Tôi đi đến đâu là trở thành tiêu điểm ở đó. Lúc này Trịnh Ngôn Kỳ nói nhiều với tôi như vậy, không làm người ta chú ý mới là lạ. Không phải tôi tự đề cao bản thân, chủ yếu là vì bộ quần áo tôi đang mặc tạo nên một sự đối nghịch rất lớn với cách trang trí ở đây. Tôi thấy đám đại gia kia đều mặc những nhãn hiệu từ Italia, Pháp, số lượng có hạn, ngay cả LV cũng không có ai dám mặc. Còn bộ quần áo của tôi ngay cả nhãn hiệu cũng không có, áo thun là hàng xuất khẩu lỗi bán tống bán tháo, thật sự là rất – không – phù hợp.
Thế nhưng, đây là cơ hội để gặp được anh. Người ta nói một ngày vợ chồng trăm ngày tình nghĩa, tôi và anh yêu nhau ba năm, tính ra cũng hơn mười vạn ngày tình nghĩa. Sao có thể nói quên là quên.
Xung quanh bàn của cậu em quần hồng kia là một lô sô pha hình tròn bằng da thật, từ góc của tôi nhìn lại có thể nhìn thấy bảy, tám cái đầu, còn có thể nhìn rõ bốn, năm gương mặt. Có một người đàn ông trọc đầu mỗi tay ôm một cô gái mặc váy trễ ngực, hai tảng thịt trước ngực thật vô cùng sinh động. Hai cô gái đều dính chặt lấy anh chàng trọc đầu như dính lấy thẻ ngân hàng. Nói đến chuyện này, dạo gần đây loại chuyện đôi bên cùng có lợi này trước tiên cứ phải đưa nhau ra ngoài nói chuyện, con người bây giờ càng ngày càng tình thú, nếu là ông cha già hư hỏng của tôi trước kia, có lẽ đã khẩn cấp đặt phòng rồi, nào có nhã hứng ở đây nói chuyện trời ơi đất hỡi?
Trịnh Ngôn Kỳ giống như diễn viên hàng đầu trong nước, giẫm giày cao gót, từng bước một đi tới, khi đi qua lô ghế hình tròn kia bỗng nhiên quay đầu lại, khẽ hô lên với cậu em quần hồng: “A, Kavin, thật khéo nha, đến đây còn gặp cậu.”
Tôi nghĩ giải Oscar cho nữ diễn viên xuất sắc nhất năm nay nhất định phải trao cho cô ta. Biểu hiện do dự cất tiếng gọi này thật tự nhiên, giống như tình cờ gặp mặt vậy, gương mặt không hồng lấy một chút.
Tôi giơ điện thoại lên, bắt đầu điều chỉnh tiêu cự.
Cậu em quần hồng có lẽ không nhận ra Trịnh Ngôn Kỳ, một lúc lâu sau mới nói: “A, không phải chị Trịnh đấy sao? Hôm nay sao lại có thời gian tới đây thế này?”
Tôi nói thầm trong lòng: đương nhiên là tới để lợi dụng tiềm năng của cậu rồi.
Trịnh Ngôn Kỳ tiện thể đặt tay lên cánh tay của cậu em quần hồng, nói: “Thật đáng ghét, Kavin, mới có mấy ngày mà đã quên chị rồi. Còn chị thì thật nhớ cậu đấy nha.”
Tôi nhịn cơn buồn nôn bốc lên từ dạ dày, đè xuống một lớp da gà nổi lên trên cánh tay, ấn phím chụp.
Tôi đã phạm phải một sai lầm chết người. Tôi không ngờ đến rằng đèn ở đây rất tối. Một loạt đèn nhỏ xếp song song trên tường, cố ý tạo ra ánh sáng đèn dầu kiểu thế kỷ 19.
Cái điện thoại Iphone tự thừa nhận trạng thái đó và bật đèn flash nhoang nhoáng. Tôi ấn một cái, điện thoại phát ra một một chùm tia sáng trắng chói mắt, sáng đến mức mắt tôi nổ đom đóm, khiến cho nhóm người bên kia quay đầu nhìn tôi chằm chằm. Tôi còn giơ chiếc điện thoại, ngẩn người nhìn Trịnh Ngôn Kỳ.
Trong mắt Trịnh Ngôn Kỳ hiện lên một tia hoảng sợ, phát tín hiệu cầu cứu về phía tôi.
Phải nói đọc sách không phải vô dụng, tôi tìm được đường sống ngay trong chỗ chết, cái khó ló cái khôn, sáng kiến lóe lên, cầm điện thoại đi tới trước nắm lấy tay Trịnh Ngôn Kỳ, nói: “Cô Trịnh, chào cô. Tôi là fan của cô. Vai diễn của cô trong “Siêu điệp viên thời đại mới” đã để lại cho tôi ấn tượng rất sâu. Cô có thể chụp cùng tôi một bức ảnh được không?”
Trịnh Ngôn Kỳ vội vàng gật đầu nói được.
Có thể không được hay sao? Ngay lúc chương trình cháy khét lẹt thế này còn cái rắm gì để nói, có nói cũng chẳng trôi chảy bằng tài xế taxi buôn chuyện trong thành A ấy chứ.
Hai chúng tôi lập tức quay vào nhau tự chụp như điên.
Một người đàn ông ngồi trong góc khuất đột nhiên nói: “Tự chụp thật rắc rối. Để tôi chụp cho các cô.”
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, gương mặt đường nét rõ ràng, sống mũi cao thẳng, anh ta vừa mới sang Hàn Quốc phẫu thuật hay sao vậy? Có lẽ là mô phỏng theo hình mẫu Jang Dong Gun cũng nên. Bạn nói xem, người đã hơn ba mươi tuổi rồi còn chỉnh sửa mặt mũi làm gì, đúng là rỗi hơi.
Tôi cười cười với anh ta, nói: “Không cần. Iphone chỉ có điểm này là tốt, khi tự chụp còn có thể soi gương, tôi không thể chụp cả cái mụn trên trán vào.”
Kẻ có tiền đều rất tinh ý, tuyệt đối không thể để điện thoại rơi vào tay bọn họ. Nếu không, bại lộ chỉ là chuyện sớm muộn.
Tôi và Trịnh Ngôn Kỳ lại quay ra cười với cái Iphone, hớn hở hô “Một... Hai… Ba” rồi chụp một bức ảnh chung. Giờ cẩn thận nhớ lại, ngoại trừ lúc vừa mới lên đại học, chúng tôi tự chụp một bức với tấm biển tên trường, đây là lần đầu tiên trong mười năm qua chúng tôi chụp ảnh chung. Thời gian trôi qua thật nhanh, chuyện cũ đã như mây khói.
Tôi sờ sờ màn hình điện thoại, nói với Trịnh Ngôn Kỳ: “Cảm ơn nhé. Sau này nhất định phải cho ra những tác phẩm thật tốt đấy. Cố lên ~”
Khi nói những lời trái với lương tâm này, tôi nghĩ thật ra tôi cũng có cơ hội tranh giải Oscar cho nữ diễn viên xuất sắc nhất với Trịnh Ngôn Kỳ.
Không ngờ anh chàng Jang Dong Gun kia lại khoanh tay nói: “Nếu Trịnh Ngôn Kỳ và A Xương đã quen biết thì ngồi cùng luôn đi. Cả vị fan hâm mộ này nữa. Dù sao mọi người cũng đang nhàm chán.”
Tôi biết kẻ có tiền khi nhàm chán sẽ làm ra vài chuyện “tổn nhân bất lợi kỷ” (gây hại cho người khác mà không có lợi gì ình), ví dụ như thích chõ mũi vào chuyện người khác như lúc này.
Tôi âm thầm băm vằm tên Jang Dong Gun này vài lần trong suy nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ hoảng hốt mà nói: “Như vậy thật xấu hổ nha. Cuộc sống của các ngôi sao, dân chúng tầm thường như chúng tôi sao có thể mặt dày tham dự.”
Bởi vì câu nói này, tôi đã phạm phải một sai lầm cực lớn. Cũng có thể tôi trà trộn với đám sinh viên mới lớn lâu quá, cụm từ “dân chúng tầm thường” trở thành câu cửa miệng, vì vậy mới dẫn tới một sai lầm lớn như vậy. Những người bước vào đây ai chẳng là minh tinh, nếu thật sự thích một minh tinh cũng không nên tự hạ thấp thân phận mình mà nói như vậy. Tiếc rằng lúc đó tôi nói sai còn không biết, hết sức ra vẻ mình là một người hâm mộ có lý trí, có tự chủ, không có ý định quấy nhiễu cuộc sống của Trịnh Ngôn Kỳ.
Cậu em quần hồng đại khái không nhịn được nữa, nói: “Nếu anh Tần bảo cô ngồi thì cô cứ ngồi đi. Không biết ai đang nói hay sao.”
Tôi đoán thực lực của tên Jang Dong Gun này là mạnh nhất trong số những người ngồi đây, anh ta vừa mở miệng là bọn họ lập tức yên lặng, ngay cả một câu nói đùa để đuổi tôi đi cũng không có.
Tôi đã mơ mơ màng màng ngồi xuống như thế.
Nếu nói một cách công bằng, có đôi khi Trịnh Ngôn Kỳ cũng nhanh trí, có đôi khi lại vờ ngớ ngẩn quá lố. Có lẽ là lo lắng tình hình sẽ tiến triển đến một mức không khống chế được, cô ta đã làm một chuyện giấu đầu lòi đuôi để chứng minh tôi và cô ta chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.
Cô ta cầm một ly rượu lên hỏi tôi: “Nếu cô đã yêu mến tôi như thế, vậy, tên cô là gì?”
Tôi thầm ân cần hỏi thăm ông nội cô ta trong lòng, đương nhiên, tôi cũng thật sự quen biết ông nội cô ta, nhà bọn họ là hàng xóm của nhà tôi, từ khi còn nhỏ tôi đã thích chơi cờ vua cùng ông ấy. Khi đó ông ấy nhấp một ngụm rượu, phe phẩy cây quạt rách, ngồi dưới tàng cây rợp bóng trong sân, vừa đuổi muỗi cho tôi vừa cho phép tôi đi lại hết bước này tới bước khác.
Tôi ra vẻ mừng rỡ đáp lời: “Tôi là Lô Hân Nhiên.”
Tôi chỉ có thể ăn ngay nói thật. Đã có một lời nói dối rồi, nếu lại nói dối thêm lần nữa sẽ khiến sự việc càng phức tạp, cái đuôi thò ra sẽ càng ngày càng dài. Hơn nữa tôi cũng sợ cái óc ngắn của Trịnh Ngôn Kỳ không nhớ được thêm một cái tên giả.
Trịnh Ngôn Kỳ muốn giả vờ đến cùng, lại hăng hái hỏi tôi: “Vậy hiện giờ cô đang làm gì? Nhìn cô có vẻ cũng không còn ít tuổi, đã kết hôn chưa?”
Tôi thật sự muốn đập cái Iphone lên trán cô ta. Cô đóng phim là muốn đóng nguyên bộ, có phải bị bệnh nghề nghiệp rồi không? Hơn nữa, cô cũng giống tôi, đều đã ba mươi tuổi, tưởng mình hay lắm ấy mà nói móc người khác?
Tôi vẫn phải mỉm cười nói: “Hiện giờ tôi vẫn còn đang nghiên cứu tiến sĩ. Đang bận rộn bài vở, chưa nghĩ đến chuyện nhân sinh đại sự. Ha ha, ha ha.”
Thật ra, mấy tiếng ha ha phía sau, tôi muốn đổi thành mấy ánh mắt hình viên đạn.
Trịnh Ngôn Kỳ vung tay lên, bộ móng tay đỏ chót nhoáng lên trước mắt tôi, cô ta nói: “À, thì ra là một sinh viên tài năng. Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người có văn bằng cao như thế. Thật sự là lần đầu tiên đấy.”
Nếu không nể mặt ông nội cô ta, tôi thật sự muốn bỏ đi không quay đầu lại, để xem cô ta thu dọn cái mớ be bét này thế nào.
Anh chàng trọc đầu nói với hai con hồ ly tinh bên cạnh: “Các em xem, người ta đã học đến tiến sĩ rồi kia kìa. Còn các em, đại học còn không tốt nghiệp nổi, sau này lấy chồng phải lấy người giống như chị gái đây, đọc sách nhiều một chút.”
Hai con hồ ly nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh. Trong lòng tôi nghĩ, có gì hay ho, trẻ ranh vắt mũi chưa sạch đã ra ngoài bán thịt, còn chơi trò “song phi” (ý là 2 nàng 1 chàng, nhất thời chưa nghĩ ra được từ tiếng Việt nào tương đương), nếu bố mẹ các cô biết các cô ở đây là loại đức hạnh này, không tự vào rừng tìm một nhánh cây mới là lạ.
Có lẽ bàn đạp của tên trọc đầu kia cũng rất lợi hại, hoặc có lẽ mỗi người ở đây đều có bàn đạp khiến Trịnh Ngôn Kỳ không thể chọc vào, ngay cả hồ ly tinh cũng không thể trêu vào, bởi vì Trịnh Ngôn Kỳ lập tức nói: “Đâu có, người ta nói hiện giờ loài người chia làm ba loại: đàn ông, phụ nữ và nữ tiến sĩ. Phụ nữ ấy mà, không tài mới là đức. Giống các em ấy mới là rất tốt, nên thừa lúc còn trẻ đi theo tổng giám đốc Vương học chút bản lĩnh, sau này cũng có thể chia sẻ với tổng giám đốc Vương.”
Đúng vậy, nên học nhiều một chút bản lĩnh trên giường, nhìn dáng vẻ tên trọc đầu kia, nhất định đừng khiến cho hắn lao lực quá mà chết, riêng chuyện này đã được tính là đại ân rồi.
Tôi khinh bỉ liếc Trịnh Ngôn Kỳ một cái, dự định quên cái chuyện kẻ xướng người họa với cái loại khinh người này đi. Cô ta mắng tôi, tôi còn phải phối hợp để cô ta mắng, tôi lại chẳng nợ gì cô ta, không cần hạ thấp mình đến trình độ này.
Anh trai Jang Dong Gun đột nhiên nói: “Cô Trịnh nói fan của chính mình hơi quá rồi. Thích học tập dù sao cũng tốt hơn không thích.”
Tôi thấy lời này có lý, liền nhìn anh ta cảm ơn.
Ánh mắt tôi còn chưa đến đích, anh ta đã nói: “Chỉ là, học nhiều quá, cũng dễ học đến mức ngớ ngẩn. Công ty tôi cũng có mấy người cầm bằng tiến sĩ, chỉ để ngắm chứ không để dùng, nhìn đến bọn họ là thấy bực bội, đều bị tôi gửi về tiếp tục đi học rồi.”
Tôi cảm thấy tôi đang bị khinh thường, một sự khinh thường không thể nói hết bằng lời. Tôi còn đặc biệt tới đây để cho người ta nhục nhã.
Tôi thở dài nhìn ra bên ngoài lô sô pha, đột nhiên nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đứng ở cửa, cực kỳ giống một người đã ở bên tôi bảy năm trước. Tôi hoài nghi không biết đôi mắt tôi có đang lừa gạt tôi hay không. Tôi nhắm chặt mắt lại, thở sâu một hơi rồi mở mắt ra, bên cửa, ngoại trừ một chậu cây cảnh, không có bất cứ thứ gì khác, giống như thứ tôi vừa thấy chỉ là một ảo ảnh.
Tôi không cam lòng, dụi mắt. Kính sát tròng tôi đeo hôm nay có hơi khô, nhất định là mắt kính có vấn đề. Tôi xoa nhẹ một lúc lâu, lại nhìn về phía cửa, bên kia vẫn chỉ có một chậu cây cảnh đứng cô đơn, bên cạnh là lối đi trống trơn và làn gió mỏng manh, cô đơn giống như tôi nhiều năm qua.
Khóe mắt tôi tự nhiên ngấn nước. Mấy năm qua, tôi luôn nghi ngờ chính mình không yêu anh. Bởi vì mỗi khi nhớ đến anh, tôi không hề cảm thấy muốn khóc, giống như một mảnh sa mạc giữa đất liền, cho dù có nhiều nước thế nào cũng sẽ bị bốc hơi hoàn toàn chỉ trong một ngày. Tôi chỉ cảm thấy trái tim tôi nhớ anh ấy, ví dụ như trong một bộ phim kiếm hiệp, diễn viên trong phim hô lên “Khiếu Thiên”, tôi cũng cảm thấy trái tim nhói lên, nhưng không gì hơn ngoài chuyện đó. Sẽ không như lúc ban đầu, đập vỡ một cái bát, nhỏ vài giọt nước mắt. Thật ra, khi đó tôi nào có nhiều thời gian khóc vì anh như vậy. Sự kiện tranh nhau tự tử trong nhà tôi loạn đến mức khiến tôi đầu bù tóc rồi, thậm chí mẹ tôi đã dứt khoát uống thuốc ngủ, nhiều lắm tôi cũng chỉ có thể khóc một lúc khi cả hai người đều đã ngủ. Khóc vài lần, cuối cùng cũng chẳng cảm thấy gì nữa.
Thế nhưng, ngày hôm nay, khi nhìn thấy một cái bóng như thật như ảo, tôi lại có chút kích động muốn khóc. Cũng không biết là vì bị Trịnh Ngôn Kỳ và Jang Dong Gun làm cho uất ức, hay vì nhớ lại cuộc sống đầy hối tiếc trước kia nữa.
Tôi cảm thấy trong người tôi có một con đập rất lớn, ngăn lại tất cả nước mắt trong mấy năm nay. Vốn nghĩ rằng con đập này vừa lớn vừa chắc, nhưng Ôn Khiếu Thiên lại dẫn tới địa chấn và sóng thần, khiến con đập vững chãi của tôi nghiêng ngả, chỉ cần không chú ý một chút sẽ gây ra đại hồng thủy. Vì vậy, tôi phải gia cố con đập của tôi ngày một chắc chắn hơn.
Tôi liếc mắt nhìn Trịnh Ngôn Kỳ, vẫy vẫy di động với cô ta, nhắc nhở cô ta đồ của cô ta vẫn còn ở trong tay tôi, sau đó tôi ngoắc nhân viên phục vụ, gọi một chai Black Label. Thật ra tôi không thích uống rượu, khi có tiền tôi cũng không thích đi quán bar. Nhưng tôi còn nhớ được một loại rượu mạnh tên Black Label, khi đó tôi từng mua một chai, dự định cố ý uống say sau đó làm thịt anh ấy ngay tại chỗ. Nhưng anh rất nhanh đã nhận ra quỷ kế của tôi, nói tôi còn nhỏ, đợi vài năm nữa. Rõ ràng là cùng một tuổi, sinh nhật còn tổ chức chung một ngày, nói cứ như thể anh ấy lớn hơn tôi nhiều lắm vậy. Nhưng cuối cùng không phải vẫn không kiên trì được, bị tôi dụ dỗ đấy sao?
Bây giờ nghĩ lại, không biết là ai dụ dỗ ai nữa. Dù sao xét từ góc độ kết quả, hẳn là tôi bị anh dụ dỗ mới đúng. Dù sao người biến mất không một tiếng động, ngay cả lời chia tay cũng lười nói là anh, không phải tôi.
Trịnh Ngôn Kỳ nhìn tôi, cuối cùng cũng có chút lương tâm, nói: “Vì sao bỗng nhiên cô lại uống rượu?”
Tôi cầm cốc rượu nói: “Hôm nay tôi gặp được thần tượng nên rất vui, muốn thần tượng mời tôi cốc rượu, không thành vấn đề chứ?”
Ngửa cổ uống cạn một ly, rượu cay nồng chảy qua cổ họng tôi, giống như đốt lửa.
Nước nóng dù sao cũng dễ uống hơn nước đắng, tôi lại rót một ly. Cậu em quần hồng bắt đầu hưng phấn nói: “Không nhìn ra fan này của chị thật ra có tửu lượng tốt như vậy.”
Tôi nghĩ thầm, tôi chưa uống đến cốc thứ hai cậu đã dám khen tôi tửu lượng tốt. Tôi uống một chai, không biết cậu sẽ khen tôi thế nào?
Nghĩ tới đây, tôi dứt khoát cầm lấy chai rượu tu ùng ực.
Cậu em quần hồng vỗ tay nói: “Oa, được lắm!”
Tôi vừa uống vừa nghĩ, đọc sách vẫn có ích hơn. Bạn xem cậu em này đi, khen người ta cũng chỉ biết khen như thế, không cảm thấy một câu: “Hoa Mộc Lan nữ trung hào kiệt, Hộ tam nương Nhật Nguyệt song đao! Vị cô nương này thật bản lĩnh, tiểu sinh bội phục” mới có thể phù hợp với tôi lúc này hay sao?
Nghĩ xong, tôi lập tức nằm úp sấp xuống bất động. Khi nhắm mắt lại, tôi cảm thấy rất rõ ràng rằng cái đập lớn trong lòng tôi đã ầm ầm sụp đổ, nước trong đập ào ào chảy ra, giống như trong một bộ phim về thảm họa thiên nhiên, cuốn phăng tôi theo dòng nước. Tôi khó khăn chuyển động cơ thể trong dòng nước dữ, cơ thể nhẹ đến mức giống như không có trọng lượng, tôi nghĩ, thì ra vỡ đập là cảm giác thoải mái như thế, sớm biết thế này tôi đã để nó vỡ sớm một chút. Tôi tiếp tục nhắm mắt trôi trong nước, coi như bản thân đã tới thiên đường.