diệp nhị tiểu thư có thật sự giết chết Diệp đại tiểu thư hay không, chuyện này vẫn chưa biết rõ được đâu!” Gã sai vặt áo xám có chút không đồng ý lên tiếng.

“Chuyện này còn gì nữa mà không rõ? Khám nghiệm tử thi nói nguyên nhân chính Diệp đại tiểu thư chết là do có người đâm cây trâm vào lòng ngực nàng ta.”

“Nhỡ đó là do có kẻ muốn giá họa cho Diệp đại tiểu thư thì sao? Đừng quên, đến bây giờ vẫn còn chưa biết rõ được tung tích của Diệp nhị tiểu thư đâu.” Gã sai vặt áo xám phản bác.

“Đó là do nàng ta muốn chạy tội.”

Gã sai vặt áo xám còn muốn nói thêm vài câu phản bác, nhưng nam tử mặc y phục xanh nhạt vốn đang ngồi yên tĩnh kế bên đột nhiên gõ gõ bàn: “Thuốc của ta xong chưa?” Giọng nói ôn hòa, rất dễ nghe.

“A a, sắp xong rồi!” Gã sai vặt áo xám vội vàng vùi đầu, tay đè dược liệu nhanh chóng sắc nhỏ.

Nam tử đội đấu lạp lấy xong dược của mình, đi ra khỏi y quán liền lên xe ngựa, xe ngựa lập tức di chuyển thẳng về phía cửa Hạ Thành, đến một nơi ngoại thành khá yên tĩnh.

“Sắc mặt ngươi hôm nay thoạt nhìn cũng không tệ!” Nam tử y phục xanh nhạc đầu đội đấu lạp nói với nữ tử đang nằm trên giường.

Nữ tử trên giường không ai khác chính là Thanh Linh đã mất tích năm ngày qua, sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như cũ, môi cũng không có huyết sắc.

“Cảm ơn ngươi, Phong Lộng, những ngày qua đều nhờ có ngươi chiếu cố.” Thanh Linh biết ơn nói.

Phong Lộng tháo đấu lạp xuống, lộ ra dung mạo sáng như trăng mùa thu, mặt mày thanh nhuận ngậm nhàn nhạt ưu thương. Hắn lớn lên đã rất đẹp, một cái nhăn mày nhíu mi cũng có thể đầu độc lòng người.

Ba năm trước đây, khi Phong Lộng mới tới Hạ Thành, thời điểm trên người không bạc không đồ ăn, đã sắp chết đói, là nguyên chủ của thân thể này xuất hiện mời hắn ăn bữa cơm, cứu hắn một mạng. Cho nên vì báo ân tình năm đó, lúc nàng bị Ngạo Nguyệt Công chúa truy sát, là hắn cõng nàng thoát khỏi Ngạo Nguyệt, cứu nàng một mạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui