Tôi chậm rãi tắm cho nó, trong khi tắm phát hiện vài chỗ kết vảy, nghĩ có lẽ nó cũng là một con chó bị bắt nạt rất thảm. Nhìn thấy vậy, tôi lập tức định dùng tên mình đặt cho nó. Dù sao tôi sẽ phải rời khỏi thế gian này, lại không có con, nên có thứ gì đó lưu lại. Tôi muốn gọi nó là “Nhiên Nhiên”, tôi và Ôn Khiếu Thiên đã là kính vỡ khó ghép lại, một cái tên Nhiên Nhiên hay như vậy mà không có ai gọi thật đáng tiếc.
Tôi đang tắm cho chó hăng say, Tần Thiệu đã trở về. Gần đây công ty anh ta hẳn là không có việc gì, trở về càng ngày càng sớm. Hôm nay mặt trời còn chưa tới đỉnh đầu anh ta đã về nhà.
Tôi thấy Tần Thiệu đột nhiên trở về còn có chút căng thẳng. Dù sao cũng là tôi tắm cho chó trong biệt thự của anh ta, còn là ở trong hồ nước bảo bối của anh ta. Tôi ghét bỏ cái ao nhỏ này, nhưng Tần Thiệu nghĩ vừa có đá vừa có nước là rất tốt, còn cố ý cảm thán một câu rằng thưởng thức của tôi và của anh ta không ở cùng một đẳng cấp, có thể thấy được địa vị của cái hồ này trong lòng anh ta.
Tần Thiệu thấy tôi và chó cùng ở trong tình trạng ướt sũng, xung quanh còn bắn nước tứ tung, nhíu mày.
Lúc này, con chó đã lạnh đến mức run run, vội vàng lắc mình, văng hết nước lên mặt tôi. Tôi vỗ vào đầu nó, vuốt mặt nói: “Nhiên Nhiên, sao con có thể đối xử với mama như vậy.”
Tần Thiệu liếc nhìn chúng tôi, phun ra một câu “Thần kinh” rồi lên tầng hai.
Tôi len lén nói với con chó: “Oa, Nhiên Nhiên, con thật lợi hại! Ngay cả anh ta cũng không giận kìa!”
Từ khi có Nhiên Nhiên, cuộc sống của tôi phong phú hơn. Thời tiết tháng mười hai có chút lạnh, nhưng ánh mặt trời vẫn tràn ngập, những khi không có gió, tôi vui vẻ dẫn Nhiên Nhiên ra ngoài phơi nắng.
Ánh mặt trời mùa đông độc hơn bình thường, đôi khi tôi phải đội mũ che nắng nằm trên mặt cỏ, Nhiên Nhiên chạy tới chạy lui bên cạnh tôi, tôi hết nhìn mây lại nhìn rừng phong đỏ rực như một đám lửa phía xa xa, nghĩ thầm ngày tháng yên tĩnh đến mức làm cho người ta say mê. Một cơn gió thổi qua, mũ che nắng bị cuốn đi, Nhiên Nhiên mừng rỡ khập khiễng chạy tới, tuy tốc độ không nhanh nhưng vẫn có thể gặm cái mũ về cho tôi.
Mặc dù thân thể Nhiên Nhiên có tàn tật nhưng thông minh, linh tính. Mỗi lần nhìn thấy tôi, nó lại cuốn lấy chân tôi đùa nghịch, vừa nhìn thấy Tần Thiệu lập tức ngoan ngoãn đứng yên, đôi mắt đen láy chuyển tới chuyển lui, ngay cả nó cũng nhìn ra được ai mới là chủ nhân chân chính của nơi này. Thật là một chú chó thông minh!
Có lẽ lá gan của tôi cũng chậm rãi to lên, có đôi khi tôi còn len lén ôm Nhiên Nhiên vào trong biệt thự. Tôi không cho nó ăn thức ăn của chó, chỉ cho ăn thức ăn của tôi và Tần Thiệu. Vì vậy, có một ngày, Nhiên Nhiên ngửi được mùi đồ ăn bay ra, ở bên ngoài không ngừng sủa. Tôi và Tần Thiệu ăn không yên, luôn nhìn về phía cửa sổ.
Tần Thiệu liếc mắt nhìn tôi một cái: “Nhìn đức hạnh này của hai người đi, đều tham ăn, ngửi được mùi ngon đều thích kêu loạn.” Chuyện anh ta nói chính là lần trước tôi được anh ta dẫn tới một tiệm cơm, ở đó tôi được ăn món thịt kho ngon nhất thế giới, ở bên kia kêu loạn, vỗ tay ón thịt kho đó một lúc lâu, còn đặc biệt hỏi cách làm. Nhưng ông chủ tiệm cơm nói phương pháp chế biến này là bí mật, không thể truyền ra ngoài. Tôi đành trở về với vẻ mặt uể oải.
Tôi bĩu môi nói: “Không giống mới là lạ, hai mẹ con mà. Ngay cả tên cũng thừa kế của tôi.”
Nhiên Nhiên ở bên ngoài sủa càng hăng say. Có lẽ buổi trưa ăn không no, buổi tối ngửi mùi đồ ăn liền đói bụng.
Tôi ăn càng không yên, nhưng Tần Thiệu còn chưa ăn xong, tôi cũng không thể rời khỏi bàn, như đứng đống lửa như ngồi đống than nhìn Tần Thiệu nhấm nháp từng miếng. Tôi nhìn mà sốt ruột muốn chết, hận không thể đổ bát cơm kia vào trong miệng anh ta giống như đổ vào thùng rác. Nhưng tôi ăn càng nhanh anh ta ăn càng chậm. Này, nhai sắp thành nước rồi đấy!
Cuối cùng, Tần Thiệu phát ra một câu khiến tôi muốn quỳ xuống khấu tạ long ân. Anh ta nói: “Cô ôm nó vào đi.”
Tôi vừa nghe vậy lập tức chạy ra ôm Nhiên Nhiên vào phòng. Tuy ở bên ngoài tôi đã dùng gỗ thừa đóng một cái nhà chó, trải chút chăn nhưng vẫn còn rất lạnh. Trong lòng tôi thương Nhiên Nhiên đến chết được, đặc biệt là buổi tối Tần Thiệu gần như đều ở đây, Nhiên Nhiên chỉ có thể chịu uất ức mà ở ngoài.
Tôi ôm Nhiên Nhiên vào lòng, ngồi vào bàn cơm, vẫy vẫy cái chân què của Nhiên Nhiên nói với Tần Thiệu: “Nhiên Nhiên, mau, cảm ơn papa cún đi.”
Tôi vừa dứt lời lập tức nghĩ xong rồi, tôi chỉ nghĩ đến chuyện cảm ơn Tần Thiệu khoan hồng độ lượng, hồng ân cuồn cuộn, không ngờ dám mở miệng nói anh ta là papa cún.
Nhưng Tần Thiệu lại không chấp nhất xưng hô này, chỉ nói: “Cô làm mama cún này cũng hợp lắm, ôm cả con gái cún vào bàn ăn.”
Tôi cười hì hì, gắp vài miếng thịt đút vào miệng Nhiên Nhiên. Nhiên Nhiên quả thực rất giống tôi, vốn rất sợ Tần Thiệu, nhưng vừa được thả lỏng là đắc ý vênh váo, ăn được thịt liền cọ đầu vào cằm tôi. Đây là phương thức nó dùng mỗi lần muốn chọc tôi cười, chỉ lén làm sau lưng Tần Thiệu. Nếu Tần Thiệu ở đây, nó lập tức trở thành tiểu thư khuê các. Lần này đại khái nó ăn hết sức sảng khoái, vươn tới cọ tôi trước mặt tần Thiệu, tôi bị gãi ngứa, không nhịn được khanh khách cười, vừa cười vừa ấn đầu nó: “Nhiên Nhiên, đừng nghịch, đừng nghịch nữa. Ngoan, ăn cơm đi. Nếu không mama sẽ giận.”
Tần Thiệu nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nghĩ có phải đã làm quá rồi không. Tôi vội vàng đè Nhiên Nhiên lại, có lẽ Nhiên Nhiên cũng ý thức được, lập tức cảnh giác ghé vào bàn cơm bất động.
Tôi nói: “Sao vậy?”
Tần Thiệu nói: “Đã lâu không nhìn thấy má lúm đồng tiền của cô.”
Giờ tôi mới biết vừa rồi tôi cười rộ lên lộ ra má lúm đồng tiền bên trái. Nhưng tôi không nhớ rõ tôi từng cười lớn trước mặt anh ta lúc nào. Chẳng lẽ ở trong mơ? Nhưng ngay cả giấc mơ đáng để cười tôi cũng không có.
Tôi nói: “Anh biết tôi có má lúm đồng tiền từ khi nào?”
Ánh mắt Tần Thiệu nghiêng sang hướng khác, nói: “Từ rất lâu rồi.”
Tôi hỏi: “Lâu là lúc nào?”
Tôi nghĩ có sớm đến mấy cũng chỉ là chuyện mấy tháng trước, anh ta từng gặp tôi khóc lớn còn có khả năng.
Tần Thiệu uống một ngụm canh, nói: “Chính là từ rất lâu đến mức cô cũng không tưởng tượng được.”
Xem ra anh ta không định nói ra. Tôi cũng đành phải biết vậy.
Có một điều là, từ sau khi Nhiên Nhiên được phép vào biệt thự, tâm trạng của tôi tốt hơn nhiều. Vì sức khỏe của Nhiên Nhiên, cũng vì sức khỏe của hai chúng tôi, tôi còn đặc biệt tìm thực đơn dinh dưỡng từ trên mạng, vào phòng bếp làm cơm tối.
Nhiên Nhiên phe phẩy cái đuôi nhìn tôi bận rộn. Tôi vừa làm vừa nói chuyện với Nhiên Nhiên: “Nhiên Nhiên, tay nghề của mama con tốt lắm, lát nữa ăn nhiều một chút nhé. Nếu cảm thấy ngon, con sủa gâu gâu hai tiếng, nếu cảm thấy vô cùng ngon, con sủa gâu gâu gâu gâu bốn tiếng nhé, có nghe thấy không?”
Nhiên Nhiên không đáp lại tôi tiếng nào, chỉ có Tần Thiệu ở phía sau nói: “Có ai tự khen mình như cô không?”
Tôi nhớ anh ta nói chiều nay anh ta có cuộc họp, buổi tối sẽ về muộn, không ngờ mặt trời còn chưa hoàn toàn ngả về Tây đã trở về.
Tôi lè lưỡi với Nhiên Nhiên, nhóc con kia không có nghĩa khí, thấy Tần Thiệu về là không dám kêu một tiếng nhắc nhở tôi.
Tôi đang thái cà rốt, Tần Thiệu bỗng từ phía sau ôm lấy tôi. Tôi ngừng tay, trong đầu nghĩ mình nên đứng bất động hay quay người lại nhỉ? Aiz, làm việc xuất sắc như thế cũng không thấy anh ta tăng từ ba vạn mỗi tháng lên ba vạn rưỡi.
Nhưng tôi không cần quyết định, vì Tần Thiệu đã bắt đầu giúp tôi cởi quần áo. Hệ thống lò sưởi trong biệt thự của Tần Thiệu mở rất lớn, tôi chỉ mặc một chiếc váy liền, kiểu khóa kéo sau lưng, vừa vặn tiện lợi cho anh ta làm việc.
Anh ta ở phía sau chậm rãi hôn cổ tôi, dần dần di chuyển tới sau lưng. Tóc của anh ta cọ vào da tôi hơi ngứa.
Tôi nghĩ đến bộ Âu phục Ý mà Tần Thiệu đang mặc , đúng là mặt người dạ thú. Thú tính tới mức bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào cũng không kiềm chế được. Thứ cứng nhắc kia đã chạm vào tôi từ phía sau. Tôi liếc mắt sang hai bên, thấy Nhiên Nhiên đang nhìn tôi không dời mắt.
Tôi bỗng có chút xấu hổ, trợn mắt với Nhiên Nhiên. Nhiên Nhiên hoàn toàn không hiểu ý, ánh mắt nhìn tôi càng thêm lấp lánh.
Tần Thiệu cởi quần mình, thứ đó đã tiến vào trong cơ thể tôi.
Tôi đành phải nói với Nhiên Nhiên: “Nhiên Nhiên, ra ngoài. Không được nhìn.”
Tần Thiệu đột nhiên cười nói: “Papa và mama làm việc này là rất bình thường. Có gì con gái không được nhìn?”
Trong lòng tôi nghĩ, Tần Thiệu quả nhiên biến thái, những câu như vậy cũng nói ra miệng được.
Tôi ném miếng cà rốt về phía kia, Nhiên Nhiên nhảy lên một cái, vẫn nhìn tôi không chớp mắt. Tôi càng thêm xấu hổ, ngay cả mặt cũng nóng lên. Không ngờ Tần Thiệu làm được một nửa, đột nhiên đi ra, xoay ngược tôi lại, giờ thì tốt lắm, cái mặt đỏ ửng của tôi đối diện ngay mặt Tần Thiệu.
Nói thật, trước mặt Tần Thiệu, tôi đã làm rất nhiều chuyện mất mặt, nhưng trước giờ chưa từng xấu hổ đỏ mặt – bởi vì những chuyện đó không thể dùng xấu hổ để giải quyết. Còn lần này, vì Nhiên Nhiên, tôi đỏ mặt.
Vì vậy mới nói, từ sâu trong tâm khảm, tôi bội phục những nữ diễn viên đóng phim cấp ba, làm chuyện này trước mặt người khác, tâm lý phải vững chắc đến mức nào.
Nhưng Tần Thiệu không giống người thường, anh ta là cầm thú chính hiệu, nhìn thấy vẻ xấu hổ của tôi anh ta còn vui vẻ. Anh ta làm điệu bộ như quân nhân Nhật Bản phát hiện ra tôi là một thiếu nữ ngây thơ, xoa mặt tôi, hừ một tiếng rồi nói: “Cô cũng biết đỏ mặt?”
Nói chưa dứt lời, mặt tôi lại càng đỏ.
Tần Thiệu đúng là điên, anh ta kích động đến mức ôm lấy tôi, đặt tôi lên bàn bếp lạnh ngắt. Tôi rùng mình một cái, anh ta càng đè tôi xuống, cứ như vậy làm việc. Tôi rất sợ Nhiên Nhiên kêu lên, gọi quản gia và mọi người tới thì thật sự đẹp mặt.
Khả năng kéo dài thời gian của Tần Thiệu rất mạnh, hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của anh ta. Trong lúc vui vẻ anh ta còn nhẹ nhàng hôn lên trán tôi. Tôi chưa từng thử tư thế như vậy, cuối cùng cũng có chút khó nhịn, đành liều mạng cắn môi dưới chịu đựng.
Tần Thiệu thật sự vui vẻ, anh ta thở dốc nói bên tai tôi: “Kêu ra. Tôi chưa từng nghe cô kêu thành tiếng.”
Tôi dùng chút lý trí sót lại nghĩ, còn lâu mới có chuyện đó. Tôi còn đang lo lắng Nhiên Nhiên sẽ kêu lên đây, làm gì có chuyện tự mình ra tiếng trước.
Nhưng Tần Thiệu trêu ghẹo càng thêm kịch liệt, anh ta đã hạ quyết tâm sẽ không buông tha. Tôi càng kiên trì, anh ta còn kiên trì hơn tôi.
Loại giằng co này luôn kết thúc bằng sự chịu thua của tôi, lần này cũng không ngoại lệ. Cuối cùng tôi không còn biện pháp nào khác, đành tùy theo ý thích của anh ta. Trong phòng bếp tràn ngập hơi thở xuân sắc.
Anh ta nghe được mới cảm thấy mỹ mãn, cuối cùng còn vuốt tóc tôi theo thói quen. Tóc tôi dài rất nhanh, đã tới ngang vai.
Khi ra ngoài, hiếm thấy là anh ta còn đi tới, dùng chân nhẹ nhàng đá Nhiên Nhiên, nói: “Con gái hôm nay biểu hiện không tệ! Bảo mama làm cơm thịt kho cho con nhé.”
Theo tôi thấy thật ra anh ta đối xử với Nhiên Nhiên coi như không tệ, ít nhất sau một thời gian, anh ta cũng chậm rãi chấp nhận trong nhà có thêm một con chó ba chân.
Trong lúc ăn cơm, để biểu thị sự bất mãn với chuyện xảy ra ngày hôm nay, tôi đặc biệt múc cho Tần Thiệu một bát canh củ từ.
Vì hôm nay làm việc thuận lợi, Tần Thiệu uống canh cũng nhanh hơn mọi ngày một chút.
Tôi thấy anh ta uống hết hơn một nửa mới gian xảo hỏi: “Có ngon không? Mùi vị củ từ thế nào?”
Tần Thiệu gật đầu nói: “Rất trắng, rất mịn, rất tươi mới. Không tệ.”
Tôi như kẻ gian thực hiện được mưu kế, cười hì hì: “Đương nhiên, tôi có phương pháp bí mật mà.”
Tần Thiệu thuận miệng hỏi: “Phương pháp bí mật gì?”
Tôi nói: “Tuy phương pháp nấu ăn bí mật không thể dễ dàng lộ ra ngoài, nhưng ưu điểm lớn nhất của tôi chính là hào phóng. Tôi nói với anh nhé, bí mật của món canh củ từ này ngay tại… hắc hắc, chính là cho thêm một loại chất lỏng sờ rất giống nó. Anh cũng biết đấy, loại chất lỏng này vốn rất khó kiếm, nhưng trùng hợp là hôm nay có người chủ động đưa tới gia vị quan trọng nhất kia…”
Tần Thiệu nghe đến đây sắc mặt rốt cục trắng bệch. Ở cùng anh ta lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy sắc mặt anh ta biến thành như vậy, mẹ nó, sau này tôi tự sát cũng đáng lắm. Tôi chỉ vào mặt anh ta cười ha hả, chỉ thiếu nước lăn ra đất không dậy nổi.
Tần Thiệu còn ở bên kia ho khan không ngừng, cố gắng nhổ những thứ bên trong ra. Tôi nhìn vẻ khổ sở của anh ta, cười càng lớn tiếng, cười chảy cả nước mắt.
Cuối cùng Tần Thiệu vỗ bàn nói: “Gần đây cô ngứa da đúng không?”
Tôi nhịn cười nói: “Không có, thật sự cũng vì tốt cho anh thôi. Nghe nói uống canh củ từ như vậy có tác dụng bổ thận tráng dương, đặc biệt dành cho đàn ông ăn.”
Tần Thiệu nào có nghe tôi ngụy biện tiếp nữa, chỉ nói: “Tôi thấy cô muốn ăn đòn lắm rồi. Cô lại đây!”
Tôi lập tức xin tha: “Lừa anh thôi, lừa anh thôi. Không cho thêm gì cả, thật sự không có. Thứ này thu dọn lại đã không dễ, cho vào đó thế nào được.”
Lúc này Tần Thiệu mới ngồi yên, cầm lấy đũa định ăn tiếp.
Tôi lại thì thầm với Nhiên Nhiên ở dưới bàn: “Chó con mới lừa anh.”
Tần Thiệu lần thứ hai nhảy dựng lên như nhân vật được kích hoạt trong trò chơi trực tuyến.
Tôi cảm thấy thú vị, nhưng chuyện này không thể làm quá, đành phải nói: “Thật sự không có thêm gì cả. Nếu cho thêm, tôi sẽ không sống qua năm 2012, được chưa?”
Tần Thiệu ngồi xuống, nhìn một bàn cơm nước nhưng không ăn, dứt khoát kéo tôi dậy, nói: “Có ý giúp tôi bổ thận tráng dương, nếu không làm chút chuyện sau khi bổ thận tráng dương thì thật có lỗi với tấm lòng của cô nhỉ.”
Tôi cứ thế bị kéo lên tầng hai, nhìn Nhiên Nhiên hạnh phúc nhảy lên bàn ăn thịt kho, không khỏi nghĩ, ai nói chó có thể thành chỗ dựa cho con người?
Có đôi khi tôi nghĩ, nếu không có kế hoạch tự sát, có lẽ tôi không có cách nào quên đi những chuyện trước kia, bình yên sống chung với Tần Thiệu mấy ngày qua.
Đồng thời vì kiếm tiền, một lý do khác là tôi muốn vui vẻ trải qua khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời, điều này khiến tôi có chút chờ mong đối với lễ Giáng Sinh. Tôi có thể nhận được quà, còn có thể ăn mừng cùng Nhiên Nhiên, tổ chức Giáng Sinh cuối cùng của cuộc đời, nghe có vẻ tốt.
Dù mấy ngày nay tôi cố tình vô ý nhắc tới lễ Giáng Sinh với Tần Thiệu nhiều lần, nhưng Tần Thiệu đều thờ ơ đối phó với tôi. Tôi nghĩ Tần Thiệu hẳn hiểu được đạo lý có cho có nhận, vì vậy tôi nghĩ nên đầu tư một chút, chuẩn bị một món quà cho Tần Thiệu, bắt anh ta phải tặng lại bằng một món quà lớn hơn.
Thứ Tần Thiệu có nhiều nhất là tiền, cũng chính là thứ tôi thiếu nhất, đương nhiên tôi phải nghĩ đến chuyện làm cho anh ta một thứ đồ chơi gì đó. Nhưng tôi vừa không có thẩm mỹ, tay nghề cũng không được tốt lắm, nếu không trang trí lại phòng ở cũng sẽ không đến mức không hợp ý anh ta như vậy. Tôi cũng không biết giống như mấy cô nàng trong TV, đan một cái khăn quàng cổ, kiễng chân quàng lên cho đàn ông. Dù tôi biết, tôi nghĩ Tần Thiệu cũng sẽ ghét bỏ thứ tôi đan.
Sau đó tôi lại suy đoán xem Tần Thiệu thiếu cái gì nhất, tôi sẽ tặng anh ta cái đó. Tôi nghĩ suốt một ngày một đêm, đưa ra một kết luận khiến tôi vô cùng chán nản. Theo tôi thấy, Tần Thiệu thiếu nụ cười nhất. Nhưng làm thế nào tặng nụ cười cho anh ta được?
Tôi vuốt đầu Nhiên Nhiên, nghĩ đáp án cho vấn đề. Làm cho anh ta cười rất khó, không phải tùy tiện là có thể khiến anh ta hài lòng được, trừ khi ở trên giường tôi làm được thứ gì đó mới mẻ. Nhưng chi phí đầu tư này quá lớn, tôi là người phủ quyết đầu tiên.
Cuối cùng, tôi làm một chuyện chưa từng làm trong đời. Tôi nghĩ, chỉ có thể khiến bản thân mất mặt mới làm cho anh ta vui vẻ. Tôi lấy DV của anh ta ra, hướng về phía ống kính hát bài “Thấp thỏm” của Cung Lâm Na. Tôi biểu hiện tất cả các loại nét mặt một lượt, thấp kém, sợ hãi, vui sướng, đảo tròng mắt, liếc mắt, trợn mắt, khoa tay múa chân y như thật. Giai điệu dồn dập, biểu diễn khoa trương, ngay cả tôi xem cũng phải ôm bụng cười lớn, theo tính toán của tôi, Tần Thiệu nhìn thấy cái này khả năng sẽ buồn cười.