Ninh Phi đi lại trên đường không mục đích.
Khả năng ghi nhớ của hắn rất tốt, rất nhiều sự việc hơn mười năm qua đều bị ép thành một chớp mắt ngắn ngủi, cứ như tất cả mới xảy ra hôm qua —— Hắn vừa bắn Lý Chính Thanh, chạy khỏi công đoàn, nấp trong cống thoát nước tối tăm u ám thật lâu, cuối cùng không nhịn được đi lên mặt đất.
Quản Kỳ khi đó ở ngay góc đường, có lẽ dùng cơ thể Đàm Dung. Kính mát che hơn nửa khuôn mặt, ánh mắt xuyên thấu qua tháng năm, huyên náo, sinh tử và hàng ngàn hàng vạn, người kia và hắn va vào nhau.
Đó chính là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời của hắn: bước ra một bước, đồng ý đề nghị của Quản Kỳ, cuối cùng thành một người như hôm nay.
Hắn đã đi rất nhiều đường vòng, phạm phải rất nhiều sai lầm, trải qua không ít chuyện chẳng mấy vui vẻ. Thật may hắn còn có hôm nay, còn có thể… có thể ở cùng Thành Dương.
So với điều gì cũng tốt đẹp hơn cả.
Mùi cỏ tươi xộc đến trước mặt, Thành Dương ôm mèo đen xuất hiện ở góc đường. Ninh Phi không tự chủ tăng nhanh hai bước, tiến lên. Dẫn đường đón ánh mặt trời, chìa một bàn tay về phía hắn. Hắn nắm thật chặt, không muốn buông ra.
“Đi dạo một chút?” Thành Dương hỏi.
“Vậy thì đi thôi.”
Gió thổi đến tiếng người khác thì thầm, tiếng chim hót đầu cành, tiếng cười đùa của đám trẻ ngoài ba con phố, cả tiếng chuông giáo đường ở phương xa. Mọi tạp âm cuối cùng đều lắng xuống, chỉ còn nhịp tim ổn định của Thành Dương từng tiếng từng tiếng đập lên màng nhĩ, khiến trái tim kia trong lồng ngực hắn cũng bắt đầu cộng hưởng.
Thành Dương nói: “Núi dựa của Lý Chính Thanh đã đổ. Ông ta đắc tội quá nhiều người trong quân đội, còn để lộ một vài sơ hở, nay đã bị điều tra xét xử. Dù thế nào, sau này ông ta sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.”
“Tin tốt.”
“Ừ.”
Ánh dương trút lên mặt đường nhựa, lại phủ lên cây Gừa phơi nắng bên đường tạo thành cái bóng nát vụn.
Họ đi trên lề đường, như một cặp tình nhân bình thường nhất. Mèo đen theo phía sau, híp mắt thích ý mà rảo bước. Cuối đường thông với khu Phế Thành, Thành Dương trông thấy loạt kiến trúc xa xa, trên môi hiện lên không chỉ một ý cười.
“Anh nhớ đến cảnh lần đầu tiên gặp em.” Y khoan thai nói: “Em vừa mở miệng, đã nói muốn lên giường với anh.”
Ninh Phi thấp giọng phản bác: “Đó không phải lần đầu tiên.”
Thành Dương ngẩn ra, vươn tay xoa xoa ót Ninh Phi: “Là anh lỡ lời, quả thật không phải lần đầu tiên. Nếu như biết có ngày hôm nay, anh nhất định sẽ nhớ em thật kỹ.”
Thành Dương muốn giải thích bản thân cũng không có ý này. Nhưng Thành Dương đã lại gần, in lên mặt hắn một cái hôn thật nhẹ. “Em còn sẵn lòng lên giường với anh không?” Dẫn đường pha trò hỏi. (Vâng, íu vui đâu ạ = =)
Hắn đăm đắm nhìn đôi mắt nâu sâu hút của Thành Dương, con tim đánh rơi một nhịp. Ngơ ngác thật lâu, mới khô khốc mở miệng: “Cả đời?”
“Cả đời.”
“Được.”
Thành Dương ngậm lấy môi dưới hắn, hắn vòng quanh thắt lưng Thành Dương. Một đời rất dài, họ sẽ còn hôn rất nhiều, và yêu rất nhiều. Mãi đến khi tóc hai người đều bạc trắng, vẫn nắm tay nhau dưới ánh mặt trời tỉ mỉ kể những chuyện ngày trẻ.
Trời cao biển rộng, gió nhẹ mây thưa.
HẾT (Còn ngoại truyện = =)
Lời tác giả:
Thật… thật thổn thức! Xong hết rồi! Viết hơn bốn tháng mới hơn mười vạn chữ = = Cảm ơn mọi người không chê tui, theo tui đến cuối cùng? Yêu các bạn~ Viết văn là vì muốn bày tỏ và muốn tác phẩm của mình, là bình luận và cảm tưởng của các bạn khiến thiên văn này thêm ý nghĩa. LZ không giỏi biểu đạt lắm… chỉ có thể nói… Thật tuyệt 罒ω罒
Trong lúc viết tương đối lười biếng, thừa lúc xong toàn văn sửa lại thiết lập một xíu, có thiết lập riêng nhất định (sao tui lại tùy hứng như thế…)
Lính gác: Năm giác quan phát triển, có thể năng vượt xa người bình thường như sức chịu đựng, tốc độ, lực bộc phát, tỉ lệ trao đổi chất cơ bản, vân vân…
Dẫn đường: Sở hữu tinh thần lực lớn, có thể dẫn dắt, phụ trợ lính gác tác chiến, cũng có thể trấn an tâm trạng nóng nảy rối bời của lính gác.
Lính gác hắc ám/ Dẫn đường hắc ám: Trong lịch sử rất ít, lính gác/dẫn đường có năng lực mạnh hiếm thấy.
Tinh thần thể: Lính gác và dẫn đường đều có tinh thần thể, là hình dạng các loại động vật. Tinh thần thể cũng giống chủ nhân, có ý thức riêng.
Ờm đại khái là có mấy cái này…? Sẽ không có mấy cái khác đâu ha…?
Cuối cùng hỏi nhỏ một chút… Nếu, nếu như tui in ra, sẽ có ai muốn hông?
Không giỏi viết thường ngày lắm _(:з」∠)_ Đành phải mở một đoạn hôi văn đại pháp* rồi… Ờm có lẽ sau này có hướng đi vô cùng kì quái, xin chuẩn bị tâm lý thật tốt.
*Đừng nhìn ta, ta cũng không hiểu
=========
Vẫn còn cái phiên ngoại đấy!!!!!! Hãy chờ sen:(((((((((((((((
(1) Dùng nhiều rượu, cà phê, bông cải trắng, bông cải xanh, măng tây, các loại thịt heo, bò, cừu, dê hay những sản phẩm từ sữa như phô mai, sữa tươi là nguyên nhân gây ra vị đắng của tinh dịch. Thành Dương nên cho vợ nó ăn nhiều trái cây và rau cải:3
(2) Sự hủy diệt lẫn nhau của điện tử âm dương (theo nguyên tác) hay Sự hủy diệt hạt – phản hạt: khi hạt gặp phản hạt của nó thì sẽ biến mất và giải phóng năng lượng. Tương tự theo lý thuyết, vật chất gặp phản vật chất sẽ nổ tung, quá trình này gọi là Sự hủy diệt vật chất – phản vật chất. Thêm một khái niệm được đặt ra là phản vũ trụ – một vũ trụ song song được tạo bởi phản vật chất. Ôi ước mơ thành nhà vật lý học ngày ấy của tui thiệt ngây thơ quá đỗi ╮( ̄▽ ̄)╭
___Phỏng vấn editor nhạt nhẽo của năm___
Đạo diễn: *ngáp dài* Ba, hai, một, action!ヽ(  ̄д ̄)ノ
Phóng viên: Edit H có chảy máu mũi không? (・ω・)
Editor: Cả cơ thể và tâm trí tui đều muốn lật bàn (ノ ̄皿 ̄)ノ┻━┻ này thì nếp hãm quy đầu này thì rãnh quy đầu này thì hạt phản hạt bla bla bla!!!! Căn bản là lo đi tra muốn hộc máu ;;_;; Cơ mà cũng thêm được mớ kiến thức Lịch sử Địa lý Vật lý Hóa học Ngữ văn vân vân mây mây
Hiện trường: *cỏ khô lăn lăn* *quạ bay* *dế kêu*
Phóng viên: Ể? Sao không còn ai vậy? *ôm cổ đạo diễn* Thôi dẹp dẹp, tui lĩnh lương rồi vìa~ ε===(っ≧ω≦)っ
Editor: *nghe gió thổi vi vu* Σ ( ̄ ロ  ̄)・・・