Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Ngạo Nguyệt đẩy Bích Hà ra làm người chết thay, bởi Ngạo Nguyệt công chúa là người trong Hoàng Thất, Hình bộ cũng không dám điều tra sâu thêm. Bọn họ sợ tra ra cái gì khiến tôn nghiêm Hoàng Thất bất lợi, đến lúc đó mũ cánh chuồn trên đầu bọn họ cũng khó bảo toàn.

Hoàng hôn phủ xuống, chân trời ráng chiều rực lửa.

Ngạo Nguyệt vừa dùng bữa tối ở trong phòng, Thu Lan từ cửa đi vào, thi lễ với Ngạo Nguyệt. “Công chúa”

Nhìn người tới là Thu Lan, Ngạo Nguyệt nhàn nhạt mở miệng: “Chuyện gì?”

Thu Lan há miệng, một bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng dưới ánh mắt uy hiếp của Ngạo Nguyệt mới dám mở lời: “ Người dưới truyền tin, hôm nay Phong công tử mua y phục nữ nhân, đi vào tiểu sơn thôn vắng vẻ ở ngoại thành.”

Ngạo Nguyệt vẻ mặt cứng đờ: “Y phục nữ nhân? Ngươi chắc chắn?”Âm thanh nàng trở nên lạnh lùng, theo nàng biết Phong Lộng tứ cố vô thân, hắn mua y phục nữ nhân để làm gì? Chẳng lẽ hắn gạt nàng sống cùng nữ nhân khác ở bên ngoài?

Đôi mắt nàng dần chuyển lạnh, Phong Lộng, trừ bản công chúa, ngươi đừng nghĩ có thể dính dấp cùng với nữ nhân khác.

“Chuẩn bị xe, bản công chúa muốn nhìn xem nữ nhân kia là ai.” Ngạo Nguyệt phân phó.

Sắc mặt Thu Lan trở nên khó coi, uyển chuyển khuyên bảo: “Công chúa, bây giờ sắc trời đã tối, vả lại nô tì nghe nói thôn sơn kia ban đêm còn có sói, công chúa, buổi tối đi đến đó không ổn. Nàng kia chắc chắn trong chốc lát cũng sẽ không đi mất, tại sao chúng ta không đợi trời sáng hãy đi?”

Ngạo Nguyệt trầm ngâm một hồi lâu, rốt cuộc cũng đồng ý.

Bầu trời đêm ngàn sao lấp lánh, Toái Ngọc một thân hồng y rực lửa đạp ánh sao vào Tướng phủ. Hành tẩu giữa đêm, Vân Tụ màu đỏ huyền sa đong đưa, giống như hai đóa hồng hỏa đang nhảy múa làm gương mặt trắng noãn như ngọc càng trở nên mê người.

Tần Liễm nhàn nhã thưởng thức trà dưới tán cây, gió đêm thổi qua, nhấc lên vài sợi tóc quẩn quanh khuôn mặt điên đảo chúng sinh, nói không hết côi lệ cùng mị hoặc.

Thấy Toái Ngọc xuất hiện, hắn khẽ nâng mí mắt: “Tìm được người?”

Toái Ngọc đi tới ngồi trên ghế đá đối diện hắn, vô tư cầm bình trà rót ra chén. “Ừ, tìm được, ở một tiểu sơn thôn tĩnh lặng ngoại thành.”

“Hừ, Phong Tuyết lâu dạo gần đây làm việc càng ngày càng không tin tưởng được, tìm người lại hao tốn chừng mấy ngày.” Tần Liễm mím mối mất hứng nói, đôi lông mày khẽ nhíu lại.

“Nàng bị thương?” Hắn tiếp tục hỏi.

Toái Ngọc dĩ nhiên biết hắn nói nàng là chỉ Thanh Linh: “Nàng bị thương, tĩnh dưỡng ở trong tiểu sơn thôn đó.”

Tần Liễm tay châm trà, lòng tự dưng thấy phiền muộn.

Sáng sớm, tiếng chim thanh thúy hót ngoài cửa sổ.

Thanh Linh nằm trên giường, chán muốn mốc người, nghe tiếng chim hót một lần một lần ngoài kia mà thấy cả người ngứa ngáy.

“Cô nương, thuốc sắc xong rồi.” một phụ nữ trung niên mặc y phục giản dị, tay bưng bát thuốc đi vào, bà là chủ nhân của của ngôi nhà này.

“Ngô thẩm, người đặt thuốc lên bàn, để chốc nữa con tự uống.” Thanh Linh hướng về phía người phụ nữ nói. Bên cạnh giường hẹp là một cái bàn nhỏ, nàng với tay ra là có thể lấy được bát thuốc.

“Vậy ta đem thuốc để trên bàn, con nhất định phải nhớ uống đấy. Aiz, tối hôm qua cha nó một đêm không về, ta lo ông ấy xảy ra chuyện gì, hiện tại ta muốn nhờ mấy người cùng đi tìm ông ấy, một mình con ở nhà có ổn không?” Ngô thẩm nói xong ngừng vài giây rồi mới nói tiếp: “Con yên tâm, ta sẽ trở lại nhanh thôi.”

Thanh Linh cười cười nói: “Ngô thẩm, thẩm cứ đi đi, con ổn mà, thẩm không cần lo lắng cho con.”

“Vậy ta đi.” Ngô thẩm xoay người đi ra ngoài, ra đến cửa còn quay đầu lại dặn dò: “Thuốc kia để lạnh uống không tốt, con nhớ uống nhanh đấy, aiz.”

Ngô thẩm đi, cả nhà còn một mình Thanh Linh.

Bốn phía an tĩnh, Ngô thẩm vừa đi không bao lâu, ngoài cửa liền truyền tới tiếng bước chân nghe rõ ràng. Từ tiếng bước chân có thể đoán, người tới không chỉ có một.

“Xác định là chỗ này sao?” Giọng nữ trong trẻo cất tiếng.

“Công chúa, đúng là nới này.” Lại thêm một giọng nữ khác.

“Đi, vào xem một chút.”

Âm thanh ngoài cửa không hề xa lạ, Thanh Linh trong nháy mắt thấy căng thẳng. Ngạo Nguyệt sao lại tìm tới nơi này? Hiện tại vết thương sau lưng nàng còn chưa hồi phục, trên người lại không có ngân châm, làm sao dưới mí mắt Ngạo Nguyệt mà trốn thoát được quả đúng là một vấn đề khó khăn.

“Phanh.” Cửa gỗ cũ kĩ bị người đá văng ra, bên trong phòng nháy mắt bừng sáng, ánh sáng đột ngột làm Thanh Linh khó có thể mở mắt.

“Không nghĩ đến lại là ngươi.” Ngạo Nguyệt từ ngoài sáng bước tới, hùng hùng hổ hổ, theo sau là hai thị nữ.

“Phong Lấy thế nhưng lại phản bội bản công chúa đi cứu ngươi.” Âm thanh nàng ẩn chưa tức giân cùng thất vọng, ánh mắt nhìn Thanh Linh dần dần trở nên lạnh lẽo.

“Công chúa, Thanh Linh tự hỏi ta với ngươi không thù không oán, tại sao phải giết ta?” Thanh Linh biết Ngạo Nguyệt thực sự muốn giết nàng, không phải nàng không biết Ngạo Nguyệt và Phong Lấy có tư tình, nàng chỉ là muốn trì hoãn một chút thời gian.

Ngạo Nguyệt không trả lời nàng mà hỏi ngược lại: “Phong Lấy cùng ngươi có quan hệ thế nào? Hắn tại sao lại cứu ngươi?” Còn phản bội nàng, điều này thật không thể tha thứ.

Thanh Linh còn chưa kịp mở miệng nàng đã nói: “Chỉ là, các ngươi quan hệ thế nào với bản công chúa đã không còn quan trọng, Phong Lấy dám lừa bản công chúa để cứu ngươi, bản công chúa quyết định ngươi không thể lưu lại được nữa.” Nàng muốn cho Phong Lấy biết hậu qủa của việc làm trái ý nàng là như thế nào, nhìn hắn sau này còn dám ngỗ nghịch với nàng nữa hay không?

Vả lại nàng giết Diệp Thanh Ngọc – tỷ tỷ của Diệp Thanh Linh, nếu không giết Diệp Thanh Linh, khó bảo toàn về sau Thanh Linh không tìm nàng gây phiền phức.

“Thu Lan” Ngạo Nguyệt nháy mắt, Thu Lan hiểu ý gật đầu, lấy ra một thanh chủy thủ.

Thanh Linh nhìn Thu Lan sắc mặt âm trầm, nàng không hề cử động, giống như người yếu đuối mặc cho người ta chém giết.

Đến khi Thu Lan đến gần, như mãnh thú ngủ đông đã lâu chợt phát lực, nàng đột nhiên từ trên tháp nhảy lên. Nhanh chóng, chuẩn xác nắm được chủy thủ của Thu Lan, hung hăng đá một cước vào bụng nàng ta, thừa dịp Thu Lan bị đau, nàng đoạt lấy chủy thủ rồi cắm một phát vào tim Thu Lan rồi rút ra.

Thu Lan không ngờ tới người nằm trên giường trông yếu đuối bệnh tật lại có thể trong nháy mắt lấy đi mạng của mình.

“Bản công chúa đã xem nhẹ ngươi rồi, Thu Thủy, ngươi lên.” Ngạo Nguyệt phân phó một thị nữ đem theo bên người.

Cảm thấy sau lưng thấm ướt cùng cảm giác đau đớn, Thanh Linh biết vết thương đã vỡ, trong lòng biết mình không thể chiến đấu với đám người Ngạo Nguyệt quá lâu, nếu không nàng chắc chắn chịu không nổi.

Nàng cầm chén thuốc trên bàn hướng Thu Thủy đập tới, Thu Thủy lắc mình né qua chén thuốc, nàng thừa thời cơ xông ra cửa. Lúc này, Ngạo Nguyệt ngăn cản, nàng liền cầm chủy thủ cùng Ngạo Nguyệt so chiêu.

Sau lưng áo đã nhuốm đỏ, từng trận đau nhức truyền tới, sắc mặt Thanh Linh càng thêm trắng đến dọa người. Nét mặt Thanh Linh trở nên kiên nghị, con ngươi đen nhánh càng trở nên bức người. Nàng ra tay tựa như liều mạng, Ngạo Nguyệt trong lúc nhất thời không đỡ được từng đợt tấn công của nàng. Cuối cùng, nàng thừa dịp Ngạo Nguyệt lấy hơi vội xông ra cửa, từ cửa sau chạy ra ngoài.

“Đuổi theo! Nàng bị trọng thương, coi như nàng trốn được, cũng chắn chắn trốn không xa.” Ngạo Nguyệt thanh âm lạnh lùng, dẫn đầu chạy ra ngoài.

Ngạo Nguyệt vừa đuổi tới nơi, phát hiện ra Thanh Linh té ngã trên đất.

Thanh Linh áo sau lưng đã nhuốm máu, đỏ đến chói mắt, nàng cố gắng đứng dậy nhưng lực bất tong tâm.

Ngạo Nguyệt cười hả hê, nhấc chân chạy gấp tới. Tiếng kêu sợ hãi của Thu Thủy truyền tới sau lưng: “Công chúa, chớ đu về phía trước….” Có bẫy rập.

“A!!!!” Thu Thủy nhắc nhở vẫn là chậm một bước, Ngạo Nguyệt đã lọt bẫy.

Phụ cận tiểu sơn thôn thường có sói đến quấy rầy cho nên thôn dân nơi này ở cửa hông thường đào hố đặt bẫy.

Thanh Linh đã nghe Ngô thẩm nói qua bốn phía nơi này đều có bẫy, gần cửa hông có một cái. Nàng từ bên trong chạy trốn ra, cố ý té ngã, dẫn Ngạo Nguyệt tiến vào cái bẫy đã đặt sẵn.

Hố bẫy được đào rất sâu, có thể đảm bảo sói sập bẫy không có cách nào bò lên, dưới đày bẫy còn đặt bụi gai và một vài cây chông nhọn. Bên trên dùng lá cây và cành cây khô che lấp, ở giữa đặt đống đá nhỏ làm kí hiệu. Cái này ở trông thôn ai cũng hiểu nên cũng không sợ người trong thôn dính bẫy.

Bên dưới là tiếng kêu đầy đau đớn của Ngạo Nguyệt, Thu Thủy vốn định tiến lên giữ chặt Thanh Linh. Nhưng nghe Ngạo Nguyệt kêu rên, Thu Thủy cởi một phần áo ngoài, vứt xuống hố bẫy để kéo Ngạo Nguyệt lên.

Thanh Linh vừa cùng Ngạo Nguyệt động thủ, vết đao chém sau lưng đã vỡ toác. Thừa dịp Thu Thủy đang kéo Ngạo Nguyệt, nàng chịu đựng đau đớn đứng lên tiếp tục chạy trốn.

Ngạo Nguyệt rất nhanh được kéo lên, bắp chân nàng bị chông cứa tạo nên một vết thương dài, chảy máu nhiễm đỏ giày.

“Đừng động tới ta, trước hết đem người giải quyết, ngạn vạn lần không thể để cho nàng ta chạy thoát.” Ngạo Nguyệt khó khăn nói, nàng lấy khăn lụa mang theo bên người, chịu đau đem bắp chân bị thương băng bó kĩ.

“Vâng.” Thu Thủy nhận mệnh, xách theo kiếm hướng phía Thanh Linh chạy.

Thu Thủy một đường thi triển khinh công, rất nhanh liền đuổi kịp Thanh Linh: “Diệp nhị tiểu thư, ngươi đừng tốn hơi sức nữa đi, vẫn là trốn không thoát đâu.”

Thanh Linh lúc này dừng lại, xoay người đụng tới một cây đại thụ. Nàng trừ thấy Thu Thủy cầm kiếm đến gần còn ngoài ý muốn thấy một đạo bạch y phi nhanh tới.

Bóng dáng màu trắng tựa đón gió mà đến, tốc độ nhanh kinh người. Vạt áo màu tuyết trắng như Lưu Vân, mái tóc đen dài phấp phới tung bay, toát lên mấy phần không câu nệ, mấy phần phiêu dật, mấy phần ma mị điên cuồng.

Nàng nhìn bạch ảnh quen thuộc kia xuất hiện, không khỏi cảm thấy an lòng. Mặt mũi nàng tái nhợt, cười thành tiếng, thần thái sáng láng rung động lòng người: “ Ai là người trốn không thoát còn chưa biết được.”

Thu Thủy trong mắt xẹt qua tia khinh thường, thầm vận nội lực, giơ kiếm hướng Thanh Linh đâm tới. Cổ của nàng chợt thấy lạnh, còn chưa biết rõ đó là cái ì thì “rắc rắc” một tiếng, cổ Thu thủy bị người ta bẻ gãy.

“Thanh Thanh, xin lỗi nàng, ta tới chậm.” Tần Liễm nhìn sắc mặt àng trắng bệch như tờ giấy, lòng căng thẳng, đưa tay kéo nàng đến bên mình.

Tay chạm phía sau lưng mới phát hiện áo đã ướt đẫm, hắn nhướng mày, xoay người nàng lại mới phát hiện áo nàng đã nhuộm đỏ một màu máu chói mắt.

Tâm đột nhiên phát đau, trong mắt dâng lên lệ khí nồng đậm.

Tần Liễm mím môi thật chặt, khuôn mặt mê người toát ra băng lãnh. Hắn không nói một lời, ôm ngang nàng lên.

Thanh Linh không ngờ hắn lại làm ra cái động tác này, kêu lên một tiếng, nhưng rất nhanh trấn định lại: “Ngươi…ta có thể tự đi.” Ngươi có thể ta xuống được chứ?

Nhìn gương mặt hắn gầy đi không ít, lòng nàng tựu chung không thoải mái, còn ẩn ẩn đau.

Thấy ánh mắt thương yêu cùng đau lòng của hắn, nàng lại không thể nói ra lời từ chối. Chỉ là yên lặng đưa tay vòng qua cổ hắn, đem đầu đặt trên vai hắn, sau đó từ từ nhắm mắt lại.

Lúc nàng nhắm mắt, khóe môi hắn giương lên một độ cong mờ mờ.

Không biết có phải bị thương nặng hay không, lòng nàng cũng trở nên yếu đuối, nàng lại có ý niệm ỷ lại, bị thương cùng mệt mỏi, có người ôm, cảm giác này thật mẹ nó, rất tốt.

Tần Liễm bế nàng trở lại gia đình kia, không quan tâm nàng cự tuyệt liền tự mình xử lý vết thương cho nàng.

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, cũng rất chậm. Cảm giác ngón tay hắn lướt nhẹ qua lưng, gương mặt Thanh Linh như bị lửa đốt, nóng đến dọa người, nàng cúi thấp đầu không dám nhìn hắn.

Hắn bôi thuốc cho nàng xong, cúi người hôn lên trán nàng một cái: “Mệt không? Trước ngủ một giấc thật ngon nhé?”Âm thanh hắn nhẹ nhàng, ấm áp như nước hồ xuân khiến lòng nàng chợt tê dại.

“Ngươi phải đi ra ngoài?” nàng thấy hắn đứng dậy một bộ dáng như muốn rời đi.

“Không rời được ta sao?” Hắn ngồi xuống giường, môi ngậm cười, đôi mắt nhìn thẳng mắt nàng.

Bị hắn cứ thế nhìn chằm chằm, nàng lúng túng quay đầu đi không nhìn hắn.

Nhìn nàng một bộ dạng xấu hổ, tâm tình hắn không khỏi trở nên tốt lên, hắn cười nhỏ ra tiếng: “Ta đi trước xử lý chút chuyện” trong con ngươi hắn phát ra tia sáng lạnh lẽo, sau đó lại dịu dàng nhìn nàng: “Nàng cứ ngủ một giấc thật ngon, chờ ta trở lại.

“Ừ.” Nàng đáp lung tung một tiếng, rất nhanh liền nhắm mắt lại. Trên mặt vết đỏ còn chưa kịp rút, da thịt trắng hồng lộ ra mê người, Tần Liễm khôn nhịn được hướng gương mặt trăng hồng cắn một ngụm mới hài lòng rời đi.

Nàng mơ mơ màng màng sắp ngủ, ngoài cửa lại loáng thoáng có tiếng nói. Âm thanh liến thoắng không ngừng, nghe thật khó chịu. Nàng mở mắt, hồi phục mấy phần thanh tỉnh.

“Diệp cô nương, van cầu ngươi bỏ qua cho Ngạo Nguyệt, mọi lỗi lầm đều do một mình ta gánh chịu.” Bên ngoài truyền tới thanh âm nam tử, Thanh Linh nghe ra đây là giọng nói của Phong Lộng.

“Công tử, ngươi đi đi, nếu còn quấy rầy Diệp cô nương nghỉ ngơi, đừng trách ta không khách khí.” Giọng nam nhân cứng rắn lên tiếng, Thanh Linh suy đoán có lẽ Tần Liễm lưu lại cho nàng một ám vệ.

“Diệp cô nương, van cầu ngươi!” Phong Lộng không để ý đến lời uy hiếp của Minh Lục, tiếp tục lớn tiếng nói với người trong phòng.

Minh Lục thấy vậy, không muốn khuyên nữa, tiến lên hai bước định rat ay với Phong Lấy thì cửa phòng ngay lúc này lại mở ra.

“Minh Lục, dừng tay!!!” Nàng hơn phân nửa người dựa vào cửa để chống đỡ thân thể, âm thanh suy yếu vô lực, vì đau đớn mà trên trán rất nhanh hiện ra một tầng mồ hôi.

“Diệp cô nương.” Minh Lục thu tay, nhanh chóng chạy đến trước mặt Thanh Linh: “Diệp cô nương, cô nương còn bị thương, mau quay lại giường nằm nghỉ ngơi.”

Hắn lo lắng nói, nếu vết thương sau lưng cô nương lại nứt toác, công tử chắc chắn sẽ rất tức giận, công tử tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Nghĩ đến hình ảnh công tử cười như không cười, ánh mắt lạnh lẽo, hắn liền thấy sống lưng lạnh toát.

“Diệp cô nương, van ngươi bỏ qua cho Ngạo Nguyệt.” Ánh mắt Phong Lộng chấp nhất nhìn nàng, giữa lông mày toát lên ưu thương nồng đậm. Hắn nhấc một vạt áo lên, hướng Thanh Linh quỳ xuống: “Cầu xin cô nương bỏ qua cho Ngạo Nguyệt.”

Thanh Linh ngạc nhiên, sau đó nghĩ đến tần Liễm lúc trước rời đi có thể là tìm Ngạo Nguyệt thay nàng tính sổ. Phong Lấy không có cách nào ngăn cản, nghĩ đến nàng là hôn thê của Tần Liễm nên đến cầu xin nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui