Thuần dưỡng

Tôi bỗng nhiên thoáng ngừng, tôi vừa nói “căn phòng của chúng ta” quá thuận miệng, thuận đến mức chính tôi cũng không tiếp nhận được.
Có lẽ Tần Thiệu cũng ý thức được điều đó, ho khan một tiếng rồi nói: “Vậy cô muốn làm gì?”
Tôi nghĩ ngồi không ở chỗ này chán muốn chết. Dù sao về trường sẽ chạm mặt Ôn Khiếu Thiên, ngày đêm ở đây lại không có việc gì làm, tuy nói chỉ sống nửa năm nữa, nhưng cũng không thể buồn bực cả nửa năm được. Biết đâu làm được một chuyện tốt, Tần Thiệu sẽ cho tôi tiền thì sao.
Tôi nói: “Tôi muốn trang trí mấy căn phòng kia khác đi một chút.”
Tần Thiệu nói: “Tùy cô.”
Tôi tăng thêm sức ở tay, nói: “Thật sao?”
Tần Thiệu giật giật gương mặt, có lẽ vừa rồi thật sự hơi đau, có điều anh ta không kêu ra tiếng, đàn ông mà lại kêu đau cũng tương đối mất mặt.
Tôi vội vàng xin lỗi rồi kiên trì nói: “Nhưng tôi không có tiền.”
Tần Thiệu hỏi tôi: “Tiền mỗi tháng cho cô đâu?”
Tôi thành thật trả lời: “Đều gửi về nhà rồi. Nay tôi ăn của anh, uống của anh, ở nhà anh, không cần dùng đến nhiều tiền.”
Tần Thiệu nhướng mày, không nói gì.
Tôi gào thét trong lòng, mau cho tôi hơn mười vạn đi, tôi giúp anh trang trí xong cũng có thể tham ô được một phần. Bệnh của bố tôi không chê tiền, tiền càng nhiều càng ít.
Tần Thiệu vắt chéo chân, nói với tôi: “Được, mỗi căn phòng dự toán hai nghìn tệ, cầm hóa đơn về thanh toán. Đừng biến thành không ra thể thống gì, tôi không thích. À, nhớ dùng nguyên liệu bảo vệ môi trường.”
Tôi nghĩ vừa rồi lau cồn trên mặt anh ta chưa đủ tàn nhẫn, nên dùng hết sức để ấn mới đúng. Tình hình vật giá bây giờ, anh nghĩ tôi dùng bùn hòa nước cho cái “kế hoạch cải tạo phòng ở” này chắc, hai nghìn tệ còn phải mua vật liệu bảo vệ môi trường, còn cọng lông nào cho tôi cắt xén!
Mất cả chì lẫn chài, mẹ nó. Tôi không khỏi xoay người chửi thề một tiếng.
Nhưng cũng không có chuyện gì để làm, đã nói thì làm vậy. Tôi tải xuống từ trên mạng rất nhiều kiểu thiết kế. Nhìn quá phức tạp hoặc quá tốn kém, loại; nhìn không có phong cách hoặc quá cá tính, cũng vứt; quy củ quá lại không hài lòng. Tôi đành phải tự mình vẽ. Dù sao cũng chỉ có mình nhìn, không cần dùng CAD hoặc các loại phần mềm đồ họa, trực tiếp dùng giấy trắng bút màu là ra được một cái sơ đồ lắp đặt.

Biệt thự của Tần Thiệu có tất cả tám phòng ngủ, chừa lại một cái để tôi và anh ta ngủ trong lúc sửa sang những cái khác, vậy tất cả có bảy phòng cần tu sửa. Tôi mang theo ngân sách 14000 mà Tần Thiệu đã phê chuẩn cho tôi lượn quanh khu vực thiết bị. May mà tôi có thể gọi xe bất cứ lúc nào, ra ngoài cũng không phải hứng gió lạnh. Dung môi pha sơn bảo vệ môi trường là nhất định phải mua rồi, khoản tiền này không cắt xén xuống được. Tôi lang thang cả nửa ngày ở các cửa hàng, nghe rất nhiều ý kiến của những người bán hàng về việc tu sửa, lại tham khảo một số đề nghị DIY đối với việc trang trí nội thất, chọn một loại dung môi pha sơn có tiếng, lại mua một ít ván gỗ, sơn màu, chổi quét, thước đo các loại, còn mua một ít giấy dán tường. Có một số đồ vật nhỏ không lấy hóa đơn có thể mua với giá rẻ hơn một chút, đáng tiếc tên khốn Tần Thiệu này không tin tôi, nhất định muốn có hóa đơn, tôi cũng không còn cách nào khác, đành phải nhịn đau bảo chủ quán viết hóa đơn.
Khi tất cả vật liệu được đưa về biệt thự, những thứ vặt vãnh có thể lấp đầy cả một phòng khách lớn dưới tầng một.
Tần Thiệu bực bội nói: “Vì sao lại nhiều thứ như vậy? Cô muốn phá cả cái nhà này hay sao?”
Trong lòng tôi nghĩ, đâu có nhiều, chủ yếu là cái hồ nước chết tiệt của anh chiếm nửa cái phòng khách rồi thôi.
Lần này tôi sửa lại phòng ở khiến quản gia bận chân không chạm đất. Ông ấy phụ trách chuyển những thứ vốn ở trong phòng ra ngoài, đồng thời bảo quản cẩn thận. Mỗi lần đối mặt với một căn phòng trống, tôi lại dấy lên sáng kiến sửa chữa, vì vậy ngày qua rất bận rộn.
Có một lần, khi đang bận tối mắt tối mũi, Tần Thiệu bước vào, cầm lấy bản thiết kế của tôi, cười nói: “Bảy căn phòng bảy loại màu sắc, đỏ cam vàng lục lam tràm tím, cô định vẽ cầu vồng chắc.”
Tôi nói: “Cầu vồng có gì không tốt, chỉ mưa xong mới có thể nhìn thấy cầu vồng, chứng tỏ mưa gió đều qua sẽ có điềm tốt.”
Tần Thiệu lại thỏa mãn với câu trả lời của tôi, không nói gì nữa. Tôi là tiến sĩ, nếu ở cổ đại, tôi có thể coi là danh môn khuê tú lưu lạc tới bước phong trần, đại tài nữ thuộc nằm lòng tứ thư ngũ kinh ấy chứ. Đương nhiên tôi biết phải dùng câu nào mới khiến anh ta vui vẻ, còn nếu nói thật, tôi chỉ muốn thử xem dùng từng loại màu khác nhau thì căn phòng sẽ thế nào mà thôi.
Anh ta quay sang soi mói bản thiết kế của tôi: “Cô nói cô là tiến sĩ, nếu nhìn vào tranh vẽ của cô, trình độ mới dừng ở giai đoạn tiểu học thôi.”
Điểm này tôi thừa nhận, từ nhỏ tôi đã không có thiên phú với mỹ thuật hội họa, vì vậy tôi vô cùng lo lắng về vấn đề thẩm mỹ, nhỡ may sửa xong lại chẳng ra làm sao thì phải làm thế nào?
Kết quả là Tần Thiệu nói: “Tùy cô vui vẻ. Đừng thiêu rụi là được.”
Tôi vô cùng hoan nghênh biểu hiện dễ dãi này của Tần Thiệu, buổi tối khi nằm trên giường còn chủ động cọ cọ vào ngực anh ta. Tần Thiệu lại muốn tôi thêm một lần.
Nói đến việc này, thật ra trừ lần đầu tiên quen biết Tần Thiệu hơi cầm thú một chút, sau này đều hết sức bình thường. Quy luật mỗi tuần là khoảng ba, bốn buổi tối, mỗi tối cũng làm rất quy củ. Có lẽ gần đây Tần Thiệu làm ăn tương đối thuận lợi, hoặc biểu hiện của tôi khiến anh ta vừa lòng, đoạn mở đầu đầy đủ, đôi khi còn suy nghĩ cho cơ thể tôi, lót cho tôi một cái đệm hay gì gì đó, nhưng cũng rất có thể đây là giúp anh ta triển khai công việc. Tôi không có kinh nghiệm thực chiến, vì vậy anh ta thấy làm gì tốt là được. Nói chung, mỗi lần anh ta làm đều rất dịu dàng, tôi cũng phải hoài nghi tên quý tộc nuôi sói kia có phải anh ta hay không.
Dần dần, chúng tôi đều có thể hiểu được mật mã cơ thể của đối phương. Lần nào cũng xuôi chèo mát mái, nước chảy thành xông. Thỉnh thoảng tôi lười biếng, nằm úp người ở đó mặc kệ anh ta xoay vần, anh ta cũng không tỏ vẻ trách cứ. Việc khiến cho tôi hài lòng nhất ở Tần Thiệu là anh ta không hút thuốc, không uống rượu, làm việc xong cũng không xuất hiện hình ảnh khói bay nghi ngút, không khiến tâm lý tôi phải đối mặt với hiện thực bán thịt tàn khốc hết lần này tới lần khác. Có lẽ chịu ảnh hưởng từ một số tranh châm biếm, ấn tượng của tôi đối với khách làng chơi hung bạo với phụ nữ dừng ở nhân vật biếm họa râu ria lởm chởm, mũi phì khói, dáng vẻ sảng khoái sau khi hít xong một hơi. May mà mỗi lần kết thúc Tần Thiệu đều yên lặng ôm tôi ngủ, nên khi thực hiện kế hoạch của mình, tôi không có rào cản tâm lý quá mạnh.
Chờ thiết kế xong xuôi, tôi ngồi ngay dưới phòng khách tầng một cầm cái búa, rầm rầm đóng đinh khắp nơi. Có khi làm giá để đồ, có khi làm bình phong, tôi mặc quần áo Tần Thiệu đã bỏ, đội một cái mũ che nắng rộng vành, đeo một đôi găng tay trắng, sơn lại toàn bộ ván gỗ.

Gần đây Tần Thiệu tương đối thường xuyên ở trong biệt thự. Có lần tôi dùng máy khoan điện khoan tường, Tần Thiệu xị mặt đi ra nhìn tôi. Tôi đứng trên ghế cầm máy khoan đang bật, nhìn Tần Thiệu đầy tức giận đi đến, tôi hơi sợ hãi theo bản năng, suýt chút nữa ngã xuống khoan cho anh ta vài lỗ. Cuối cùng anh ta cấm luôn không được dùng máy khoan. Tôi nghĩ mạng của kẻ có tiền đúng là quý giá, chưa làm anh ta bị thương đã hoảng sợ như vậy.
Đã không còn máy khoan, một số thiết kế lại phải sửa. Có điều một công trình tu sửa lớn như vậy cũng chỉ tốn của tôi thời gian một tháng, tôi sợ làm đến một nửa, Tần Thiệu bị tôi làm phiền mất kiên nhẫn bỗng nhiên đổi ý nên mới tăng ca để hoàn thành. Kiểm tra lại từng phòng, đồ dùng và trang trí đều kém xa vạn dặm so với bản thiết kế. Trên cơ bản là không giống nhau chút nào, hoàn toàn hợp với phong cách không ra gì mà Tần Thiệu nói.
Nhưng tôi vẫn trang trí được một căn phòng coi như là ổn. Đó là căn phòng màu cam, nó là phòng trẻ con. Từ nhỏ tôi đã thích trẻ con, tiếc rằng đời này không thể có được. Tuy giữa tôi và Tần Thiệu có một đống gút mắc nhưng tôi vẫn chúc tương lai anh ta có thể có một đứa trẻ, hy vọng đứa bé không giống bố nó, tính cách quá mức cứng nhắc, đen tối, nếu nó có thể hoạt bát, vui vẻ một chút thì tốt, giống như màu cam, màu sắc làm người ta cảm thấy ấm áp và đầy hy vọng. Tôi còn tự mình làm một cái giường trẻ con, là kiểu giường hai tầng. Bởi nếu là tôi, tôi hy vọng có hai đứa con, một đứa thì quá cô đơn, nếu bố mẹ có chuyện gì xảy ra, đứa trẻ kia ngay cả một người để thương lượng cũng không có. Tôi cũng không phải Lỗ Ban, ván giường đều là công ty vật dụng đưa tới, tôi chỉ cần ghép lại rồi sơn là được. Nếu không, giường tự tôi làm trẻ con ngủ cũng không an toàn. Tôi còn chia ra một góc vui chơi, trải vài cái đệm ngồi, bày một ít đồ chơi, cũng không biết đến lức đó đã quá hạn hay chưa, dù sao hiện giờ tôi nhìn thấy hài lòng là được. Hướng đẹp, trang trí đơn giản, là căn phòng duy nhất có thể coi như đạt tiêu chuẩn trong bảy cái.
Tôi thấy Tần Thiệu có vẻ cũng nghĩ như vậy. Bảy căn phòng này anh ta đều thị sát một lượt, giống như ông chủ đi nghiệm thu, có điều anh ta quả thật là ông chủ… Mỗi lần nhìn một cái anh ta lại nhíu mày một lần, chỉ khi nhìn thấy phòng trẻ con này, sắc mặt anh ta mới dịu lại một chút. Anh ta chỉ vào chiếc giường tầng, nói với tôi: “Tự cô làm?”
Tôi gật đầu.
Anh ta hỏi: “Hai đứa?”
Tôi nghĩ ý anh ta là hai đứa trẻ, lại gật đầu.
Anh ta nói: “Tôi muốn có ba, trẻ con nhiều sẽ náo nhiệt hơn.”
Tôi nghĩ thầm nhà anh có nhiều trẻ con cũng náo nhiệt không nổi. Với dáng vẻ này mà chường mặt ở nhà làm gì có đứa nào dám há miệng nữa?
Nhưng anh ta là mỏ vàng, hơn nữa đấy là gia đình của anh ta, tôi cũng không có gì để nói nhiều.
Tôi lại chỉ vào một gốc trống bên cạnh, nói: “Nếu có ba đứa, đặt thêm một cái giường ở chỗ kia là được. Nếu là ba đứa, đứa thứ nhất sẽ lớn hơn đứa út vài tuổi, vóc người cũng sẽ lớn hơn nhiều. Hai đứa nhỏ ngủ giường tầng, đứa lớn ngủ giường lớn hơn một chút.”
Ở cùng Tần Thiệu, khả năng tùy cơ ứng biến của tôi tăng lên nhiều.
Tần Thiệu suy nghĩ một chút, có lẽ cảm thấy lời tôi nói cũng có lý, gật đầu lại nói: “Màu cam có nóng quá không?”
Nhiều trẻ con náo nhiệt cũng là anh nói, nóng cũng là anh nói. Rốt cuộc anh muốn thế nào. Mấy phòng trước đều là hàng lỗi cũng không thấy anh nhiều lời một câu, thật vất vả mới có một phòng hợp cách còn nhiều ý kiến như vậy, nếu là vấn đề liên quan đến bản thân đứa trẻ, đứa trẻ sau này không biết có bao nhiêu áp lực?

Nhưng sao tôi có thể nói ra miệng như vậy, đành phải nói: “Trẻ con ấy mà, nóng một chút cũng không sao. Anh xem ba đứa con trai của David Beckham chưa, có vẻ thật bướng bỉnh bất tuân, nào có giống trẻ con. Vừa nhìn đã cảm thấy là trai trẻ hút hồn trạch nữ.”
Tần Thiệu lại bị thuyết phục. Gần đây tài hùng biện của tôi đột phá, nói gì Tần Thiệu cũng nghe vào tai.
Vấn đề là phần lớn thời gian Tần Thiệu đều cố tình gây sự, ví dụ như lúc này, anh ta nói: “Nhưng nhỡ may trong bọn trẻ có con gái thì sao?”
Thật ra tôi đã nghiến răng, đặc biệt muốn đánh anh ta một trận, hỏi anh ta có thôi đi không thì bảo, thế nhưng tôi vẫn phải đứng bên nói: “Con gái nóng tính một chút cũng tốt. Anh xem con gái mới sinh của David Beckham đi, sau này nhất định sẽ giống Victoria, vừa lạnh lùng vừa mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết sẽ hút hồn trạch nam.”
Lần này anh ta không đồng ý với quan điểm của tôi, anh ta nói: “Con gái vẫn không nên quá lạnh lùng, mạnh mẽ, giống như không có ai thương vậy.”
Tôi ngừng lại một chút. Tôi bỗng không có lý do để phản bác. Chẳng lẽ nói: “Anh nhìn tôi đi, không có ai thương mà vẫn sống rất vô tư, không quá lạnh lùng đấy thôi.” Nhưng thật ra tim tôi đã lạnh từ lâu, trái tim đã chết sao có thể không lạnh.
Tần Thiệu thấy tôi không nói gì, bắt đầu tự nói với mình: “Quên đi, chờ sinh ra rồi nói tiếp.”
Tôi nghĩ cũng đúng, vì một chuyện chưa đâu vào đâu tốn công tốn sức làm gì.
Tuy bảy căn phòng chẳng ra hình dáng gì nhưng chúng đều là tâm huyết của tôi, đối với bọn chúng tôi thân ái có thừa. Tôi sơn từng cánh cửa giống với màu sơn bên trong. Vì vậy, sau này tôi đi rồi, một người phụ nữ khác đến đây cũng dễ nhận, sẽ không lạc đường giống tôi trước kia. Vừa nhìn đã biết phòng nào màu đỏ, phòng nào màu xanh, phòng nào màu vàng… tuy những màu này hoàn toàn không hợp với kiểu biệt thự châu Âu này, nhìn giống như phim hoạt hình vậy. Ngoại trừ phòng trẻ con, trong sáu căn phòng khác tôi đều kê giường cùng màu, còn trải chăn đệm cùng màu. Tần Thiệu thật sự sắp không chịu nổi nữa, bởi vì ở trong một căn phòng chỉ có một màu, người ta rất khó để điều chỉnh lại, nhìn ra ngoài cũng chỉ thấy một loại màu sắc.
Nhưng tôi lại nói với anh ta: “Bảy màu này có ý là “thất tình lục dục”. Không phải Phật đã khuyên chúng ta nên vứt bỏ thất tình lục dục sao. Chúng ta không vứt bỏ được thì mỗi ngày vứt bỏ sáu loại này vẫn có thể chứ.”
Đây rõ ràng là nói xằng bậy ngụy biện, vậy mà Tần Thiệu cũng tiếp nhận. Có điều mỗi lần trước khi vào phòng đều phải hít sâu một hơi. Tôi nhìn anh ta chấp nhận đến mức độ này thoáng có chút áy náy. Nhưng tôi vẫn kiên quyết khuyến khích anh ta mỗi tuần bảy ngày, mỗi ngày ngủ tại một phòng. Ngoại trừ phòng trẻ em, tính cả căn phòng chưa tu sửa kia, chúng tôi có tất cả bảy căn phòng, một vòng luân hồi, vừa vặn.
Tần Thiệu chọn thứ Bảy ngủ ở phòng chưa chỉnh sửa kia, anh ta nói không muốn cuối tuần còn phải chịu tội.
Tôi nghĩ một người sắp tự sát như tôi còn có thể làm việc không biết mệt mỏi như vậy đúng là thần kinh.
Tôi còn làm một chuyện thần kinh nữa.
Một ngày, khi đang ăn tối, tôi nói với Tần Thiệu: “Tần Thiệu, tôi muốn nuôi chó.”
Tôi biết Tần Thiệu có bệnh sạch sẽ, trong mấy ngày nay, tôi đã hiểu ra nữ giúp việc kia thật sự không nói dối tôi, anh ta quả thật là một người có bệnh sạch sẽ, vì vậy, đối với anh ta mà nói, nuôi chó là một sự khiêu chiến rất lớn.
Tần Thiệu quả nhiên lắc đầu, nói: “Không được.”
Giọng điệu không cho thương lượng.

Thế nhưng từ chuyện trang trí phòng ở đã cho tôi một kinh nghiệm quý giá. Tần Thiệu là một người biết phân rõ phải trái, vấn đề là phải xem người ta nói cái phải trái này cho anh ta nghe thế nào.
Tôi nói: “Chó có linh tính, cũng giống trẻ con, anh nuôi nó rồi sẽ có tình cảm. Đến lúc đó sẽ thật náo nhiệt nha. Không phải anh thích trẻ con sao? Anh có thể thử trải nghiệm cảm giác náo nhiệt xem sao.”
Tần Thiệu nhíu mày nói: “Tôi nuôi một mình cô đã đủ ầm ĩ rồi, làm gì còn thời gian nuôi chó?”
Tôi bị chặn tủ đứng. Trước đây tôi từng nói với Ôn Khiếu Thiên về chuyện nuôi chó, nhưng anh nói anh thích mèo, bởi vì mèo không quấn người, là động vật thích sống một mình. Khi đó vì sao tôi không hiểu ý của nhưng lời nói đó, rõ ràng người ta đang châm chọc tôi quá quấn người. Sau đó nhà tôi phá sản, Ôn Khiếu Thiên đột nhiên biến mất, tôi cô đơn đến mức muốn chết, vô cùng muốn nuôi một con chó, cảm giác chó có thể để người ta ỷ lại được, nhưng chính mình còn chưa nuôi sống, điều kiện trong trường cũng không cho phép mới bỏ qua ý định này.
Hiện giờ tôi đang nhàn rỗi, xem như hoàn thành tâm nguyện trước khi tự sát đi.
Tôi nói: “Anh cứ cho tôi một con chó đi, tôi sẽ không làm ầm ĩ anh nữa, đảm bảo bên tai anh sẽ yên tĩnh. Anh xem, có khi anh không ở nhà, tôi cũng thật cô đơn. Nuôi chó cũng có chỗ để trò chuyện.”
Tần Thiệu liếc nhìn tôi một cái, tiếp tục ăn.
Đây là dấu hiệu anh ta đang dao động.
Tôi vội vàng rèn sắt khi còn nóng: “Tôi không cần loại chó nổi danh, không cần tốn quá nhiều tiền, chó bình thường thôi cũng được, cho dù là què chân.”
Tần Thiệu vùi đầu không nói gì, tôi cũng không biết rốt cuộc anh ta có đồng ý hay không.
Kết quả là hôm sau, Tần Thiệu thật sự mang về một con chó. Tôi cực kỳ bội phục khả năng có thể làm việc dựa theo ý trên mặt chữ của Tần Thiệu. Con chó bình thường này không chỉ què chân mà còn xấu, lỗ tai còn bị rách một nửa. Tóm lại là một con chó ba chân tàn phế.
Có lẽ Tần Thiệu cảm thấy người như tôi hợp với một con chó như vậy. Giống như vòng tay ngọc trai anh ta tặng tôi trước đó. Lúc đó tôi còn mừng rỡ là cuối cùng cũng nhận được quà đắt tiền, không ngờ khi nhìn kỹ lại, viên nào cũng có tỳ vết, hoàn toàn không đáng giá. Anh ta còn ở bên cạnh nói: “Thế nào, có cảm thấy rất xứng với cô không?” Khi đó tôi cũng không tức giận, nghĩ rằng méo mó có còn hơn không, thỉnh thoảng cũng đeo lên tay. Tiếc là ngọc trai rất khó phối hợp với quần áo, tôi không có nhiều trang phục nghiêm chỉnh như vậy để mặc, phần lớn trời gian chiếc vòng này đều nằm trong hộp trang sức.
Có điều, một con chó ba chân cũng là chó. Tôi nghĩ những thứ tôi nhìn thấy thứ gì cũng nguyên vẹn, bên trong lại đều tàn phế, chuẩn bị tự sát như tôi mà còn nhiệt tình như thế, ai biết suy nghĩ không lành mạnh đâu.
Nhất định Tần Thiệu không muốn chó vào phòng, nhỡ may phát hiện ra lông chó là thảm. Tôi đành lén ôm con chó đến hồ nước trong phòng khách. Nước bên đó chảy từ trên núi xuống, tuy hơi lạnh một chút nhưng dù sao vẫn tắm được.
Con chó ở trong nước lạnh đến mức run run mà vẫn không dám kêu to, nước mắt lưng tròng nhìn tôi. Chẳng lẽ nhóc con này nghĩ tôi muốn dìm chết nó? Dáng vẻ giống như lần đầu tiên tôi gặp Tần Thiệu vậy. Khi đó tôi cũng run rẩy sợ đến muốn chết, nhưng ngay cả một tiếng kêu cứu cũng không có dũng khí phát ra, nước mắt cũng không dám chảy.
Tôi nhìn con chó này mà đồng bệnh tương liên, càng cảm thấy thân thiết, giống như người thân bị thất lạc nhiều năm. Tôi nghĩ chó ở trong nước cũng sợ, liền cởi giày, sắn ống quần, cùng nó lội vào hồ nước.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận