Mở đầu: Phạt
Tôi nhìn chiếc xe Bentley màu đen dừng trước cổng phía Đông. Hiện giờ mới hơn tám giờ, là giờ cao điểm của trường học, liên tục có sinh viên ra ra vào vào cổng trường. Trong một hàng xe đạp xếp chỉnh tề, chiếc xe này như hạc giữa bầy gà, bắt mắt đến mức một vài người hiểu biết các nhãn hiệu xe phải dừng lại nhìn.
Tôi thà chen chúc mấy tiếng trên xe buýt đi tìm anh ta còn hơn để anh ta công khai tới trường học tìm tôi như thế này.
Tôi căng thẳng nhìn bốn phía, thừa dịp không ai chú ý, giật mạnh cửa xe.
Có lẽ Tần Thiệu ở trong xe vẫn luôn quan sát dáng vẻ có tật giật mình của tôi, vì vậy, khi tôi ngồi vào xe, trong mắt anh ta chỉ có khinh bỉ. Anh ta nói: “Vừa muốn làm tình nhân lại muốn lập đền thờ trinh tiết.”
Bề ngoài Tần Thiệu có vẻ là một người rất nho nhã, giống như đeo kính lên là có thể lên giảng đường đại học giảng bài, bỏ kính xuống là có thể tới bờ sông ngắm hoa. Những lời nói thô tục như vậy không hề tương xứng với tướng mạo của anh ta.
Thế nhưng tôi lại không có cách nào phản bác, lời này tuy thô tục nhưng vô cùng có lý. Một tấm gương sáng về thái độ làm người như tôi lại đi làm tình nhân, câu nói “mặt người dạ thú” chính là để dành cho tôi.
Tôi không có gì để nói, đành phải im lặng. Mùi nước hoa trong chiếc Bentley này rất nhẹ, vừa như có lại vừa như không. Rất giống với mùi hoa Hòe đầu hạ trong trí nhớ của tôi khi tôi còn bé. Trong sân căn nhà cũ của tôi có một vài loại cây, trong số đó có một cây Hòe. Cây Hòe đó dù phải trải qua gió sương mưa tuyết, nắng gió sấm sét nhưng vẫn cao lớn mạnh mẽ, tháng Năm vừa tới, những đóa hoa nho nhỏ màu vàng nở rộ. Gió khẽ thổi qua, hương hoa thoang thoảng.
Tần Thiệu cũng đang im lặng.
Tôi không biết vì sao anh ta gọi tôi ra ngoài. Chắc không phải chỉ vì ngồi ngẩn người cùng tôi trong xe đấy chứ. Tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lễ đón tiếp tân sinh viên còn chưa kết thúc, anh ta đã vội vàng gọi tôi ra ngoài gặp mặt giống như có việc gì khẩn cấp vậy. Nhưng hiện giờ xem ra, anh ta không hề nóng vội, dù chỉ một chút.
Đại khái là dáng vẻ nhìn đồng hồ của tôi khiến anh ta hiểu lầm rằng tôi rất mất kiên nhẫn. Anh ta bỗng nhiên đẩy ghế nằm ngang xuống, tôi hoảng sợ nhìn anh ta. Tôi không biết chuyện gấp của anh ta là chuyện này, hơn nữa còn làm việc ngay trước cổng trường chúng tôi.
Tôi thốt ra, nói: “Ở đây không được.”
Anh ta nói: “Điều kiện lần trước cô nói cấm SM gì đó không bao gồm địa điểm ở trong xe.”
Tôi nói: “Vậy anh lái xe tới chỗ nào cách xa trường học một chút.”
Đây là nơi chứa đựng khoảng thời gian tươi đẹp nhất cuộc đời tôi, tôi không muốn một chuyện như thế này vấy bẩn nó.
Thế nhưng hiển nhiên tôi đã sai rồi, Tần Thiệu là kim chủ của tôi, đâu có đạo lý nào bắt kim chủ phải thỏa hiệp. Sức lực từ bàn tay anh ta rất lớn, dễ dàng đặt tôi lên ghế.
Tôi dùng cả tứ chi để đạp anh ta ra. Tần Thiệu kiềm chế tôi quá chặt. Tôi như con cá nằm trên thớt, còn anh ta là một con dao đã được mài bóng loáng đặt ngay bên cạnh. Tôi không thể nghĩ ra bất cứ một biện pháp nào.
Có lẽ tôi giãy dụa ra tiếng thu hút sự chú ý của người đi đường. Có một hai người dừng lại, tôi không biết bọn họ chỉ thuần túy nhìn chiếc xe đắt tiền hay đang nhìn chúng tôi ở trong xe. Vừa rồi tôi quên quan sát xem nếu từ bên ngoài nhìn vào có thể nhìn thấy tình hình trong xe hay không, nhất là khi đèn đường còn sáng thế này.
Thừa lúc này, Tần Thiệu đã cởi áo sơ-mi của tôi ra. Tôi vừa mới tắm, mùi sữa tắm còn chưa tan đi hết, mở áo sơ-mi ra, ngay cả tôi cũng có thể ngửi thấy mùi sữa tắm hương thảo mộc trên người mình.
Tôi muốn chống cự nhưng lại không dám. Tôi không chống cự, lại không cam lòng. Tôi chỉ hy vọng anh ta cách xa khỏi trường học một chút mà thôi, cách xa khỏi nơi tôi cất giữ bảo bối của tôi một chút mà thôi, cũng không phải không đáp ứng yêu cầu cầm thú của anh ta, vì sao anh ta cứ phải cố ý so đo với tôi?
Tay anh ta đã di chuyển về phía dây thắt lưng của tôi. Tôi đã cố ý, khi ra khỏi phòng đã cố ý mặc vào một chiếc quần jean bó sát, dùng một chiếc thắt lưng có cách thắt rất cổ quái, tôi không muốn để anh ta thực hiện được ý đồ một cách dễ dàng như vậy. Khi người ta biết mình là một quả trứng phải đụng vào một hòn đá, người ta cũng muốn biến bàn thân thành một quả trứng đã được luộc chín rồi mới đi chọi đá. Tuy rằng, đối với hòn đã mà nói là chẳng có mấy khác biệt, nhưng đối với quả trứng, ít nhất đó cũng là một chỗ dựa để chống lại cảm giác tuyệt vọng.
Dây lưng đó tôi mua được từ một cô gái dân tộc Tạng. Phải cuộn vài vòng rồi mới thắt nút, nhét vào đầu của dây lưng. Có đôi lúc khẩn cấp vào toilet, ngay cả tôi cũng không cởi được chứ đừng nói người khác.
Tôi không thèm từ chối nữa. Không phải anh muốn sao? Có bản lĩnh thì lấy đi.
Hiệu quả cách âm của Bentley tốt lắm, một đám người qua đường đi tới đi lui ngoài xe, học kỳ mới vừa bắt đầu, mọi người đã hai tháng không gặp, đều vui vẻ tôi xô cậu đẩy, hẳn là rất ồn ào, nhưng từ trong xe nhìn ra lại giống như đang xem kịch câm.
Tôi nhìn thấy bàn tay của Tần Thiệu dừng lại, anh ta nở nụ cười với tôi.
Tôi cảm thấy nụ cười này rất đáng sợ, giống như sự yên lặng trước cơn bão. Tôi thử đoán xem anh ta định làm gì. Tôi chỉ mới làm với anh ta ba lần, hai lần là ý thức rõ ràng. Nhưng tôi nghĩ cho dù tôi đã làm với anh ta hai trăm lần, tôi cũng không thể lý giải loại người trong ngoài không đồng nhất như anh ta. Giống như một con sứa biển, ung dung, đẹp đẽ như vậy, nhưng mỗi xúc tua đều chứa độc. Nếu chạm vào nó, độc của nó rất nhanh sẽ làm tê liệt trái tim bạn, giết chết bạn vô cùng nhanh chóng. Bạn vĩnh viễn không nghĩ rằng thì ra nó là một loài động vật còn ác động hơn cả rắn hổ mang.
Tần Thiệu đè sát lên người tôi, giống như một nghiên cứu sinh cầm ống nghiệm quan sát kết quả phản ứng. Anh ta tỉ mỉ nhìn cái dây lưng của tôi một lần, anh ta cứ bình tĩnh như vậy, cứ kiên nhẫn như vậy, sau đó, giống như đang chơi trò ngược chướng ngại vật, anh ta chậm rãi di chuyển dây lưng của tôi, từng bước một giải một đề bài.
Tôi sai rồi, tôi không nên khiêu khích anh ta. Hiện giờ anh ta chẳng khác gì một tên biến thái, tâm thần trong “Saw” hay “Sự im lặng của bầy cừu”.
Cuối cùng, dây lưng buông lỏng, tôi biết tôi sẽ chết càng thảm hơn. Khi anh ta cởi quần tôi ra, thô bạo tiến vào trong cơ thể tôi, ngay cả dũng khí để cầu cứu tôi cũng không có.
Anh ta như một quân vương chinh phục Man tộc, đổ mồ hôi hưởng thụ thành quả anh ta đáng có được. Tôi chết lặng nằm đó, nhìn ra ngoài cửa xe, những sinh viên của tôi đang tụ tập đi ra ngoài cùng nhau. Hẳn là bọn chúng sẽ đi chúc mừng buổi diễn tối nay, không biết bọn chúng có từng cố gắng liên lạc với tôi hay không. Tôi lại nhìn thấy Khúc Thế Thành đột nhiên dừng lại. Cậu ta đứng cách đó không xa, dò xét chúng tôi, giống như đang cố gắng nhìn rõ một thứ gì đó không cách nào nhìn rõ.
Cậu ta dừng lại rất lâu, tôi nhìn thấy, dưới ánh đèn đường, lông mày cậu ta đang nhíu chặt. Tôi lại nghĩ đến Ôn Khiếu Thiên. Cách nhíu mày của Khúc Thế Thành giống anh ấy như đúc, anh từng cau mày nói với tôi: “Heo, em đã ngủ bao nhiêu tiếng rồi mà giờ còn ngủ!”. Anh cũng từng cau mày nói với tôi: “Đừng lúc nào cũng ăn những thực phẩm độc hại như thế, em đã ăn ba bữa McDonald liên tục rồi!”. Anh còn cau mày nói với tôi: “Nhiên Nhiên, có phải em lại động vào túi sách của anh không!”
Tôi cho rằng tôi sẽ không còn nhìn thấy dáng vẻ nhíu mày như thế nữa, không ngờ còn có thể thấy được trên gương mặt một sinh viên của tôi. Cho dù ở trong một tình huống khó tả thế này.
Rốt cuộc Khúc Thế Thành cũng xoay người bỏ đi. Tôi bỗng nhiên như mất đi chỗ dựa, những thứ trong dạ dày bắt đầu cuộn lên. Tôi há miệng, chờ những tàn dư trong bụng trào ra ngoài.
Tần Thiệu lạnh lùng nhìn tôi, nói: “Sự bất quá tam. Muốn nôn cũng phải nuốt lại cho tôi.”
Khi tôi nghe thấy câu “sự bất quá tam” này, tôi bỗng nhớ tới khi đó, tôi từng giơ ngón tay, nói với Ôn Khiếu Thiên một câu “sự bất quá tam”, nước mắt lập tức giống như đập xả nước, liên tục ào ra ngoài. Tôi chưa từng nghĩ tôi sẽ khóc, thế nhưng nước mắt chúng cứ tự mình chảy ra ngoài, hơn nữa, càng chảy càng mãnh liệt, giống như muốn chảy thành một dòng suối nhỏ, chảy thành biển rộng, bao phủ cả chiếc xe.
Tôi nghĩ, nếu đã vậy, chúng mày cứ chảy đi.
Tôi chỉ phải phụ trách nuốt xuống những gì tôi muốn nôn ra là được.
Dịch chua bốc lên từ dạ dày chạy thẳng lên miệng, tôi không ngừng ngăn cản, ép bọn chúng trở lại. Thế nhưng nghị lực của bọn chúng mạnh mẽ hơn của tôi, giống như bị cưỡng chế chấp hành mệnh lệnh, kiên nhẫn muốn thoát ra ngoài.
Cuối cùng, tôi cũng sụp đổ. Tôi ngẩng đầu nhìn trần xe, tuyệt vọng kêu một tiếng: “Khiếu Thiên, cứu em!”
Chương 1: Mới gặp gỡ - Duyên
Có khi nào anh bỗng xuất hiện,
Tại quán cà phê nơi góc phố.
Em sẽ vui vẻ,
Vẫy chào anh,
Cùng anh,
Ngồi xuống chuyện trò…
Trần Dịch Tấn, “Đã lâu không gặp”
Hai tháng trước.
Một ngày tháng Bảy, trời nắng chói chang, để xác nhận một mục số liệu của Cục thống kê đất đai và tài nguyên, tôi và Ngải Tĩnh bị giáo sư hướng dẫn sai đến thôn Thảo Điện, nằm tại khu vực ngoại thành thành phố A. Tên nào đất vậy, trong thôn Thảo Điện, từng đám cỏ Biển Súc héo rũ, ngả mình lên mặt đất khô cạn. Tôi và Ngải Tình đã kéo sụp chiếc mũ che nắng chuyên dụng của các bác gái xuống từ lâu, dùng nó che kín mặt. Hai chúng tôi thè lưỡi thở hổn hển như chó, muốn tìm một bóng râm để nghỉ chân một lát, nhưng phóng tầm mắt nhìn khắp nơi, trước không thôn sau không quán, giống như một phiên bản của miền Tây hoang dã, ngoại trừ một con đường nhựa bị phơi nắng đến mức lấp lánh ánh nước cùng biển lúa gợn sóng hai bên, ngay cả một cây cột điện cũng không có. Tôi lau mồ hôi trên cổ, cùng Ngải Tĩnh liên mồm mắng giáo sư không có não, cuối cùng, mắng đến mức miệng lưỡi khô cong, môi như muốn nứt ra. Nước lọc mang theo người đã uống cạn nhăn, hai chúng tôi đành phải liếm môi đi bộ về.
Thật ra không phải giáo sư không có não, người không có não là hai chúng tôi mới đúng. Lúc đó, khi chọn hướng nghiên cứu, nghĩ rằng giáo sư hướng dẫn có danh tiếng trong ngành, luận văn về vấn đề sử dụng đất đai và tài nguyên của ông ấy cũng đã được xuất bản ở nước ngoài, theo ông ấy sẽ có việc để làm, có tiền để tiêu, có thịt để ăn, có rượu để uống, nhất định chuẩn không cần chỉnh. Vì vậy, hai chúng tôi đã sử dụng bộ não đơn giản như của loài chim, bị những lời nói có cánh của ông ấy kích thích, bước một bước lên con đường không có ngày trở về.
Chúng tôi nào có biết rằng mấy năm gần đây, giáo sư càng ngày càng kích động, mỗi một luận văn phát hành đều chỉ thẳng mũi nhọn về phía văn phòng bất động sản, vạch trần sợi xích kinh tế giữa chính phủ và bọn họ, liên tục công kích chính sách công nghiệp hóa đất ruộng, làm như mình là phóng viên của phòng điều tra tin tức. Kết quả là, văn phòng bất động sản trong nước coi ông ấy như cái gai trong mắt, không âm thầm nhờ quan hệ đuổi ông ấy ra khỏi trường đã là may mắn lắm rồi. Dù các học viện nước ngoài có khen ngợi ông ấy đến thế nào chăng nữa, rõ ràng họ cũng không có quyền lực và thực lực để mời ông ấy đi khai phá đất đai trong nước, vì vậy, giáo sư trở thành một thành phần trí thức bị đá ra ngoài rìa, bà ngoại không thương, ông cậu không đau, nửa sống nửa chết trong trường chúng tôi, mỗi khi nổi cơn điên là lại muốn hành hạ người khác, sai chúng tôi tới những chỗ như thế này.
Khi sắp cảm nắng đến nơi, cuối cùng, chúng tôi cũng nhìn thấy một cái rạp giản dị ở ven đường. Vải bạt màu xanh lục ở trong mắt tôi chính là ốc đảo giữa sa mạc. Tôi kéo Ngải Tình nay đã không còn chút sức lực vào trong, cầm lên một chai nước trái cây dốc thẳng vào miệng. Cái gì gọi là hạnh phúc? Chính là đêm đông có áo bông, ngày hè có điều hòa, là có một ngụm nước đổ thẳng vào cổ họng đang bốc khói. Tôi hào phóng móc năm đồng trong ví ra, đập lên quầy, nói: “Không cần trả lại.”
Người đàn ông bán hàng với hai cánh tay đen bóng để trần phe phẩy một cái quạt nhỏ, nói với tôi: “Mười đồng một chai.”
Tôi nhìn chai nước một cái, trên nhãn hiệu viết “Trà xanh Khang Suất Phó” bằng phông chữ Cottage, oán hận móc ra năm đồng nữa ném cho anh ta. Hắc điếm vùng thôn quê hoang dã, đúng là muốn cắt cổ người ta.
Ngải Tĩnh đã uống hết một chai nước, thở hổn hển, ngồi phịch dưới đất không muốn động đậy. Khi đang ngồi ngẩn người như vậy, hai mắt con bé bỗng nhiên phát sáng, đứng phắt dậy, đi về một góc của chiếc rạp màu xanh lục. Tôi nhìn lại, hay thật, một nơi hẻo lánh thế này còn có người dùng một cái bảng đen mốc meo, bên trên vết hai chữ “đoán số” xiêu vẹo, bên cạnh tấm bảng là một ông thầy tướng số đang nằm ườn ra bàn ngủ ngon lành.
Ngải Tĩnh, đừng nhìn vào cái danh nữ tiến sĩ của con bé, thật ra con bé đặc biệt hứng thú với chuyện bói toán này. Bất kể là chòm sao, nhóm máu, bài tarot, chiêm tinh, giải mộng, tất cả đều phải chen một chân. Nghe nói, khi còn học trung học, con bé phải lẩm bẩm hai tuần mới thuộc được bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học, nhưng tên tiếng Anh của mười hai chòm sao đã in vào đầu chỉ trong vòng mười phút, nghiên cứu thâm sâu về mười hai cung hoàng đạo chỉ trong hai ngày, không cần ai chỉ dạy, tự đọc là hiểu, được coi như một nửa bậc thầy về các chòm sao. Còn về phương diện tướng số này, Ngải Tĩnh thuộc phong cách “học, học nữa, học mãi”, biển học không bến bờ, không ngừng cố gắng, chỉ cần nghe nói nơi nào có thầy bói có tiếng là nhất định sẽ tìm đến để bàn luận. Tôi nói con bé quá mê tín, phong kiến, con bé lại dùng một câu “học vấn vô tận nhất trên thế giới là thần học” để đập lại tôi.
Thầy tướng số kia bị Ngải Tĩnh lay tỉnh, mơ mơ màng màng lấy ra một cái bản đồ vận mệnh, nói ra nói vào vận mệnh của Ngải Tĩnh vài vòng rồi dùng một câu “thiên tử trong vận mệnh của cô nhất định sẽ xuất hiện trong vòng ba tháng tới” cao vút, hùng hồn để kết thúc đoạn đối thoại, khiến cho Ngải Tĩnh kích động không thôi, kéo tôi qua, nói với ông thầy tướng số: “Ngài xem cho nó xem. Sinh ngày 25 tháng 10 năm 1981. Tên là Lô Hân Nhiên, Đại sư ngài tính nhân duyên cho nó với ạ.”
Nhìn gần mới thấy trên đầu cái đầu trọc lóc của ông thầy tướng số này còn mờ mờ những vết lốm đốm trắng của bệnh chốc đầu, trên ria mép hoa râm còn dính cặn trà, gân xanh nổi lên rõ ràng dưới lớp da tay nứt nẻ như da chân gà, kẽ móng tay còn đen đen bẩn bẩn, hai con mắt đục ngàu, nhìn giống như sắp mù. Tôi nhìn ông ta, cảm thấy trên trán ông ta viết mấy chữ to tướng: “lửa đảo”, “mắc lừa tự chịu”, ra vẻ khinh thường nhìn xem ông ta có thể đoán số của tôi thế nào.
Đại sư kia loay hoay với cái sơ đồ vận mệnh một lúc, hai mắt trợn ngược, bấm đốt ngón tay: “Nóng tính, đột nhiên có tiền, cần kiệm, vô mưu, thiếu dũng, thị phi đa đoan, cha mẹ đắc lực, được chồng giúp đỡ, nhân duyên sớm tới.”
Tôi bỏ mũ xuống phe phẩy quạt: “Vậy xin hỏi sớm là năm nào?”
Đại sư nói: “Năm 23 tuổi, cô đã gieo hạt, cũng đã nảy mầm.”
Năm tôi hai mười ba tuổi, là một năm đất trời đảo lộn. Tôi đột nhiên thất tình, bố tôi phá sản, mẹ tôi đòi tự sát, tôi cố chấp học nghiên cứu. Tôi không hiểu, trong một đống hồ sơ phong phú như thế, cái lại “hạt” kia đã được gieo xuống ở góc nào, không biết loại đất của tôi có thể khiến nó lớn lên khỏe mạnh hay không. Có lẽ cái “mầm” kia đã héo úa từ lâu rồi, muốn sinh ra Na Tra cũng chỉ cần có ba năm, nay đã bảy năm, ngay cả cái bóng cũng không thấy.
Tôi nói: “Đại sư, ông đừng có mang chữ nghĩa ra dọa tôi, tôi thiếu văn hóa, ông nói một lời xác định đi. Con tôi còn đang ở nhà chờ bú, chồng tôi đang lái xe tới đón tôi rồi đấy.”
Đôi mắt vẫn trợn ngược của đại sư kia cuối cùng cũng di chuyển về vị trí bình thường, ông ta nói: “Cô cả đời ăn ngon mặc đẹp, tuổi đôi mươi tìm được lang quân như ý, ba mươi sinh quý tử, mặc dù không nhạy bén trí tuệ, không đại tài mỹ đức, nhưng thu hút thần tài tứ phương.”
Tôi nghiến răng nhìn vị bán tiên này, nghĩ rằng quả nhiên ông ta bị mù, tôi đang mặc một cái áo phông đồ cổ có giá hai mươi đồng, da bị phơi nắng trong cái lồng hấp này đến mức đen như than đá, vậy mà ông ta dám nói tôi ăn ngon mặc đẹp, tôi không khỏi quạt càng mạnh, nói: “Đại sư, nhà tôi làm ruộng, cũng không phải loại ruộng tốt mà người ta tranh nhau nhận thầu, chỉ là loại đất ruộng cằn cỗi bình thường thôi. Gần ba tháng nữa tôi đã ba mươi rồi, ông hỏi giúp tôi cậu quý tử kia của tôi trên đường tới đầu thai có vội lắm không, đi máy bay hay tàu cao tốc? Nói tôi không trí tuệ, không tài năng phải không? Đại sư, tôi đang học tiến sĩ đấy.”
Mí mắt đại sự giật giật, gân xanh trên trán cũng run run nổi lên, vuốt râu nói khô khốc: “Vì vậy mới nói, cô gái, tri thức thay đổi số phận.”
Tôi vỗ bàn, chỉ vào mũi ông ta mà nói: “Nếu không nể mặt ông là người tàn tật, bà đây lập tức gọi điện báo cảnh sát. Tri thức thay đổi số phận cái con bà nhà nó.”
Sau khi trở về ký túc xá của trường, Ngải Tĩnh oán trách tôi có phải mấy ngày nay ăn nhầm thuốc nổ hay không, mở miệng là chợ búa như thế, không có một chút dáng vẻ của phần tử trí thức. Tôi quay sang soi gương, giữa lông mày lại mọc thêm một cái mụn đặc biệt to, song song với chóp mũi, không lệch một li, như gái Ấn Độ.
Cầm hộp cơm, Ngải Tĩnh hỏi tôi: “Buổi tối ăn gì?”
Tôi sờ sờ cái mụn vừa mới nổi lên, nói: “Tới cổng Tây ăn đồ cay đi. Tớ nhớ thịt xiên của căn tin lắm rồi, căn tin trường mình thật sự không biết thông cảm với những sinh viên già như chúng ta, vừa nghỉ hè đã đóng cửa. Các em sinh viên bé nhỏ, mau quay về trường đi.”
Cuối cùng, kế hoạch ăn đồ cay buổi tối cũng không thực hiện được. Vừa mới đặt chân tới cổng Tây, tôi nhận được điện thoại của Trịnh Ngôn Kỳ.
“A lô, bạn yêu, đang ở đâu vậy?” Cho dù đã nghe câu “bạn yêu” này bao nhiêu lần, tôi cũng không cách nào thích ứng được.
Tôi nhìn sang những người đang đi lại trên đường, nói: “Còn ở đâu được nữa. Làm ổ trong trường thôi.”
“Mau tới đây cho bạn xem nào, dạo này gầy hay béo?”
Tôi nói: “Cậu đang ở đâu?”
“Ở Starbucks cao ốc Tân Quang. Mau tới đây, bạn đưa đi chơi.”
Ngắt máy, tôi hỏi Ngải Tĩnh tuyến xe buýt từ trường chúng tôi tới cao ốc Tân Quang đi đường nào?
Ngải Tĩnh là dân bản xứ, trong đầu có hẳn một cái bản đồ giao thông công cộng của thành phố A. Mỗi lần hỏi con bé, tôi đều cảm giác như nhìn thấy một cái màn hình công nghệ cao trong suốt, lơ lửng giữ không trung như trong mấy bộ phim điện ảnh, đang chíu chíu cấp tốc tính toán ra kết quả.
Quả nhiên, ba giây sau, Ngải Tĩnh trả lời: “Ầy, có hơi xa. Dù cậu đi tuyến nào cũng phải chuyển bến một lần. Trường chúng ta đúng là vùng hẻo lánh, muốn đi đâu cũng phải đổi tuyến.”
Tôi nghĩ, hay là tìm một cái cớ để không đi. Ý định vừa mới hình thành trong đầu, Trịnh Ngôn Kỳ đã như con giun trong bụng tôi, lập tức gửi tin nhắn, bảo tôi gọi xe taxi tới, tiền xe cô ta trả.
Tôi vừa đọc xong tin nhắn, lập tức giơ tay ra ngoài đường.