Thuần dưỡng

chương 5: Nhàn nhã – Chạm
Nhân tình ở
Hoa không nở
Mùa xuân qua, phải đợi chờ.
“Ánh trăng nói” – Vương Uyển Chi

Một ngày sau, Tần Thiệu lại phái người tới đón tôi đi. Tôi nghĩ rất có thể anh ta muốn thanh toán nợ nần với tôi, trong lòng thấp thỏm bất an, ngay cả giọng nói cũng run run.
Chiếc xe không dừng lại trước biệt thự mà tiếp tục dọc theo đường núi, vòng lên trên, sau khi rẽ trái rẽ phải vài lần thì dừng lại. Tần Thiệu đang đứng ở kia chờ tôi.
Anh ta mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, dáng vẻ chờ tôi giống như mệnh quan cao cấp của triều đình đội mũ gắn lông công ba mắt chờ trọng phạm bị mang lên nha môn trong “Thẩm tử quan”.
Nói đúng ra, nơi anh ta dẫn tôi vào quả thật cũng rất giống mấy nơi như nha môn, lao ngục. Xung quanh là hàng rào cao cao, ngoài cửa là xích sắt quấn quanh, còn treo một ổ khóa rất nặng.
Bảo vệ cửa nhìn thấy anh ta tới, lập tức mở khóa, để chúng tôi đi vào. Tôi nghĩ Tần Thiệu sẽ không nhốt tôi ở đây đấy chứ? Tuy tôi luôn nói tôi là tù nhân nhưng cũng không thể hiểu theo mặt chữ nha.
Tôi len lén liếc mắt nhìn anh ta: “Hạn chế tự do cá nhân của người khác là phạm pháp.”
Anh ta dừng lại, xoay người nhìn tôi. Thật ra chiều cao của tôi đã là một mét bảy, vậy mà vẫn phải ngửa cổ lên mới có thể nhìn rõ gương mặt anh ta.
Anh ta hừ một tiếng: “Giờ mới biết sợ, muộn rồi.”
Tôi nghe vậy càng hoảng, một đoạn phim giết người diệt khẩu lướt qua trong đầu, tôi sợ sệt nói: “Anh làm ăn lớn như vậy, đừng vì một người như tôi mà làm chuyện thiếu suy nghĩ. Lưới trời thưa nhưng khó lọt, thiên lý sáng tỏ, pháp luật khó thoát, người đang làm trời đang nhìn, không tin ngẩng đầu nhìn lên xem trời xanh tha cho ai…”
Tôi lại bắt đầu không khống chế được mà phun ra những từ ngữ kỳ quái.

Anh ta lại nhìn tôi như nhìn quái vật, gần giống như buổi liên hoan chào đón tân sinh viên lần trước.
Anh ta bỗng vươn tay ra, tôi vội vàng lùi về sau. Tay anh ta cứng nhắc giữa không trung. Tôi nhìn độ cao kia, có vẻ không phải định bóp cổ tôi mà là muốn nắm lấy đầu tôi.
Nhưng gần chỗ chúng tôi đang đi cũng không có vật gì hình trụ để có thể đập đầu vào.
Anh ta lạnh lùng thu tay lại, liếc mắt nhìn tôi, im lặng dẫn tôi vào trong lớp hàng rào thứ hai. Hàng rào vừa được bảo vệ mở khóa, bên trong lập tức nhào ra hai con vật đen sì, quấn quýt quanh anh ta.
Tôi lại càng hoảng sợ, trốn phía sau anh ta theo bản năng. Anh ta ở phía trước làm một động tác, hai con vật kia ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tôi thò đầu ra nhìn. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn thấy đã tôi đã suýt chết ngất. Hai con vật kia thì ra là sói. May mà tôi đã từng là một kẻ có tiền, từng nghe nói có mấy tên tư bản nhàn đến sắp chết vì buồn thường nuôi sói để thỏa mãn khát vọng chinh phục của bản thân, vì vậy tôi mới cố ý tìm mấy bức ảnh sói trên mạng, nếu không nhìn mấy con sói mắt xanh này còn tưởng là một giống chó cao cấp nào ấy chứ.
Tần Thiệu lấy từ chỗ bảo vệ một miếng thịt sống, ném về phía xa. Hai con sói đứng dậy vù chạy. Chưa đến vài phút đã ăn xong, rồi lại ngoan ngoãn chạy về, ghé vào hai bên chân Tần Thiệu.
Chân tôi có chút nhũn ra. Nhưng Tần Thiệu không nói gì, chỉ lẳng lặng cho sói ăn, huấn luyện những tư thế cơ bản.
Tôi cảm thấy mỗi một phút đều như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than trên miếng băng mỏng. Cứ thế, một tiếng sau, cuối cùng Tần Thiệu cũng đứng lên. Tôi vội vàng theo sát phía sau.
Tài xế đang chờ bên ngoài, chúng tôi im lặng ngồi vào xe. Tới trước biệt thự, xe dừng lại. Trước khi xuống xe, Tần Thiệu nói với tôi: “Sau này mỗi tối thứ Bảy tới đây qua đêm. Hôm nay cô về trường trước đi.”
Tôi bị dọa đến mức choáng váng, anh ta nói gì cũng gật đầu.
Xe chạy được hơn nửa tiếng sau tôi mới chậm rãi ý thức được sự an toàn một lần nữa. Tôi hiểu được ý của Tần Thiệu. Anh ta lười mở miệng với tôi, chỉ cần đưa tôi ra ngoài một lần đã khiến tôi hiểu được sự phản kháng ngày hôm qua ngu xuẩn đến mức nào. Anh ta dùng hành động thực tế để chứng minh cho tôi thấy, ngay cả loài sói tàn bạo cũng bị anh ta thu phục, chỉ một con người bé nhỏ, lại là một người bị anh ta nắm nhược điểm trong tay, có thể làm gì anh ta, muốn đối nghịch với anh ta, đúng là kẻ ngốc nằm mơ. Tôi vẫn cho rằng cuộc sống không còn gì luyến tiếc, cho rằng dù có bị chặt đầu cũng chỉ là thêm một vết thương to bằng miệng bát, sống không luyến tiếc chết cũng chẳng sợ, biểu hiện như liệt sĩ chống Nhật. Nhưng vừa nhìn thấy mấy con sói, tôi đã hoảng sợ như vậy. Nhất định Tần Thiệu còn chẳng thèm phí hơi mà chế nhạo tôi. Anh ta chỉ muốn dùng một màn kịch như vậy để nói cho tôi biết, tôi là một kẻ yếu đuối, bất lực đến mức nào, hoàn toàn không xứng làm đối thủ của anh ta.
Tôi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cảm nhận sâu sắc được tôi đã gặp phải một đối thủ như thế nào. Tần Thiệu là một tên cầm thú còn cầm thú hơn cả cầm thú. Anh ta có tính hoang dã của động vật, hoàn toàn nắm giữ tình huống, sử dụng phương pháp tàn nhẫn nhất nhưng cũng hiệu quả nhất, không chút nao núng.
Thứ Bảy lập tức biến thành ngày báo tử mỗi tuần của tôi.
Tôi không dám đi, lại không dám không đi, tôi nhìn căn biệt thự của anh ta, nó không còn giống trại giam như tôi hình dung trước đây, mà giống pháp trường tàn khốc hơn. Lý trí nói, cho dù tôi có thật sự làm sai, anh ta cũng sẽ không thật sự đóng cửa thả sói ra dọa tôi, nhưng tôi vô cùng sợ phương pháp làm việc của anh ta, đe dọa và uy hiếp trắng trợn, thâm độc đến mức không giống một tinh anh ngành thương nghiệp mà giống thủ lĩnh băng nhóm xã hội đen của Nhật hơn. Nếu làm trái với mong muốn của anh ta, tôi không biết anh ta sẽ dùng biện pháp gì để trừng phạt tôi. Tôi không tưởng tượng được thủ đoạn của anh ta. Anh ta ở bên ngoài phạm vi người thường như chúng ta có thể lý giải.
Tôi bước vào phòng ngủ, Tần Thiệu đeo mắt kính gọng vàng ngồi trên giường đọc sách. Kẻ bại hoại có văn hóa chính là để hình dung loại người thế này. Người như vậy ai ngờ rằng lại có một trái tim méo mó đến vậy?

Thấy tôi vào, Tần Thiệu nói với tôi: “Đi tắm đi.”
Tôi nghe lời đi vào phòng tắm. Trong phòng tắm không có gì thay đổi, chỉ khác mỗi nhãn hiệu sữa tắm. Trước đây đều là những loại hóa phẩm đầy tiếng Anh và tiếng Pháp, nay đổi thành loại tôi thường dùng, ngay cả hương thảo mộc cũng giống. Khi nhà tôi ở nông thôn thường dùng xà bông của loại sản phẩm trong nước này, lúc có tiền đổi thành sữa tắm, hiện giờ tất cả đồ hóa mỹ phẩm trong nước là hợp túi tiền nhất, tôi vẫn tiếp tục thói quen đó, không ngờ Tần Thiệu cũng dùng loại nhãn hiệu này.
Tôi không dám nghĩ anh ta đổi sữa tắm vì tôi. Nhãn hiệu sữa tắm rất nhiều, hương thơm lại càng rắc rối hơn. Nếu anh ta có thể dựa vào khứu giác để xác định, tôi càng cảm thấy sợ. Tôi thà tin rằng đây chỉ là trùng hợp thôi.
Tôi trở về phòng ngủ, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh ta. Tôi nghĩ nếu tôi lại nôn ra giữa đường nữa thì phải làm sao bây giờ? Một tên cầm thú có bệnh cuồng sạch nghiêm trọng, làm thế nào có thể chịu được chuyện lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy?
Cầm thú khép quyển sách lại, tháo kính xuống, tắt đèn.
Toàn thân tôi căng cứng, mắt nhắm chặt, trái tim nảy lên như sắp bắn ra.
Một tay Tần Thiệu đặt lên eo tôi, hơi thở phà vào bên tai tôi.
Tôi chờ động tác tiếp theo của anh ta, thế nhưng nó lề mề không đến.
Tôi quay đầu sang nhìn, Tần Thiệu đã chuyển sang trạng thái vô hại, ôm tôi ngủ. Tôi không thể tin nổi, nhưng anh ta thật sự bình thản nằm bên cạnh tôi.
Tôi nhìn trần nhà, nghĩ rằng một vở kịch nữa lại bắt đầu.
Tần Thiệu bỗng nói: “Thả lỏng.”
Tôi hít thở sâu, nói thật, tình huống như vậy khiến tôi không cách nào thả lỏng. Giống như một con hổ bỗng biến thành con mèo nhỏ liếm lông tơ, ai mà chịu được.
Mặc kệ thế nào, dù sao cũng tốt hơn trạng thái trước kia, ít nhất cũng không phát sinh chuyện khiến tôi buồn nôn. Nếu đã vậy, tôi cũng ngủ đi, dù sao cũng không thể không ngủ được.
Mấy tuần tiếp theo, lần nào Tần Thiệu cũng phái người dùng xe riêng tới trường đón tôi, sau đó, tôi tắm rửa, trở thành gối ôm cho anh ta, tôi vừa cảm giác tỉnh ngủ, anh ta đã rời giường. Sau đó, tôi và anh ta cùng nhau ăn sáng. Ăn xong, anh ta lại bảo lái xe đuổi tôi về trường. Tôi nghĩ nếu Tần Thiệu không bị tâm thần phân liệt thì chính tôi là kẻ bị tâm thần phân liệt. Trong chuyện này, nhất định phải có một người có vấn đề. Nếu không, trước sau sao có thể tương phản lớn như vậy?

Mà nếu Tần Thiệu thật sự bị thần kinh, tôi hy vọng anh ta vĩnh viễn ở trong trạng thái đó, đừng tỉnh lại. Tôi không quan tâm vì sao anh ta dùng số tiền lớn như vậy chỉ để mỗi tuần gọi tôi tới làm gối ôm. Tôi chỉ cần anh ta tiếp tục như vậy bốn tháng nữa là được. Khi đó, tôi đã có đủ chi phí phẫu thuật, cũng có thể làm phẫu thuật ghép thận, vĩnh viễn vẫy tay chào tạm biệt những ngày lo lắng hãi hùng.
Đảo mắt đã tới cuối tháng Mười, trong một đêm, lá cây trong trường nhuốm vàng. Gió thu thổi qua, rụng xuống vô số. Trên mặt đất tràn ngập lá rụng, bước lên đó tạo ra những tiếp xoạt xoạt. Gió thu khi lớn khi nhỏ, lớn có thể thổi tung lá rụng lên mái nhà, nhỏ lại không đủ để khẽ chạm một phiến lá. Khí trời cũng khi ấm khi lạnh, học sinh của tôi đã có mấy người bị cảm lạnh. Nhưng dù sao vẫn là tuổi trẻ, dùng chút nước ấm, pha nước uống thuốc, ngày hôm sau lại không có chuyện gì, lại có thể năng nổ chạy nhảy.
 
Lớp tôi chủ nhiệm sôi nổi một cách khác thường, dưới sự lãnh đạo của Khúc Thế Thành, động một cái lại mời tôi tham gia đại hội toàn khoa. Cũng không có gì khác ngoài thi đấu giữa câu lạc bộ bóng rổ hoặc điền kinh gì đó, cuộc sống sinh viên nói phong phú thì phong phú, nói đơn giản thì cũng chỉ có vài môn như vậy lật đi lật lại.
Tôi không biết ngày đó Khúc Thế Thành có phát hiện chuyện xảy ra trong chiếc Bentley hay không. Nếu nhìn theo tình hình hiện tại, khả năng không nhìn thấy có vẻ lớn hơn. Nhưng tôi cũng không thể yên tâm hoàn toàn. Bởi vì tôi không thể quên được dáng vẻ cau mày đứng ngoài xe của cậu ta. Cậu ta và Ôn Khiếu Thiên thật sự rất giống nhau, Đôi khi, nhìn các sinh viên ngồi thảo luận trong lớp, tôi thường nhìn cậu ta đến thất thần, từng cái nhíu mày, từng nụ cười đều khiến tôi liên tưởng đến Ôn Khiếu Thiên. Nhưng Ôn Khiếu Thiên từng nói với tôi anh là con trai duy nhất, ngay cả anh họ, em họ cũng không có, vì vậy Khúc Thế Thành tuyệt đối không thể có quan hệ thân thích với Ôn Khiếu Thiên.
Tôi chỉ nghĩ đây là một bài toán khó mà ông Trời ban xuống để thử thách tôi. Ông ta để một người giống người bạn yêu ở bên cạnh bạn, trắc nghiệm xem rốt cuộc bạn yêu thể xác hay linh hồn người ta, giống như những sự tích thần tiên truyền miệng. Người yêu linh hồn thường có thể liếc mắt một cái là nhận ra, không có chút lưu luyến với người giả mạo kia. Tôi nghĩ có lẽ tôi vừa yêu linh hồn, vừa yêu thể xác của Ôn Khiếu Thiên. Tôi nhìn Khúc Thế Thành, luôn có một ham muốn vươn tay sờ vào gương mặt và mái tóc ngắn của cậu ta. Có những khi bọn họ phải gọi tôi vài lần mới có thể đánh thức linh hồn đã treo ngược cành cây của tôi.
Tôi nghĩ tới câu nói kia của Trịnh Ngôn Kỳ: “Hiện giờ đang thịnh hành tình yêu chị em, trâu già gặm cỏ non gì đó là cám dỗ nhất.”
Tôi nghĩ tôi nên chém cô ta thành nghìn mảnh.
Tôi vẫn định kỳ báo danh chỗ Tần Thiệu mỗi tuần một lần. Có một ngày, sau khi ăn sáng xong, Tần Thiệu đưa tôi đi mua quần áo. Đã lâu tôi không tới trung tâm thương mại cao cấp, nhưng vẫn có thể phân biệt được đẳng cấp của từng cửa hàng. Lúc đó, tôi vừa bước vào cửa đã biết giá của nhãn hiệu này không rẻ, vì vậy tôi lén nói với nhân viên bán hàng chỉ cần mang đến cho tôi món đồ đắt nhất là được. Từ lúc phá sản, tôi biết được rằng quần áo hàng hiệu cũng là một loại tài sản cố định, trong tình thế bần cùng có thể chuyển đổi thành tiền mặt. Đại khái là Tần Thiệu cũng hiểu được tính toán của tôi, rất nhanh đã nói với nhân viên bán hàng, mang tới thứ rẻ tiền nhất. Nhân viên ở đây đều đã trải qua một khóa huấn luyện chuyên nghiệp, thường không biểu hiện ra bất cứ cảm xúc chủ quan nào, nhưng sau khi cô ấy nghe Tần Thiệu nói vậy, vẻ mặt thoáng biến đổi một chút, có lẽ khách hàng tới đây đều là những cô nàng kiêu ngạo, thử hết bộ này đến bộ khác, còn đàn ông chỉ việc ngắm nhìn và quẹt thẻ là được, chưa bao giờ xuất hiện trường hợp yêu cầu mặt hàng rẻ tiền nhất để làm phụ nữ khó xử. Nhưng tôi lại nghĩ cô bé này va chạm với đời quá ít, thật ra trong rất nhiều cửa hàng bình ổn giá, “rẻ tiền nhất” có thể coi là một câu cửa miệng.
Tôi vẫn rất hài lòng, cho dù là món đồ rẻ tiền nhất ở đây cũng phải đáng giá năm con số, chờ hết hạn nửa năm, nếu tôi còn chưa cắt mác, bộ quần áo này vẫn có thể bán được khối tiền. Nhưng khi Tần Thiệu nhận lấy túi quần áo, anh ta lập tức xé mác đi, còn dùng ánh mắt châm chọc nhìn tôi rồi ném cái túi lại cho tôi. Chỉ một hành động này của anh ta mà giá trị bộ quần áo này xuống dốc không phanh, tôi vô cùng tức giận mà không dám nói, đành phải xách theo túi đi theo anh ta mua quần áo như bảo mẫu.
Có điều, ít nhất tôi đã dám nói chuyện với anh ta một lần nữa. Tôi hỏi anh ta tối thứ Bảy tuần này có thể chuyển thành tối thứ Sáu được không. Tôi còn chưa nói lý do, anh ta đã trực tiếp từ chối. Tôi hỏi anh ta vì sao, anh ta nói bởi vì sáng thứ Bảy hàng tuần anh ta đều ăn sáng, đánh golf với bạn bè. Tôi không hiểu sáng thứ Bảy anh ta ăn sáng với bạn đánh golf thì liên quan gì tới chuyện tôi ngủ cùng anh ta tối hôm đó. Anh ta cũng chẳng có lý do nào để nhất định phải ăn sáng cùng tôi. Thế nhưng tôi không dám hỏi nhiều, chỉ coi như tính cách quái dị của anh ta phát tác. Chỉ cần anh ta không chạm vào người tôi, tôi đã biết ơn lắm rồi, thời gian hay bất cứ thứ gì khác đều có thể điều chỉnh được.
Tôi chỉ nghĩ tối thứ Bảy là sinh nhật Ôn Khiếu Thiên, nằm bên cạnh Tần Thiệu khiến tôi có chút khó chịu. Nhưng hiện giờ tôi đã có thể khắc phục được vấn đề này. Tôi nghĩ anh ta cũng đã thuần hóa tôi rồi.
Những ngày an ổn luôn trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt một cái, quyển lịch đã lật tới ngày 23 tháng 10. Tiết Sương Giáng đã đến, hơi nước kết thành sương, sương muối tàn sát cây cỏ. Khí trời lạnh đi rất nhanh. Ba mươi tuổi đã có chút sợ lạnh, tôi mặc một chiếc áo gió rất dày đi tới đi lui giữa ký túc xá và thư viện, bỗng Diệp Cầm Cầm chạy tới kéo tay tôi. Cô bé thở hổn hển khoa tay múa chân nói với tôi: “Cô giáo, không xong rồi, Khúc Thế Thành đang đánh nhau với người ta trên sân tennis. Đánh nhau lớn lắm, Khúc Thế Thành chảy rất nhiều máu.”
Tôi vội vàng chạy tới sân tennis. Chỗ đó vốn là nơi tôi vẫn lẩn tránh, nhưng hôm nay không còn lựa chọn nào khác.
Tôi vừa bước vào sân đã thấy Khúc Thế Thành như đang diễn “trường đại học nhiệt huyết”, máu trên đầu nhỏ từng giọt vào chiếc áo khoác nhạt màu của cậu ta. Tên nhóc này còn cầm một cái vợt tennis, tức giận trừng mắt nhìn đối phương, cùng bên kia đấu mắt.
Tôi cứ tưởng rằng những chuyện đánh nhau như thế này đã mất tích trong bậc đại học. Nhất là nơi có phong cách tràn đầy tri thức như đại học A, mọi người đều theo chủ nghĩa hòa bình, thích dùng tài hùng biện, không thích động tay động chân, không ngờ thời kỳ phản nghịch của Khúc Thế Thành còn chưa qua, tranh cãi với người ta đến mức dùng vũ lực.
Dù sao tôi cũng lớn hơn bọn trẻ mười tuổi, hơn nữa ít nhất tôi còn là chủ nhiệm lớp, tôi bày tư thế, lớn tiếng nói: “Các em đều không muốn tốt nghiệp nữa đúng không, không sợ bôi vào hồ sơ vài vệt đen đúng không?” Tôi vừa dọa như vậy, bọn trẻ lập tức tan tác giải tán.
Tôi và Diệp Cầm Cầm dìu hai bên cậu ta tới phòng y tế của trường, sau rồi nghĩ lại, nhỡ may phòng y tế báo lên trên, đến lúc đó, chuyện từ cái miệng quạ đen của tôi phun ra sẽ trở thành sự thật, vậy lại càng to chuyện, tôi lại vội vàng chạy tới cổng trường bắt xe.

Tới bệnh viện, Khúc Thế Thành đã ngất đi. Khi còn là nghiên cứu sinh, tôi từng làm thêm tại một phòng khám nhỏ một thời gian, nhìn thấy tình hình như vậy vẫn có thể bình tĩnh tìm một giường trống, treo biển cấp cứu rồi đi tìm bác sĩ.
Bác sĩ bảo chúng tôi đưa Khúc Thế Thành tới phòng CT làm kiểm tra, nói rằng chỉ là chấn động não rất nhỏ, có lẽ bị vật cứng đập vào. Nơi rách da đầu cũng vừa khéo ở chỗ mạch máu phân bố dày đặc, máu chảy nhìn có vẻ nhiều nhưng thật ra chưa đến mức phải khâu. Có điều, do chấn động não nên tốt nhất vẫn nên ở lại bệnh viện một ngày để quan sát.
Tôi thở phào một hơi, sau đó mới có thời gian hỏi Diệp Cầm Cầm: “Vì sao bọn họ lại đánh nhau?”
Diệp Cầm Cầm ấp úng nói không nổi một câu hoàn chỉnh.
Tôi nói: “Em cứ thành thật nói đi, cô thấy có vẻ em biết rõ đầu đuôi sự việc.”
Sinh viên mới từ cấp ba lên, sự ngây thơ còn chưa mất đi hoàn toàn, rất dễ bị đe dọa. Cô bé cúi đầu nói: “Mấy người kia nói cô giáo qua lại với đại gia ở ngoài, mấy lần bọn họ thấy có xe xịn tới đón cô đi. Khúc Thế Thành nghe được, cậu ấy ra tay đánh trước. Bọn họ thấy dùng tới vũ lực, ỷ vào nhiều người nên đánh trả.”
Tôi nghe vậy, nghĩ rằng nếu đây là lời đồn đại tôi còn có thể căm giận quát một tiếng “đồn đại quá đáng”, nhưng lời này cũng chẳng khác hiện thực là bao, ngay cả tư cách phản bác tôi cũng không có.
Tôi nói với Diệp Cầm Cầm: “Em về trước đi. Chuyện này không nên nói với những bạn học khác. Khúc Thế Thành là lớp trưởng, nếu việc này truyền ra ngoài sẽ không có lợi cho công tác của cậu ấy sau này. Tối nay cô ở đây trông bệnh.”
Diệp Cầm Cầm gật đầu, liếc nhìn cái đầu bị băng bó như xác ướp của Khúc Thế Thành một cái rồi mới lưu luyến ra về.
Tôi ngồi bên giường, trong đầu khẳng định rằng ngày đó Khúc Thế Thành đã nhìn thấy. Chỉ là, cậu ta chọn cách im lặng, coi tôi là một giáo viên mà thôi. Thế nhưng tôi có đức hạnh gì mà dám nhận một tiếng cô giáo này. Ngay cả một con người tôi cũng không giống nữa là.
Tôi nhìn Khúc Thế Thành mặc bộ quần áo tennis yên lặng nằm trên giường. Nhìn một lúc sau lại nghĩ tới những ngày đầu tiên khi tôi theo đuổi Ôn Khiếu Thiên.
Khi đó, tôi bị dáng vẻ chơi piano của Ôn Khiếu Thiên trên sân khấu làm ê mệt, ngày ngày nghĩ cách tạo cơ hội tiếp cận anh. Tôi từng nói, tôi không có ham muốn gì quá mãnh liệt, chỉ có Ôn Khiếu Thiên là một ngoại lệ. Tôi giống như bị cuồng theo dõi, ngày nào cũng len lén theo sát Ôn Khiếu Thiên, nhìn xem bình thường anh làm gì, tất cả đều ghi lại. Tôi thấy thời khóa biểu của anh và tôi gần như trùng nhau, hoàn toàn không có cơ hội tới lớp anh học ké một buổi. Mà khi đó tôi vẫn là sinh viên năm nhất, ý đồ trốn học cũng không được thuận buồm xuôi gió. Sau này tôi phát hiện ra một quy luật, thứ Tư và thứ Sáu hàng tuần anh đều cùng một nữ sinh tới sân chơi tennis. Nữ sinh kia tên Ngải Tĩnh, là đội trưởng câu lạc bộ tennis, mới năm thứ nhất đã có thể làm đội trưởng, có thể thấy rằng trình độ rất cao.
Tôi không biết cô gái tên Ngải Tĩnh này và Ôn Khiếu Thiên có quan hệ gì, là tập luyện thuần túy hay dùng danh nghĩa tập luyện để ý đồ bất chính như tôi. Toàn đại học A chỉ có vẻn vẹn một sân tennis. Cuối tuần gần như đã bị đặt trước, vì vậy Ôn Khiếu Thiên chỉ có thể chọn hai ngày thứ Tư và thứ Sáu mà anh không phải đi học. Lúc đó tôi muốn học theo bộ phim “nụ hôn định mệnh”, nấp ở gần sân tennis, chờ anh đi ra rồi va vào anh, phát ra tia lửa tình. Dù sao khi đó anh và anh chàng đẹp trai Kashiwabara Takashi cũng có nét giống nhau. Nhưng lần nào anh cũng coi tôi như không khi, sải từng bước dài lướt qua tôi.
Tôi nghĩ, “nụ hôn định mệnh” lỗi thời rồi, tôi phải học “vườn sao bằng”. Năm ấy, bộ phim truyền hình này đang nổi đình nổi đám, tôi đã xem đến n lần, tình tiết có thể gọi là thuộc nằm lòng. Đương nhiên, tôi không thể học Sam Thái, tôi phải học Đạo Minh Tự, người cuối cùng ôm được người đẹp vào lòng.
Vì vậy, chiêu đầu tiên tôi học Đạo Minh Tự chính là bao trọn sân tennis. Đạo Minh Tự vì muốn ở cùng với Sam Thái mà còn bao cả một chiếc du thuyền ấy chứ. So với du thuyền, bao một cái sân tennis thật sự không có gì đáng nói. Mà khi đó, bố tôi thường nói, vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết sẽ không được coi là vấn đề. Đương nhiên, nếu xét ở thời điểm hiện tại, đánh chết tôi cũng không tin những lời này. Ngược lại tôi còn khẳng định rằng tất cả vấn đề đều từ tiền mà ra.
Thật ra loại hành động như bao trọn sân tennis này, nhà trường vốn không cho phép. Tất cả mọi người đều phải trả phí đúng giờ. Lúc đó, phí mỗi tiếng là hai mươi tệ đã rất nhiều người không chi trả nổi. Nhưng tôi thấm nhuần lời dạy của bố tôi, cầm từ trong nhà tới một hộp thuốc lá đắt tiền và một chai rượu ngoại tặng cho bác quản lý sân bóng, còn kèm thêm năm nghìn tệ phí bao trọn sân bóng hai ngày.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, tôi mặc một bộ đồ tennis màu vàng nhạt, ra vẻ thờ ơ đứng giữa sân như Đạo Minh Tự, cầm một chiếc vợt mà chính tôi cũng không biết phải cầm thế nào mới đúng cách, chờ Ôn Khiếu Thiên đến.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận