Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)

Ninh Phi cũng nhảy xuống, thậm chí không kịp liếc mắt nhìn tinh thần thể của mình nhiều hơn.

Trong nháy mắt rơi xuống, trong lòng hắn xẹt qua nhiều nghi vấn —— Vì sao mèo đen lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Tại sao phải đẩy đại não Quản Kỳ xuống? Nhưng rất nhanh, lực xung kích khi chạm đất đến theo, hắn lăn non nửa vòng, lại lần nữa đứng thẳng. Quản Kỳ trong cơ thể Thành Dương rơi vào đống đổ nát, khập khễnh lê đùi phải tiến về phía đại não.

Bà ta cách đại não chừng năm bước, rất gần.

Ninh Phi không nắm chắc bản thân nên ngăn cản, hay phải làm việc khác. Mèo đen từ trên trời giáng xuống, ngăn giữa Quản Kỳ và đại não, đuôi vểnh lên thật cao, toàn thân xù lông gầm nhẹ với bà ta.

Quản Kỳ dừng bước, quan sát giây lát, bỗng nhiên cười lạnh: “Ra là mi, chẳng trách. Tinh thần thể… của Ninh Phi.” Bà ta kéo dài ba chữ tinh thần thể, dường như trong đó có ý nghĩa đặc biệt gì đáng thảo luận.

Thành Dương biết bà ta nhìn ra mình.

Nhưng y nói không ra lời, cũng không cách nào báo cho Ninh Phi biết. Giọng nói của mèo hạn chế, y chỉ có thể phát ra tiếng kêu động vật, thiếu hụt tinh thần lực lính gác cũng cắt đứt cầu nối liên lạc giữa y và Ninh Phi. Duy nhất có thể đọc được tâm tình hai người chính là Quản Kỳ, kẻ không thể nào thẳng thắn nhất.

Ánh mắt hoài nghi của Ninh Phi rơi lên người Thành Dương, không mấy khác thái độ khi nhìn tinh thần thể lúc trước.

Trong bóng tối, Quản Kỳ nhẹ nhàng cất tiếng: “Sao? Mi muốn cứ thế phá hủy đại não của ta, để ta từ nay chiếm giữ thân thể Thành Dương ư?”

Thành Dương “Meo” một tiếng, nằm phục xuống, đối mặt với Quản Kỳ. Đuôi y đập lên đại não, cảm giác ướt sũng từ ngoài cùng lớp lông truyền đến, khiến người ta ghê tởm.

Ninh Phi lầm tưởng Quản Kỳ đang nói với mình, trong mắt phủ lên một tầng tức giận thật mỏng. Hắn nắm tay thành đấm, cúi đầu trầm giọng hỏi: “Bà đã nhận định ta không nên làm thế, tại sao vừa rồi lại phải căng thẳng nhảy xuống như vậy?“


Quản Kỳ cười khẩy: “Cậu nghi ngờ ta? Đó không phải là căng thẳng, là phẫn nộ. Đồ của ta bị kẻ khác cướp đoạt —— tuy nó không dùng được, nhưng không thể vô duyên vô cớ bị một con súc sinh tùy tiện đoạt mất. Ta cho cậu cơ hội, và bị kẻ khác cường thủ*, là hai loại khái niệm.” (cưỡng ép cướp đoạt bằng vũ lực hoặc đe dọa)

Thành Dương thầm quát trong lòng, nói láo. Nhưng y chỉ có thể “Meo meo” lên tiếng bác bỏ.

Quản Kỳ nhếch khóe môi: “Đúng là thứ súc sinh.”

Bà ta khẽ nâng một bàn tay, tinh thần lực mạnh mẽ mà áp bách từ trên đầu Thành Dương phủ xuống, bao vây y bên trong. Giống như ngâm trong axit có tính ăn mòn, Thành Dương cảm thấy bản thân mình bị tan rã từng chút một, ngày càng nhỏ bé, ngày càng không còn hơi sức. Y ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Quản Kỳ, nhưng vô ích. Y đang ở trong một tinh thần thể mà chỉ qua đôi mắt của người nhất định mới có thể nhìn thấy, không cách nào tránh khỏi, cũng không thể tránh khỏi. Dưới công kích của Quản Kỳ, cơ thể con mèo lại trở nên trong suốt dần từ đầu tứ chi.

“Thả nó ra.” Ninh Phi nói.

“Không phải cậu chán ghét nó sao?” Quản Kỳ nhắm mắt, “À” một tiếng, có ý cười giễu cợt: “Thành Dương thích nó.”

“Thành Dương sẽ không vui khi bà dùng cơ thể anh ấy làm những việc này. Tinh thần thể của ta, người của công đoàn, còn cả an nguy của cư dân trên đảo ở bên ngoài…” Ninh Phi lắc đầu, bật cười như tự giễu: “Trước khi anh ấy trở lại, ta phải giúp anh ấy ngăn cản bà.”

“Hử?” Quản Kỳ nhướng mày hỏi lại: “Nhưng mà nó không quay về được.”

Tinh thần lực của bà ta tăng lên gấp bội, có lẽ sợ hành vi của Thành Dương dẫn đến nghi ngờ, nặng nề đè lên cổ y, khiến y không nói nên lời. Pheromone cũng trút xuống, mùi cỏ tươi lẫn vào mùi tanh của máu, thêm một bước tăng thêm ám thị về tuyệt vọng.

Lật tới lật lui nhấn mạnh nhiều lần như vậy, lời nói dối cũng phải thành sự thật.

Tròng mắt Ninh Phi lộ sắc tối thâm trầm. “Vậy thì coi như ta có thể làm vài việc cuối cùng cho anh ấy.” Hắn trầm giọng nói: “Anh ấy tốt tính như thế, nếu như sau này bị người ta coi như hung thủ mà thóa mạ, điều này sao có thể được đây?”


Thành Dương nghe ra hàm ý của hắn, nỗ lực ngẩng đầu lên, hướng về phía Quản Kỳ gào lên.

Trên mặt Quản Kỳ hiện lên một nét cười: “Ta biết mi đang nghĩ gì, suỵt, yên tĩnh một chút.”

Nhưng làm sao có thể yên tĩnh đây? Thần sắc Ninh Phi khiến tim y cũng nhói đau.

Khi Thành Dương lại lần nữa va phải gông xiềng, Ninh Phi cũng di chuyển, vụt nhanh như tia chớp. Quản Kỳ hơi biến sắc, lùi lại một bước, cau mày điều chỉnh bố trí của mạng lưới tinh thần, để một phần đầu mút của sợi kéo dài quấn lấy Thành Dương, một phần khác chặn ở bên cạnh mình, bảo vệ cơ thể như mạng nhện.

“Muốn phản kháng?” Bà ta hỏi lớn.

Thành Dương liều mình hai ba lần, chỉ có thể làm lưới tinh thần hơi nới lỏng, nhưng không cách nào phá tan. Ninh Phi lại nhanh hơn, đi kèm ba bốn tiếng sợi đứt tung giòn giã, hắn mạnh mẽ đột phá đến vị trí cách Quản Kỳ không quá một bước chân. Quản Kỳ lùi thêm bước nữa, cách tinh thần thể gần hơn một phần. Ninh Phi lại bất chợt đổi hướng, trực tiếp vòng quanh xà nhà gãy nứt và vách tường xi măng.

ẦM.

Một tiếng vang lớn, cơ thể máu thịt va phải vách tan tường sập. Theo sau, là âm thanh sụp đổ nhỏ vụn, cột xi măng sập một nửa, vỡ nát nện lên đống hoang tàn đối diện, chặn mất ánh trăng, phong tỏa lối đi lên.

“Mi!” Quản kỳ nhíu mày.

Ninh Phi dựa bên tường thở dốc: “Bà chớ nên phân tán nhiều lực chú ý như thế… Dù sao hiện giờ bà cũng chẳng ra được.”

“Cậu định để chúng ta chết đói hết trong đây ư?” Quản Kỳ xòe tay, cười lạnh châm biếm: “Dù sao ta cũng là một dẫn đường. Chờ khi thể lực cậu cầm cự hết nổi, tinh thần lực khó mà tập trung, ta thôi miên một chút, cậu sẽ bò qua làm chó làm đá kê chân cho ta ngay, dùng hết mọi cách để giúp ta ra ngoài.”


“Hoặc là bà hao tổn không ít trước.” Lời Ninh Phi trong không gian kín gây ra tiếng vang tĩnh lặng*: “Bà chính là một dẫn đường, thể lực tiêu hao nhanh hơn ta nhiều.” (*echo of silence: trong không gian yên tĩnh có một tiếng vang)

“Vậy trước tiên dùng tinh thần thể của cậu ‘khai đao’ đi.” Quản Kỳ nhẹ giọng mà nguy hiểm: “Nó đã trong suốt đến mức này, ta dùng thêm chút lực, thì sẽ tiêu tán rồi. Sau đó đợi vài ngày, đến phiên cậu.”

Áp lực nặng nề khiến Thành Dương nằm sấp trên mặt đất, khó mà duy trì tư thế đứng thẳng. Ninh Phi trầm giọng nói: “Nó cũng sẽ không xảy ra chuyện.“

“Hở?” Quản Kỳ nói.

“Ta là kí chủ của nó, ta hiểu nó.” Ninh Phi nói: “Trước đó bà không thể giết ta, chút trình độ hiện giờ, đương nhiên cũng chẳng uy hiếp tính mạng nó.”

Quản Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Cậu vẫn còn ôm hi vọng? Chết tâm đi, bọn mi đều sẽ giống Thành Dương, bất tri bất giác lặng lẽ biến mất khỏi thế gian này, trở thành người của ta.”

Ninh Phi lắc đầu, ngón tay bên phải khẽ co giật. Hắn nhìn chằm chằm Quản Kỳ, có ý định tìm kiếm linh hồn hắn quen thuộc dưới khuôn mặt của Thành Dương. Ánh mắt Quản Kỳ càng lạnh, nét mặt của hắn lại càng ảm đạm: “Bất kể nói thế nào, ta sẽ ở bên thân thể anh ấy, cho đến tận phút giây cuối cùng.”

Thành Dương bỗng nhiên ý thức được, những khoảng thời gian Ninh Phi và y chung sống, mê luyến thiết tha và ái mộ trong đầu đã rõ như lòng bàn tay, nhưng lại chưa từng nói ra rõ ràng.

Nhưng giờ khắc này, biểu hiện còn nghiêm túc chân thật gấp trăm lần lời nói.

Lưới tinh thần của Quản Kỳ đè ép y, trói buộc đến độ không cách nào cựa quậy. Khí lực và thần trí của y đều chảy mất sạch, tiếng mèo kêu trong đầu cũng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng đến mức không thể nghe thấy. Có lẽ có phương án hoàn thiện hơn, nhưng y không đợi được, mèo đen cũng không đợi được, chỉ có thể đánh cuộc một lần ——

Ninh Phi nói đúng, bà ta không nên phân tán nhiều lực chú ý như thế.

Dưới áp lực nặng nề, Thành Dương nén xuống mọi suy nghĩ trong lòng, cẩn thận điều chỉnh tư thế của mình. Kỹ xảo khống chế của Quản Kỳ rất tốt, cường độ chịu nén của tinh thần lực rất lớn, hơn nữa điểm rơi* khá đều. Y phải tạo thành một độ nghiêng chính xác, dẫn hợp lực tới một phương hướng chính xác. (*đại khái là thời điểm sức mạnh/phong độ/thể lực/… đạt cao nhất)


“Vậy thì chào tạm biệt con mèo của cậu trước đi.” Quản Kỳ nói.

Tim Thành Dương giật nảy, đột nhiên cảm thấy khoang ngực trống rỗng. Cơ thể y trong suốt mỏng manh, giống như một đám khói đặc, hòa làm một với khung cảnh tối đen, dường như chỉ cần một cơn gió là có thể bị thổi tan. Xương cốt bị ép đến răng rắc kêu vang, y cắn chặt răng, để tinh thần lực trên người chảy xuống như thác lũ, chia ra một phần dòng chảy nhỏ hướng về phần đuôi.

Đại não của Quản Kỳ.

Cảm giác này giống như đâm vào một khối đậu hũ nát, đại não lập tức lõm xuống một mảng, đám mô sền sệt mềm nhũn bao quanh lớp lông đuôi. Đồng tử Quản Kỳ hơi giãn nở, Thành Dương cắn răng, dùng hết sức bình sinh gạt nó về phía sau. Đại não từ cạnh bờ tường vỡ rơi xuống, tùm một tiếng trầm đục, chìm vào trong nước.

Biểu cảm của Quản Kỳ nằm giữa ranh giới kinh hoàng và phẫn nộ, vung tay phát ra xung lực mạnh mẽ, hất Thành Dương vào góc tường. Bà ta lao đến rìa bờ tường vỡ, tinh thần tuyến dệt thành lưới có ý đồ ngăn cản chiều hướng rơi xuống của đại não. Thế nhưng sợi quá nhỏ, quá sắc bén, không đón được, trái lại còn cắt mô não thành vô số khối vụn nhờ tác dụng của trọng lực, tan tác rơi xuống nước.

Toàn thân Thành Dương không còn sức lực, ý thức mơ hồ nằm trên mặt đất nghĩ, có thể thành công không.

Ninh Phi trợn to mắt, thân trên hơi nghiêng về phía trước. Quản Kỳ không ngoảnh lại, tim đập loạn nhịp nhìn mặt nước.

Mỗi giây trôi qua đều dằng dặc.

Thi thể dưới nước chìm nổi, chẳng biết qua bao lâu, Quản Kỳ quay đầu lại, như cười như không nhìn một người một mèo: “Ta phải cảm ơn bọn mi, giúp ta trừ đi điểm yếu cuối c——”

Còn thiếu một từ, bà ta chưa thể nói xong đã ngã phịch xuống.

Trước khi Thành Dương nhắm mắt, lại nghe thấy tiếng ca trước kia.

Y băng qua toàn cảnh tinh thần của Quản Kỳ. Chuông gió xương khô treo trên tế bào thần kinh rào rào hóa thành bột phấn, trên mặt biển, từng đôi tay xương trắng hướng về bầu trời chìm xuống. Đại não bị cắt thành mảnh nhỏ nát vụn, rơi vào tường nước. Thi thể một thiếu nữ xinh đẹp an tường nổi lên, vươn hai tay ôm lấy, dùng đám mô vụn nát lấp vào khoảng trống đầm đìa máu ở não sau.

Như màn đêm buông xuống, mọi cảnh vật về lại với bóng tối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận