Thuần Chủ

#editor: may18

#WATTPADTUYETVOI_

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

Lăng Mẫn xem như có dịp được mở rộng tầm mắt. Trước giờ cô vẫn luôn cho rằng triển lãm nghệ thuật chỉ là tượng điêu khắc hay bức tranh gì đó, không nghĩ đến hoá ra còn có loại hình thức như trước mắt này.

Máy móc, âm nhạc, hình ảnh, AR, VR... Pha trộn giữa thị giác và thính giác, giữa hư và thực; những đồ vật thường thấy hoặc không thường thấy trong cuộc sống hằng ngày bị trình bày gắn kết bằng các cách "lạ lùng kỳ quặc", ấy thế mà cũng có thể trở thành cái gọi là "nghệ thuật" đặt trong đại sảnh triển lãm. Nhưng nếu thật hỏi cô có hiểu hay không... Lăng Mẫn tỏ vẻ, cho dù có đọc giải thích thì cô vẫn như lạc vào trong sương mù.

"Cô xem có hiểu không?" Lăng Mẫn không khỏi quay sang hỏi Trì Nghiên.

Trì Nghiên nhíu mày: "Không hẳn."

Bản thân nghệ thuật đương đại vốn đa dạng, trong khoảng thời gian ngắn rất khó có thể nắm bắt được toàn bộ kiến thức về nó, cho nên muốn hiểu thấu cũng không phải điều dễ dàng.

Huống chi hiện giờ trong giới nghệ thuật còn ẩn rất nhiều chuyện: có đôi khi một vài tác phẩm nghệ thuật có giá cả ngất ngưởng trong những phiên đấu giá, chẳng qua là dựa vào sự phát triển nhanh chóng của marketing, sáng tạo sử dụng thủ đoạn truyền bá. Với những tiêu đề bắt mắt phù hoa, những dòng phân tích rối bời, đến nỗi biểu đạt điều gì —— có khi đến ngay cả bản thân nghệ thuật gia cũng không biết ý định ban đầu của họ là gì, hay cũng chỉ là sản phẩm trong lúc nổi hứng mà thôi.

Tại sao cô lại đi chọn ngành nghệ thuật chuyên nghiệp chứ? Đây rõ ràng là thú chơi của những kẻ có tiền mà.

Ở đại học trong nước hệ thống tri thức ngành nghệ thuật trên cơ bản giống như một tháp ngà voi, trường học không có khả năng cung cấp cho học sinh nhiều cơ hội để tiếp xúc với bảo tàng mỹ thuật phòng triển lãm tranh cơ cấu nghệ thuật; học sinh phải tự bỏ tiền nghiên cứu và thực tiễn xã hội, nếu không thì không có tài liệu để học tập, cho nên muốn học nghệ thuật thì khó có thể tách khỏi xã hội.

Hơn nữa, rất nhiều tin tức và kiến thức trong giới nghệ thuật cần được khám phá, không có tiền bạc lót đường thì biết đến bao nhiêu năm học tập và rèn luyện mới có thể có đủ kiến thức trong ngành.

Nếu cô học chuyên ngành mỹ thuật, sau khi tốt nghiệp thì còn có thể kinh doanh tranh nếu không cũng có thể chuyển nghề sang làm thiết kế, ấy thế nhưng cô học lại cứ là chuyên ngành quản lý nghệ thuật, nghe mọi người kể lại vào năm thứ ba đại học cô còn chọn nhánh trong chương trình học là nghệ thuật đương đại —— Trì Nghiên quả thật phải quỳ bái chính mình lúc trước.

Nói là tuần lễ triển lãm nghệ thuật quốc tế, nhưng hai chữ "quốc tế" này cũng chỉ đại biểu cho vài cá nhân tham gia, ngoài phòng tranh phi lợi nhuận thì còn có hai phòng tranh cỡ trung ở Zürich(Thuỵ Sĩ), còn lại đa số các tác phẩm trưng bày ở triển lãm đều là của các nghệ thuật gia trẻ ở trong nước.

Trì Nghiên vẻ chán chường dẫn Lăng Mẫn đi theo con đường khúc khuỷu triển lãm như cưỡi ngựa xem hoa, lúc rời đi thì cũng đã đến trưa. Giải quyết bữa trưa ở một cửa tiệm gần đó, sau đó lại cùng nhau đi shopping.

Vì Trì Nghiên không biết đường nên hiển nhiên là Lăng Mẫn quyết định địa điểm đến giúp cô. Dọc đường đi rõ ràng Trì Nghiên không có ký ức nhưng khi cách địa điểm chỉ còn một khoảng cách, bất giác cô bỗng nhận ra —— Nơi Lăng Mẫn đưa cô đến chính là X Quang Thiên Địa, khu thương mại sầm uất tập hợp hàng hiệu cao cấp của thành phố.

PRADA, CHANEL, GUCCI... những nhãn hiệu cao cấp đứng đầu quốc tế đều đặt cửa hàng ở nơi này, hơn nữa cô còn biết, hàng hoá ở những cửa hàng này là "Zero Hour", bộ sưu tập mới nhất của mỗi mùa sẽ được trưng bày trong cửa hàng này cùng giờ với những cửa hàng ở Paris hay New York.

"Cô nói bộ này hay bộ kia thì đẹp hơn?" Từ phòng thử đồ ra Trì Nghiên giơ lên hai bộ quần áo tâm đắc nhất.

"Đều đẹp." Lăng Mẫn ngồi trên sofa, "Hâm mộ cô thật, dáng người quá tốt vậy mặc gì cũng đẹp."

Có lẽ là khen tặng, có lẽ là lễ phép, bất kể Trì Nghiên chọn thứ gì, cơ bản Lăng Mẫn đều khen đẹp.

Trì Nghiên bỗng nảy ra một vấn đề: "Tần tổng của các người có cũng để cô đi shopping cùng những người khác à?"

"Hả?" Lăng Mẫn vẻ mặt khó hiểu nhìn Trì Nghiên, dường như không nghe rõ.

"Không có gì, tôi lầm bầm mà thôi." Trì Nghiên không hỏi thêm nữa. Rốt cục Lăng Mẫn cũng chỉ là một thực tập sinh, thời gian đi theo Tần Mặc không dài.

Rõ ràng X Quang Thiên Địa không phải là nơi Lăng Mẫn có thể tiêu phí, đi dạo trong chốc lát Trì Nghiên nhận ra Lăng Mẫn chỉ xem chứ không mua, hoàn toàn vì theo cô, cho nên cũng chẳng ham hố, kết thúc sớm màn đi dạo phố này.

Chiến tích của cả một buổi chiều này cũng chỉ có hai bộ váy, một chiếc áo, một đôi khuyên tai, một đôi giày cao gót. Đáng nhẽ Trì Nghiên nhìn trúng đâu có chỉ mấy thứ này, nhưng mà đây là lần đầu tiên quẹt thẻ của Tần Mặc, cô cũng không biết anh có hào phóng hay không, hào phóng đến mức độ nào, tóm lại thu liễm một chút lo trước khỏi hoạ.

Đến tối Trì Nghiên cũng không nhận được điện thoại thông báo sẽ về muộn của Tần Mặc. Chờ đến khuya Trì Nghiên đành phải chủ động gọi qua, kết quả điện thoại vừa gọi đến đã bị cắt đứt, Tần Mặc gửi tin nhắn lại bảo cô một mình ăn cơm trước.

Trì Nghiên bỗng thấy cô có phần tự mình đa tình. Cô lại không biết nấu cơm, cô hỏi anh có trở về ăn cơm không làm gì, vả lại, buổi sáng anh ta cũng đã nói mình không hay ăn cơm ở nhà, nếu mỗi ngày cô đều gọi điện hỏi anh ta về việc này, trông thế nào cũng giống như là điều tra vậy.

Cô nghĩ, đợi ngày mai tuyển được dì nấu cơm, cô có lẽ bàn bạc chuyện này với anh một chút, sau này nếu anh không nói gì có nghĩa cam chịu là không trở về ăn cơm, nếu muốn ăn cơm ở nhà vậy thì phải nói một tiếng trước để dì ấy nấu thêm cơm.

Một mình xuống dưới ăn bữa cơm chiều, sau đó loanh quanh đi dạo một lát để tiêu thực, lúc Trì Nghiên trở lại chung cư thì Tần Mặc vẫn chưa trở về.

Trì Nghiên định chờ anh. Những chiếc túi mua hàng của cô đều phô bày trên bàn trà ở phòng khách, cô muốn biết cô tiêu pha như vậy Tần Mặc sẽ tỏ thái độ gì. Nhưng ngồi đợi quá nhàm chán, Trì Nghiên bèn tìm một cuốn sách, vừa đọc vừa chờ. Thư phòng rất lớn, nhưng sách lại không nhiều, kệ sách là những khoảng trống lớn, sách thưa thớt. Mà phần lớn toàn là sách về đầu tư tài chính, quản lý, marketing, bản tiếng Anh tiếng Trung đều có cả. Trì Nghiên đọc không hiểu nên cũng không có hứng thú đọc, lật trong đống đó hết nửa ngày mãi mới tìm được một cuốn tự truyện.

Cuốn truyện kể về truyền kỳ thương nghiệp cự tử của nước Mỹ, ngăn cơn sóng dữ, đã làm gì để cứu vớt một tập đoàn ô tô trên đà phá sản, làm sao để thu được lãi xuất, trở thành doanh nghiệp đứng đầu ngày sản xuất. Nội dung khá tốt, đáng tiếc văn phong kể chuyện không sinh động, Trì Nghiên đọc được một phần ba thì mắt lim dim muốn ngủ. Có lẽ là do đi dạo cả một ngày quá mệt mỏi nên giấc ngủ này Trì Nghiên ngủ vô cùng êm ả, thậm chí còn ngủ mơ.

Trong mơ cô là một học sinh cuối cấp ba, cả ngày đều bị các môn Toán Lý Hoá tra tấn muốn điên đầu không ngớt, mãi cho đến khi trong nhà thuê gia sư mới đỡ hơn chút; đáng tiếc chị sinh viên kia dạy được hai tháng thì đột nhiên nghỉ, nên bèn giới thiệu bạn học của mình đến đây.

Sau một giờ chiều người bạn học kia mới đến, lúc người hầu đến thông báo Trì Nghiên vẫn còn đang ngủ trưa, cô sửa soạng lại một phen rồi mới đi từ phòng ngủ ra, ở phòng khách một chàng trai cao ráo ngồi thẳng lưng, ngay ngắn.

Chỉ nhìn thoáng qua chiếc gáy của anh ta thôi cũng biết đây là một học bá. Trên chiếc cầu thang thoải Trì Nghiên dậm từng bước đi xuống, chàng trai nghe thấy tiếng bước chân thì đứng dậy ngoái đầu nhìn; sau đó Trì Nghiên trông thấy một gương mặt anh tuấn, văn nhã, khiêm tốn, nhưng ẩn sâu trong đó lại có phần lạnh lùng.

"Anh là người bạn mà chị Vân giới thiệu à?" Cô hỏi.

"Xin chào, tôi tên là Tần Mặc." Anh chàng gật đầu, lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn đối thượng với ánh mắt cô.

Trong cái chớp mắt ấy, Trì Nghiên bỗng cảm thấy tim cô đập lệch hai nhịp.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui