Trịnh Ngôn Kỳ và tôi là đồng hương, tuy không học cùng một trường đại học, nhưng khi đó, chỉ có tôi và cô ta tới thành phố A. Ngày đó, hai chúng tôi nắm tay nhau cùng đặt chân tới thành phố A, ngay cả quần áo cũng không phân chia, tôi còn tặng một nửa số quần áo mà ông bố nhà giàu mới nổi của tôi mua cho tôi, cũng ngây ngô nghĩ rằng đây là tình đồng hương mà người xưa thường nhắc tới. Lúc đó, cô ta còn quê mùa chết được, giờ một bước lên đời, cuối cùng cũng trà trộn được vào giới thời trang, ngày ngày tô tô vẽ vẽ, ngẩng đầu một góc 45 độ, giơ điện thoại, chu môi trợn mắt tự sướng. Có một ngày, trong một cuộc thi tuyển người mẫu trên ti vi, tôi còn nhìn thấy cô ta mặc một chiếc váy màu hồng, vẽ mắt đen sì như mắt gấu mèo, đi làm khách mời của người ta, cùng Cát Mễ giơ bảng chấm điểm. Nay tôi ở trong trường làm một thư sinh nghèo, cô ta lại đã bước vào giới giải trí lấp lánh. Đời người thật sự luân chuyển nhanh lắm. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, quãng thời gian bảy năm quá đủ để thay đổi hoàn toàn diễn biến của một vở kịch.
Thật ra Trịnh Ngôn Kỳ đã gần như cắt đứt liên lạc với tất cả bạn cũ, chỉ còn mình tôi là vẫn duy trì liên hệ như có như không. Nguyên nhân, đại khái tôi cũng hiểu được chút ít. Thứ nhất, tôi là một người nghe ưu tú. Tôi im lặng những lúc nên im lặng, lên tiếng những lúc nên lên tiếng, cô ta thường nhân lúc say rượu tìm đến tôi, coi tôi là cái thùng rác mà xả hết một lần, bla bla nói không ngừng, cảm ơn tôi, sau đó lại vui vẻ tiếp tục ăn chơi nhảy múa. Tôi thường có ảo giác, tôi là người bị cưỡng hiếp, còn tên cưỡng hiếp sau khi phạm tội xong còn nhàn nhã ngồi bên cạnh hút thuốc. Thứ hai là tôi kín miệng, không thích bàn chuyện thị phi, điểm này rất quan trọng. Tuy rằng đôi khi tôi thật sự không nhịn được, muốn lên diễn đàn Thiên Nhai viết một cái “Bát quái về cô nàng hám tiền bên cạnh tôi mấy năm nay, bà đây muốn lật bàn”. Nhưng cũng chỉ là nghĩ vậy, phần lớn thời gian, tôi vẫn giữ cái tính khoái bị nô dịch, để cô ta cưỡng hiếp lỗ tai tôi hết lần này đến lần khác.
Bởi vì ý thức được rằng mình phải đi làm thùng rác, vì vậy những đãi ngộ như phương tiện đi lại này tôi tiếp nhận vô cùng thoải mái. Đang là thời gian cơm tối, đường phố thành A rất đông đúc. Trên ba làn đường, đèn ở đuôi xe cứ chớp chớp tắt tắt. Tôi nhìn con số trong bảng tính giá không ngừng nhảy lên, mặc dù không cần tự bỏ tiền túi nhưng trái tim yếu đuối vẫn nhói đau, đành phải lấy tiền ra trả rồi xuống xe trước.
Quãng đường tôi đã đi bộ hôm nay phải đủ cho cả năm. Nếu khi còn bé tôi chưa từng làm ruộng, chưa từng đi đường núi, hiện giờ hai cái đùi của tôi chắc chắn sẽ không bước vào nổi Starbucks. Tôi đặt hóa đơn tiền xe xuống trước mặt Trịnh Ngôn Kỳ. Hôm nay, Trịnh Ngôn Kỳ mặc một cái váy ngắn Channel, lộ ra đôi chân dài trắng nõn như ngó sen. Khi nhìn thấy tôi, còn chưa kịp liếc tới cái hóa đơn taxi đã cau mày nói: “Bạn yêu, tớ sắp buồn đến chết rồi.”
Mỗi lần Trịnh Ngôn Kỳ phun nước miếng vào mặt tôi đều dùng những lời này để dạo đầu. Ngay cả trật tự của những câu tiếp theo cũng không hề thay đổi.
Tôi theo thường lệ đáp lời: “Sao vậy?”
Sau đó, nhất định tôi sẽ được nghe một đoạn độc thoại rất dài. Xen trong đó là “sao anh ta có thể đối xử với tớ như vậy”, “XXX đúng là một con điếm”, “cô ta nhất định đã rơi vào bẫy của bọn chúng rồi”, “XX gần đây lên như diều gặp gió, cậu biết người phía sau là ai không?”.
Hôm nay Trịnh Ngôn Kỳ không uống rượu, vì vậy lời nói coi như có trật tự. Về cơ bản là một thằng nhóc, bố nó có tiền, chơi bời với cô ta chán rồi đi tìm niềm vui mới, Trịnh Ngôn Kỳ có chút không cam lòng vì nhanh như vậy đã bị đá, hơn nữa cô ta nghĩ cô ta thật sự có cảm tình với hắn, vì vậy muốn gặp hắn một lần, cứu vãn đoạn tình cảm này.
Thật ra khi nghe thấy cô ta nói cô ta thật sự có tình cảm, tôi suýt nữa đã phì cười ra tiếng. Theo tôi thấy, Trịnh Ngôn Kỳ đúng là giàu tình cảm. Lần nào cũng thề sống thề chết là có tình cảm thật, chưa được mấy ngày đã tình được người đàn ông khác mà cô ta cũng có tình cảm thật. Có thể so sánh tình cảm của cô nàng với hệ thống cung cấp nước, ào ào chảy, đầy chậu này lại lấy một cái chậu khác ra hứng.
Mỗi lần Trịnh Ngôn Kỳ kết thúc một cuộc tình đều tới tìm tôi. Mỗi tháng một lần, đều đặn hơn cả nghỉ lễ.
Tôi nói: “Vậy cậu định làm gì?”
Trịnh Ngôn Kỳ đảo mắt nhìn tôi nói: “Nghe nói tối nay bọn họ tụ tập ở Star. Tớ muốn tới góp vui.”
Tôi nói trước sau như một: “Ừ. Cậu đi đi.”
Trịnh Ngôn Kỳ chớp chớp mắt, đôi lông mi giả dày bịch, cong vút, tôi rất sợ bọn chúng sẽ rơi xuống cốc cà phê. Cô nàng nói: “Cậu đi cùng tớ đi.”
Tôi nói: “Tớ đi làm gì? Tớ là sinh viên, không thích hợp để tới chỗ các cậu.”
Tôi vô cùng muốn nói rằng: “Không thích hợp để tới nơi thác loạn đó của các người.”
Trịnh Ngôn Kỳ chuyển vị trí, ngồi xuống bên cạnh tôi: “Bạn yêu, đi cùng tớ đi mà. Tớ xin cậu đấy. Tớ phải tìm hắn tính sổ. Nhưng tớ không đủ sức, cậu cho tớ thêm cam đảm đi.”
Tôi lắc đầu, nói: “Tớ không biết đánh nhau, nếu thật sự có đánh nhau, tớ chỉ có thể giúp cậu tính điểm.”
Trịnh Ngôn Kỳ đẩy cánh tay tôi, nói: “Đồ ngốc này, ai bảo cậu đi đánh nhau. Tớ chỉ muốn cậu dùng di động chụp giúp tớ một bức hai bọn tớ đứng cạnh nhau thôi.”
À, tôi hiểu rồi, đây gọi là chiêu tự quảng cáo online. Chụp một tấm, phơi bày ra trước dư luận, lượt xem tăng vọt, mở một cuộc họp báo đính chính, có thể trở thành trọng tâm chú ý, nổi bật dăm bữa nửa tháng là không thành vấn đề.
Tôi kiên quyết lắc đầu. Tôi thích xem tin bát quái, nhưng không có nghĩa tôi thích tạo ra bát quái.
Trịnh Ngôn Kỳ dùng đòn sát thủ: “Papa tớ nhờ cậu chăm sóc tớ, có chút chuyện như vậy cậu cũng không giúp, lẽ nào mở to mắt nhìn tớ đi chết hay sao?”
Tôi nghĩ cô còn dám nói về bố cô hay sao, năm năm chưa về thăm nhà lấy một lần, mặt mũi người trong nhà thế nào cũng sắp quên đến nơi, chỉ có những lúc thế này mới có thể nghe cô nhắc tới bố cô một lần.
Tôi nói: “Đây là vấn đề nguyên tắc. Tớ không lẫn lộn vào giới của các cậu. Tớ không rõ quan hệ phức tạp giữa các cậu, lúc đấy lại càng thêm phiền.”
Trịnh Ngôn Kỳ lay tôi như con lật đật, nói: “Xin cậu đấy, bạn yêu. Chỉ lần này thôi, không có lần sau nữa đâu.”
Tôi dùng ánh mắt cương quyết nói cho cô ta, không có cửa đâu.
Trịnh Ngôn Kỳ bỗng dừng lại, nói với tôi: “Bạn yêu, nghe nói tối nay người kia cũng tới.”
Tôi giương mắt nhìn gương mặt chát phấn trắng bóc và cái mũi nhọn như dùi khoan của Trịnh Ngôn Kỳ, thờ ơ nói: “Ai cơ?”
“Ôn Khiếu Thiên.”
Tôi nghe thấy cái miệng mình nói: “Thối hoắc, sao có thể? Không phải anh ta chết rồi sao?” Nhưng suy nghĩ của tôi lại dần dần trống rỗng, hoặc giống như có người hất từng thùng sơn đỏ trong đầu tôi, đầm đìa máu chảy. Ôn Khiếu Thiên là một mật mã bằng tiếng trong tôi, chỉ cần có người nhắc đến cái tên này, trí não của tôi lại tự động phản ứng, tôi không cách nào không chế được. Sau đó là đôi mắt cong cong của anh, sống mũi thẳng thẳng của anh, giống như trong “pháp chứng tiên phong”, từng bộ phận trên gương mặt chậm rãi hợp thành gương mặt bị tình nghi.
Thật ra lời của ông thầy tướng số kia không phải nói láo hoàn toàn, khi đôi mươi tôi thật sự đã yêu một lần. Nếu theo như kế hoạch ban đầu, tốt nghiệp xong lập tức kết hôn, con của chúng tôi có lẽ đã học tiểu học rồi. Tôi nào có càng ngày càng đi xa trên con đường của gái ế chồng này? Mấy người trên Thiên Nhai nói rất đúng, người không thể yêu lần thứ hai, trong tim thường có hình bóng của một người khác. Trong trái tim tôi có muôn ngàn cụm cỏ Biển Sức như ở thôn Thảo Điện, tất cả đều là Ôn Khiếu Thiên, lan ra khắp núi đồi. Sức sống của chúng vô cùng mãnh liệt, dù có là sương giá hay nắng cháy cũng không cách nào giết được bọn chúng.
Trịnh Ngôn Kỳ nói: “Sao cậu có thể ăn nói thất đức như thế? Một người đang sống sờ sờ, chết thế nào được mà chết?”
Tôi cũng tự nhủ: “Đúng vậy, một người đang sống sờ sờ, sao lại chết được đây.”
Trịnh Ngôn Kỳ nói nơi tụ tập của hội STAR rất gần với cao ốc Tân Quang, hai chúng tôi có thể đi bộ tới. Trịnh Ngôn Kỳ còn cố gắng giữ một khoảng cách với tôi, đại khái là sợ người ta chụp được ảnh chúng tôi ở cạnh nhau. Dù sao, hôm nay tôi mặc một chiếc áo phông hạ giá màu xám, vết mồ hôi từ buổi sáng vẫn còn in bên trên, so với chiếc váy ngắn Channel đỏ rực của Trịnh Ngôn Kỳ, thật sự ngay cả tư cách làm nền cũng không có.
Tôi thức thời đi theo phía sau cô ta. Tới một đoạn đường vắng người, Trịnh Ngôn Kỳ lại kéo tay tôi, tiếp tục thao thao bất tuyệt kể cho tôi những chuyện bẩn lỗ tai không thể không nói giữa cô ta và thằng nhóc ăn bám bố mẹ kia.
Ai cũng cảm thấy chuyện của mình thật cảm động trời đất, lời thề mình từng thốt ra là khí thế ngất trời, là vô cùng đáng quý, nhưng trong mắt người khác, nói trắng ra đó chỉ là một trò cười, có thể người ta còn tặng kèm thêm một câu “ngu thì chết” cũng không chừng.
Mà tôi cũng không còn tâm trí đâu để đáp lại bất cứ lời nói nào của Trịnh Ngôn Kỳ như từ trước tới giờ. Trái tim tôi đang không ngừng run rẩy. Trịnh Ngôn Kỳ nói anh sẽ xuất hiện ở đó, nếu vậy, rất có thể anh cũng đang đi trên một con đường như chúng tôi, hoặc là đang dừng lại ở cùng một chiếc đèn đỏ, cũng có thể đang băng qua cùng một ngã tư đường, bảy năm không gặp, không biết có còn như trước đây hay không, trong dòng người tấp nập, liếc mắt một cái là có thể nhận ra anh.
Khi đó, tôi đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp của mình, cảm thấy hoa tàn là đẹp, trời đầy mây là lãng mạn, tôi còn cầm quyển sách buồn nôn, thâm tình nói với anh: giữa hai người yêu nhau có một từ trường đặc biệt, chỉ cần trong trái tim hai người có nhau, cho dù chen chúc trong một tuyến tàu điện ngậm giữa giờ cao điểm, cũng có thể cảm nhận được đối phương đang ở toa nào.
Hiện giờ nghĩ lại những câu nói này, không thể nghi ngờ đó là đã ngu còn thích chơi chữ. Trong tuyến tàu điện ngầm giữa giờ cao điểm, người người đều bị đè dẹp lép như giấy, thẳng lưng hít thở đã khó, muốn ngẩng đầu tìm người chính là nằm mơ giữa ban ngày. Không cần nói đến chuyện ở toa xe khác nhau, cho dù ở trong cùng một toa, cách nhau một mét đã là ở những không gian khác. Loại siêu năng lực này loại phàm phu tục tử như chúng ta làm sao có được?
Thế nhưng, lúc đó anh đã im lặng nghe tôi nói đến những tiếng cuối cùng, còn hiếm khi nào phối hợp, nhéo má tôi nói: “Chẳng trách em đi đến đâu, anh chỉ cần nhắm mắt lại nghĩ một chút, mở mắt ra là có thể nhìn thấy em.”
Khi đó tôi mới bao nhiêu tuổi nhỉ, cái tuổi mà nghe những lời này, cảm thấy ông Trời nhất định đã sắp xếp cho chúng tôi ở bên nhau, nhìn nhau đầy tình ý, nhìn chán rồi lại quay ra gặm môi nhau.
Cũng chẳng phải có cánh cửa thần kỳ của Doreamon, sao có thể nhắm mắt lại, mở ra là có thể nhìn thấy tôi? Lại là một lời nói dối nữa.
Trịnh Ngôn Kỳ lắc lắc cánh tay của tôi, nói: “Bạn yêu, có nghe thấy gì không đấy? Sau khi tớ đưa cậu vào, chúng ta lập tức tách ra, coi như không quen biết nhau. Cậu cầm lấy cái điện thoại này, lén chụp giúp tớ hai tấm ảnh. Nhớ phải thừa dịp hai bọn tớ ở cùng trong khung ảnh mới chụp nha.”
Nói xong, cô ta nhét cái điện thoại Iphone màu trắng vào trong túi quần tôi. Tôi lấy ra mày mò một chút, phát hiện chỉ số tương đối cao, ảnh chụp cũng vô cùng sắc nét, nghĩ rằng nếu có cơ hội, tôi nhất định phải dùng nó để chụp Ôn Khiếu Thiên. Ngày đó, khi phát hiện anh biến mắt, tôi trẻ tuổi nông nổi, nghĩ nếu anh không cần tôi nữa, tôi cũng chẳng thèm anh, cắt vụn tất cả ảnh chụp, ngay cả tấm ảnh Hàn Quốc tôi thích nhất trong ví tiền cũng bị cắt nát. Vì vậy, mỗi khi nhớ anh, tôi đành phải dựa vào trí tưởng tượng, thật lao lực. “Một chút kỷ niệm cũng không để lại”, nghe có vẻ rất hào hiệp, thật ra chỉ là làm khổ chính mình. Người ta mất chồng còn có thể ôm di ảnh khóc một hồi, tôi thì ngược lại, mấy năm đầu kia chỉ biết ôm hai tay không mà khóc, một chút dáng vẻ đau khổ, đáng thương cũng không có.
Trụ sở của Star Club thật ra không phô trương như tôi đã tưởng tượng mà tọa lạc sâu sau một hàng cây hoa hòe. Đó là một tòa nhà hai tầng nhỏ màu trắng, bề ngài nhìn giống như căn tin của trường đại học chúng tôi. Chỉ là, trước cửa căn tin chúng tôi không có một chiếc xe đạp không chuông thì cũng có một chiếc xe không rọ, còn ở đây là đủ loại ô tô thể thao, từ Porche, Lamborghini đến Maserati.
Rượu thơm không sợ ngõ nhỏ. Khác hẳn với ông bố nhà giàu mới nổi của tôi khi đó, mỗi lần đưa tôi ra ngoài khoe khoang đều đến những nơi trang hoàng như hoàng cung, xanh xanh đỏ đỏ, đèn đuốc sáng chưng, khiến người ta nhìn mà lóa mắt.
Lễ tân không ngăn cản tôi. Dù so với Trịnh Ngôn Kỳ, nhìn tôi như một tên ăn mày vừa chui từ mỏ than ra. Có thể thấy rằng lễ tân ở đây được huấn luyện tốt hơn nhiều so với những nơi khác. Trước kia, bố tôi còn thật thích thú chuyện lễ tân ngăn cản những người khách không đủ đẳng cấp. Ông ấy cho rằng như vậy mới chứng tỏ được trí tuệ không giống người bình thường của ông ấy.
Có điều, đã qua nhiều năm như vậy, cũng có thể không chỉ club này, mà tất cả những nơi cao cấp khác, lễ tân đều được huấn luyện kỹ càng như vậy cũng không chừng. Hoặc là gần đây nhà giàu mới nổi nhiều lắm. Bọn họ nhìn tôi thế này có lẽ đoán rằng phía sau là một đại gia khoáng sản, gặp nhiều, lễ tân cũng thành quen. Nói chung, tôi cứ thế yên bình vào được bên trong.
Trịnh Ngôn Kỳ đưa tôi tới một phòng giải trí ở tầng hai, chỉ một thằng nhóc mặc quần màu phấn hồng ở phía xa, cũng chính là mục tiêu của tôi ngày hôm nay. Tôi nhìn bên đó một chút, nghĩ rằng Trịnh Ngôn Kỳ này vẽ mắt như gấu trúc thì không nói làm gì, con mắt thẩm mỹ vì sao cũng lấy gấu trúc để làm chuẩn thế kia? Thằng nhóc kia ăn mặc như cầu vồng, còn nhuộm vài sợi tóc vàng vàng, nhìn như một người từ thập niên 90 vượt thời gian tới đây.
Tôi nói: “Trẻ nhỏ thế này cậu cũng không tha?”
Trịnh Ngôn Kỳ trừng mắt, giận dữ nói: “Hiện giờ đang thịnh hành tình chị em, trâu già gặm cỏ non, như vậy là cám dỗ nhất.”
Cô ta bảo tôi đến cái bàn cạnh cậu em quần hồng kia lấy chút đồ uống. Một lát nữa cô ta sẽ đến, nếu không sẽ dễ lộ ra sơ hở.
Cuối cùng tôi cũng hiểu được một chút về sự sắp xếp của Trịnh Ngôn Kỳ.