Bạn bè bên cạnh thấy vậy cùng hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, nhìn bạn gái cậu rõ ràng là biết uống rượu, nhanh nhanh, mỗi người mời một ly đi.”
Ngải Tĩnh và Lưu Chí làm người trung gian, phối hợp một lúc lâu những người kia cũng không thỏa hiệp.
Một anh chàng Tây Bắc cao lớn nói: “Có phải em gái coi thường chúng tôi không? Em có thể uống với cậu ta một chén, còn chúng tôi thì không xứng phải không.”
Tôi ghét nhất bị người ta so sánh từ việc uống rượu tới những đề tài lớn như nhân cách thế này. Uống chút rượu cũng cần quan tâm có khinh thường hay không, dù sao cũng không thể nói lý với những người này, tôi đành hóa thân thành phái hành động, cầm chén rượu kính từng người một. Bên cạnh đầy những tiếng ủng hộ, còn có người hét to: “Em gái, gả đến Tây Bắc bọn anh đi, vừa nhìn đã biết là con dâu Tây Bắc rồi.”
Đầu tôi bắt đầu nóng lên, nhìn người khác lảo đảo, ăn nói cũng lung tung: “Được thôi, em vốn muốn gả tới một nơi thật xa, anh trai đây ở vùng nào Tây Bắc em sẽ hát dân ca vùng đó.”
Bên cạnh có người vỗ tay nói: “Hát đi, hát đi.”
Tôi hài lòng khoát tay, xuỵt một tiếng, bày tư thế khoa chân múa tay vui sướng hát: “Ba con lừa chạy chạy, ba ngọn đèn sáng sáng, ai mang cho nó cái chuông, đung đưa kêu leng keng. Cần cổ trắng trắng, gọi người tới cắn cắn, ai cản con lừa kia lại, đừng để nó tới tới. Nếu anh là anh trai, hãy đưa tay vẫy vẫy, nhưng mà anh không phải, đường của anh đi đi.”
Cảm thấy bên cạnh ngày càng nhiều người, tôi nghĩ nhất định bọn họ đã bị tiếng hát như Hàn Hồng của tôi hấp dẫn tới đây. Tôi thoáng lảo đảo, trong ngực giống như bị mắc một đống gì đó không cách nào nhổ ra được. Gương mặt Ôn Khiếu Thiên trước mắt tôi khi to khi nhỏ, đột nhiên anh cầm lấy tay tôi nói: “Nhiên Nhiên, em say rồi.”
Tôi bị anh dắt ra khỏi phòng tiệc, tới một hành lang im lặng mới ngừng lại. Nước mắt tôi không ngừng rơi xuống, hô lên: “Khiếu Thiên, tay em đau chết được, anh nắm tay em đau chết được.”
Ôn Khiếu Thiên ngồi xuống, nói: “Tay có đau không? Anh xin lỗi…”
Đột nhiên anh không nói gì nữa, bỗng vẫy tay tôi hỏi: “Nhiên Nhiên, đây là cái gì? Em nói xem đây là cái gì?”
Tôi nhớ ra rồi, hôm nay tôi mặc áo ngắn tay, cũng không quấn khăn nên vết sẹo xấu xí kia hiện ra rõ mồn một.
Ôn Khiếu Thiên bỗng ngồi bệt xuống đất, tôi nhìn anh đang mặc bộ lễ phục đắt tiền như vậy còn ngồi dưới đất, đau lòng nói: “Khiếu Thiên, mặt đất lạnh, đứng lên đi. Em chưa say, anh xem em có chỗ nào giống đang say, em rất tỉnh táo.”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Nhiên Nhiên, em nói quan hệ giữa em và anh ta rất phức tạp, đó là quan hệ thế nào? Em đau khổ như vậy vẫn muốn ở bên anh ta? Những việc em bảo anh làm, anh đã làm, hiện nay mỗi ngày anh đều tới công ty, mỗi ngày xử lý một đống chữ số lộn xộn ở công ty, anh phải tưởng tượng từng con số kia có gương mặt em mới có thể nhịn được. Thế nhưng khi anh đang cố gắng, em lại ở đó phí phạm bản thân, ở đó bỏ cuộc, nỗ lực của anh còn tác dụng gì? Em còn nhớ không, khi chúng ta cùng ngắm mặt trời mọc ở đại học A đã nói, chúng ta đã bỏ lỡ bảy năm, không nên vì người khác hoặc bất cứ việc gì khác chia rẽ chúng ta nữa.”
Tôi quỳ xuống ôm lấy anh, ghé vào tai anh nhẹ giọng nói: “Khiếu Thiên, anh biết không? Tần Thiệu là nguyên nhân của tất cả bi kịch của em lúc này. Anh ta là người đã đẩy gia đình em vào hoàn cảnh hiện tại, nếu nhà em không phá sản, bố em cũng không bị bệnh, bố em không bị bệnh, có lẽ em sẽ không trở thành tình nhân của anh ta, em không làm tình nhân của anh ta, em gặp anh cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ, nếu em không cảm thấy xấu hổ và bất lực như bây giờ, có lẽ chúng ta vẫn có thể trở về bên nhau. Anh hiểu không? Khởi đầu ọi bất hạnh đều vì anh ta, sao em có thể bỏ qua cho anh ta được.”
Cơ thể Ôn Khiếu Thiên đột nhiên cứng đờ, anh giãy dụa thoát ra khỏi vòng tay tôi, nói với tôi: “Nhiên Nhiên, những chuyện đã qua không thể để nó qua đi sao? Chuyện của người lớn vì sao chúng ta phải chịu hậu quả?”
Tôi điên cuồng hô lên: “Anh đi hỏi anh ta đi, vì sao đã chuyện của người lớn anh ta còn muốn tìm tới em? Nếu không vì những mâu thuẫn của người lớn, vì sao anh ta chọn em? Vì sao em phải gánh chịu những chuyện này? Lẽ nào nay bố em đã nằm trên giường bệnh còn chưa đủ? Hôn nhân của anh ta không hạnh phúc có liên quan gì đến em? Anh ta tự làm tự chịu, tự đẩy mình về phía vực sâu tội ác thì mặc anh ta, nhưng anh ta lại muốn tính toán nợ nần với gia đình em. Vì vậy, không có thế hệ trước cũng không có thế hệ này, từ lâu bọn em đã bị quấn thành một mối rồi. Nay anh ta còn muốn cuốn cả nhà anh vào, anh bảo em làm sao có thể bỏ qua? Nhà anh cũng sẽ giống nhà em, gánh chịu cái giá phá sản hay sao? Tần Thiệu là kẻ điên, nếu anh ta nói có thể khiến gia đình anh gục ngã vậy nhất định sẽ làm được. Anh muốn bố anh cũng sẽ nằm trên giường bệnh, còn anh, vì phí phẫu thuật của ông ấy, vì phí trị liệu ung thư thực quản của anh mà bôn ba đến tuyệt vọng hay sao? Anh chưa trải qua những ngày tuyệt vọng như vậy, anh không tưởng tượng được đâu. Ở đó giống như một hang động tối tăm, một hang tối vĩnh viễn không có ánh mặt trời, bước vào rồi sẽ không thể đi ra được nữa, em không muốn anh cũng phải trải qua những chuyện này. Anh biết không? Vì vậy, anh phải bảo vệ sản nghiệp của nhà anh, phải phát triển nó, một ngày nào đó, anh cũng sẽ hạ gục Tần Thiệu, cũng khiến anh ta trải qua cuộc sống vô vọng như vậy.”
Sắc mặt Ôn Khiếu Thiên trắng bệch, anh hỏi tôi: “Nhiên Nhiên, em hận người khiến nhà em phá sản muốn chết, đúng không?”
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng vậy, em hận không thể khiến hắn ta chết một vạn lần. Trước đây em sống quá mức vô tri, quá mức ngây thơ, nghĩ rằng mọi thứ sinh sinh diệt diệt đều là tự nhiên, nay em không nghĩ như vậy nữa. Thế giới của em vì gia đình phá sản mà hoàn toàn tan vỡ, anh sẽ không hiểu đâu.”
Nói đoạn, tôi đứng lên, thất thểu đi qua từng dãy hành lang, bỏ lại Ôn Khiếu Thiên một mình ngồi trên mặt đất lạnh như băng.
Khi trở lại phòng tiệc, đám bạn Tây Bắc đang vui vẻ cười lớn. Tôi đột nhiên muốn uống thêm vài ly, đang đi tìm cốc thì Tần Thiệu đột nhiên đứng trước mặt tôi, nói: “Về nhà.”
Tôi nhướng mày nhìn anh ta: “Về nhà nào? Cái nhà yên tĩnh lại ấm áp, thanh thản lại yên bình kia? Thật buồn nôn.”
Tần Thiệu ngang ngược kéo tay tôi. Tôi trừng mắt nói: “Anh điên rồi? Quanh đây đầy người, thân phận của tôi bị phát hiện đối với anh cũng chẳng có gì tốt.”
Tần Thiệu nói: “Tôi không sao, người nên sợ là cô.”
Tần Thiệu hiểu tôi còn hơn tôi hiểu chính mình. Đúng vậy, tôi sợ Ngải Tĩnh biết quan hệ giữa tôi và Tần Thiệu, tôi không muốn khiến con bé cho tôi một cái tát ngay giữa hôn lễ của mình, rồi đoạn tuyệt quan hệ chị em với tôi.
Tôi nói: “Anh buông ra, tôi đi theo anh là được chứ gì. Anh ra từ cửa phía Nam trước đi, tôi sẽ tới bãi đỗ xe sau.”
Tần Thiệu nhìn tôi một lúc mới chậm rãi buông tay, khập khiễng đi ra ngoài.
Tôi bắt chuyện với Ngải Tĩnh và Lưu Chí, nói rằng cảm thấy khó chịu muốn về trước. Ngải Tĩnh và Lưu Chí áy náy nghĩ bạn bè Tây Bắc khiến tôi sợ, vội vàng bảo tôi về nhà nghỉ ngơi.
Thật ra đám bạn Tây Bắc sao có thể làm tôi sợ, tim tôi bây giờ cứng như kim cương, lúc nào cũng chờ đợi một chuyện có tính phá hoại hơn. Bởi vì tôi muốn biết giới hạn của nó ở chỗ nào, lúc nào mới không chịu nổi mà hoàn toàn vỡ tan.
Bãi đỗ xe rất lạnh, Tần Thiệu đứng ngoài xe chờ tôi. Tôi nhìn lại, không phải chiếc Bentley màu đen mà là một chiếc Cadillac kiểu cổ.
À, xe Bentley đã dùng để đưa tôi đi rồi, tất nhiên anh ta phải lái cái khác tới. Cuộc sống của kẻ có tiền nên là thế này.
Tần Thiệu thấy tôi đi tới, một chút phong độ đàn ông giúp tôi mở cửa cũng không có, trực tiếp ngồi vào ghế sau, phịch một tiếng đóng cửa lại, suýt chút nữa kẹp cả vào tôi.
Tôi thở phì phì mở cửa ở ghế phó lái ra, ngồi xuống.
Tần Thiệu nói với cái gáy của tôi: “Ngồi ra phía sau.”
Tôi không quay đầu lại chỉ nói: “Tổng giám đốc Tần, vị trí phó lái này đặc biệt phù hợp với tôi, nếu xảy ra tai nạn, tôi sẽ phải hộ giá cho ngài, nếu chết cũng là tôi chết trước. Ngài để tôi ngồi đây đi, nhỡ may thật sự xảy ra chuyện còn có thể hoàn thành tâm nguyện của ngài.”
Tần Thiệu dùng nạng gõ gõ vào vai tôi, nói: “Nếu cô không tới đây, xe sẽ không chạy. Hôm nay chúng ta cứ ở đây đi.”
Tôi thật sự không muốn nhiều lời vô ích với anh ta, mở cửa xe rồi vòng sang phía bên kia, khi ngồi vào, tôi vẫn không cam lòng, quay đầu nói: “Tần Thiệu, có phải anh uy hiếp người ta thành thói quen rồi không? Chuyện này có gì hay mà uy hiếp? Anh tưởng tôi sợ ngồi đây với anh chắc? Tôi trẻ hơn anh bảy tuổi, chắc chắn có thể kiên trì hơn anh. Dù sao anh chỉ là một lão già còng lưng, nằm ở ghế sau cũng chỉ như một dấu chấm tròn, còn chê vị trí quá rộng chắc.”
Tần Thiệu liếc tôi một cái, nói: “Chẳng phải cô vẫn xuống dưới đấy thôi?”
Tôi nghẹn một hơi trong lồng ngực, suýt chút nữa nghẹn chết.
Xe chạy trên đường lớn, tôi cảm thấy rượu bát đầu phát huy tác dụng, trong dạ dày từng trận nôn nao. Tôi nhìn sô pha da thật không dính một hạt bụi, cuối cùng không đành lòng, bảo lái xe ngừng lại một lát rồi lập tức lao ra ngoài nôn.
Tôi nôn xong cảm thấy thật nhẹ nhàng, giống như nôn ra toàn bộ những thứ mấy ngày nay đã ăn vào. Tần Thiệu chống nạng đứng phía sau nhìn tôi: “Ai bảo cô ngu ngốc cậy mạnh uống rượu cho lắm vào.”
Tôi liếc mắt nhìn anh ta một cái khinh thường: “Ai cậy mạnh? Chẳng lẽ để Ngải Tĩnh đang có thai uống chắc?”
Tần Thiệu bĩu môi: “Hai phù dâu kia để trang trí chắc?”
Tôi lau miệng, nói: “Người ta không biết uống rượu, là sinh viên Ngải Tĩnh chủ nhiệm từ năm thứ nhất, giờ mới học năm thứ tư, còn chưa tốt nghiệp đâu.”
Tần Thiệu khinh bỉ nói: “Đang học đại học với biết uống rượu liên gian gì đến nhau? Hai người kia vừa nhìn đã biết tửu lượng hơn hẳn cô, người ta coi cô là đồ ngốc, đẩy cô ra đỡ rượu cô còn nghĩ bảo vệ đàn em là cao thương lắm?”
Tôi vừa giận vừa chột dạ nói: “Anh không biết bọn họ, dựa vào cái gì mà nói thế?”
Tần Thiệu nói: “Dựa vào cái gì? Dựa vào kinh nghiêm thương trường nhiều năm của tôi. Không tin tự cô đi hỏi thử xem. Ba mươi năm cô sống quá ngây thơ, già đầu rồi còn để trẻ ranh dắt mũi.”
Tôi nổi giận, lại nôn nao cúi người nôn tiếp.
Rốt cuộc Tần Thiệu cũng chán dáng vẻ nhìn từ trên xuống thưởng thức nhìn tôi nôn, anh ta khom người giúp tôi vỗ lưng.
Tôi nôn đến mức đầu óc quay cuồng cũng không quên chèn ép anh ta: “Không phải anh nhìn tôi nôn thành nghiện rồi đấy chứ? Có phải rất nhớ mong cảnh tôi nôn mửa trước đây không? Nghe nói loại người cực đoan rất hay như vậy. Nhìn trình độ yêu sạch sẽ của anh nhất định cũng có thể yêu nhầm mấy thứ bụi bặm, ô uế cũng nên.”
Tần Thiệu càng dùng sức vỗ lên lưng tôi, đến mức lưng tôi phát đau.
Tần Thiệu nói: “Nhà chúng ta chỉ có cô là bẩn nhất, loạn nhất mà tôi còn có thể dễ dàng tha thứ để cô luẩn quẩn trước mặt, quả thật có hơi cực đoan.”
Anh ta đang lòng vòng ý nói tôi là loại bụi băm, ô uế đây mà, tôi lườm anh ta, anh ta vẫn ở bên cạnh vui vẻ.
Trở lại biệt thự, tôi chạy vào khoảnh ruộng trước tiên, đột nhiên phát hiện một màu xanh lá mạ, tôi hưng phấn gọi Tần Thiệu vào: “Tần Thiệu, Tần Thiệu, anh mau tới đây, cải thìa của anh nảy mầm rồi.”
Không biết Tần Thiệu bị giọng nói vui vẻ của tôi tác động hay thật sự quan tâm tới đám cải thìa của anh ta mà cũng khập khiễng chạy tới rất nhanh, giống hệt như dáng vẻ của Nhiên Nhiên.
Hiếm khi nào Tần Thiệu lại nói: “Cô lấy ít nước tới đây, tôi tưới nước.”
Tôi nghe lời vui vẻ cầm bình đi lấy nước. Sau khi đưa nước cho anh ta, tôi lại có chút buồn nôn. Tần Thiều nhìn vẻ mặt nhăn nhó của tôi nói: “Khó chịu như vậy thì về phòng nằm nghỉ trước đi. Tôi cũng không muốn cô nôn trên đám cải thìa của tôi.”
Tôi nghĩ thầm, coi mấy thứ tôi nôn ra thành phân bón chẳng phải tốt lắm sao?
Nhưng bỗng nhiên một ý nghĩ nảy lên, tim lập tức đập như trống nổi. Đây chẳng phải cơ hội tôi chờ đã lâu sao?
Tôi run run bước vào phòng, quay đầu nhìn quản gia và anh ta một người múc nước một người tưới rau liền vội vàng vào phòng làm việc, mở máy tính của anh ta lên.
Lòng bàn tay tôi toát mồ hôi lạnh. Màn hình hiện lên yêu cầu mật mã, tôi cẩn thận nhập sinh nhật của Tần Thiệu vào, 19750619, mật mã sai. Tôi nhớ bắt đầu bằng hai chữ số 19, sao lại sai được. Tôi lại cẩn thận nhớ lại sinh nhật của em gái Tần Thiệu, 19811225, vẫn sai.
Tôi vốn đã căng thẳng, nay nhìn thấy sinh nhật duy nhất liên quan đến anh ta cũng không phù hợp, trong lòng không khỏi hỗn loạn. Chẳng lẽ là sinh nhật của quản gia? Không thể nào. Sinh nhật Lục Khinh Thiên? Tôi vội vã dùng điện thoại cấp tốc lên mạng tra cứu, lại nhập 19760218, vẫn sai như trước.
Tôi thật sự không cách nào lý giải Tần Thiệu nữa. Đời này Tần Thiệu hận nhất bố tôi, anh ta nghĩ bố tôi là nguyên nhân khiến hôn nhân của anh ta không hạnh phúc, tôi dùng sinh nhật của bố tôi thử xem: 19530728. Hoàn toàn sai.
Mọi cách không được, tôi đành gõ sinh nhật của mình vào, tôi nghĩ có khả năng Tần Thiệu đã trực tiếp chuyển hướng sang thế hệ tiếp theo, là người thừa kế thù hận, có lẽ anh ta sẽ dùng sinh nhật tôi làm mã khởi động máy thì sao? Tôi nhập vào dãy số 19811025, máy tính bỗng hiện lên màn hình khác, cảm ơn trời đất, làm việc này đúng là phải có năng khiếu nghiên cứu tâm lý mới được. Nếu không hiểu Tần Thiệu, tôi còn phải lòng vòng rất xa ấy chứ.
Vừa vào được máy tính của anh ta, tôi càng hoảng sợ. Màn hình máy tinh là tấm ảnh tôi ôm Nhiên Nhiên nằm trên thảm cỏ. Trời xanh, mây trắng, cỏ tốt tươi, Nhiên Nhiên đang huých vào cằm tôi, tôi cười vô cùng ngây thơ, ngay cả lúm đồng tiền bên má trái cũng hiện ra rõ ràng.
Tôi không biết anh ta chụp tấm ảnh này từ lúc nào, trong trí nhớ của tôi, tôi chưa từng nhờ anh ta chụp ảnh. Nhìn cách ăn mặc, đây là thời kỳ “tuần trăng mật” của chúng tôi, khi đó, để có nhiều tiền thưởng hơn, tôi trăm phương nghìn kế tìm cách dỗ anh ta vui vẻ.
Tôi nhìn chằm chằm tấm ảnh một lúc lâu, nghĩ rằng hoặc là Tần Thiệu đã yêu tôi, hoặc là hận tôi muốn chết rồi. Tôi nhớ lại những cuộc đấu tranh giữa hai chúng tôi trong thời gian qua nhanh như sao xẹt, lập tức phủ định mệnh đề thứ nhất.
Tôi lấy chiếc USB treo trên móc chìa khóa ra, những văn kiện của công ty vào, nhìn quá trình nhảy tên từng nấc một, tôi rõ ràng cảm nhận được cảm giác căng thẳng khi gián điệp Mỹ làm nhiệm vụ. Bọn họ thường nghe được tiếng động từ bên ngoài khi quá trình được 99%, đúng khoảnh khắc được 100% thì rút USB sau đó bình tĩnh đối đáp với người đi vào. Nhưng tôi nghĩ, lúc này không phải đang đóng phim, nếu Tần Thiệu biết tôi vào phòng làm việc của anh ta, nhất định anh ta sẽ bắt tôi lột hết đồ rồi ra ngoài mới yên tâm, vì vậy tôi hoàn toàn không có cơ hội xoay mình, đành phải tự an ủi rằng cuộc sống cao hơn nghệ thuật một trăm lần.
Khi tất cả dữ liệu đã sao chép xong, tôi tắt máy tính, len lén rời khỏi phòng làm việc, cố ý từ cửa số nhìn ra, thấy Tần Thiệu vẫn đang bận rộn trên ruộng rau, tâm tình thoáng yên ổn một chút.
Tôi mở máy tính xách tay lên, cắm USB vào, kiểm tra qua một lượt, tìm thấy bên trong có một tài liệu về công ty bất động sản, trong đó có một tệp còn ghi tên các nhân viên chính phủ, bên cạnh là một chuỗi số kim ngạch. Tôi lập tức gọi điện cho giáo sư ở nước Mỹ, nói có một phần tư liệu thực có khả năng có lỗ hổng và vài cách thức lươn lẹo. Giáo sư của chúng tôi hưng phấn không thôi, nói luận văn của ông ấy còn thiếu một căn cứ chính xác, nói rằng nếu vậy đến cuối tháng ông ấy có thể hoàn thành, đầu tháng hai ông ấy có thể công bố.
Sau đó, tôi lại gọi cho Lục Khinh Thiên. Lục Khinh Thiên vẫn dùng ngữ điệu chậm chết người không đền mạng ấy để nói: “Cảm ơn cô Lô, chuyện này quả thật là món quà ý nghĩa nhất trong năm nay. Tôi sẽ thừa dịp Tết âm lịch chỉnh lý ổn thỏa tất cả dữ liệu, vì tôi đã có chuẩn bị từ trước, nếu nhanh, chờ qua kỳ nghỉ Tết âm lịch, khi nhân viên công vụ đã đi làm, mọi chuyện sẽ được phanh phui.”
Khi ăn cơm, tâm trạng của Tần Thiệu rất tốt, có lẽ đối với anh ta mà nói lao động chân tay là một cách để thả lòng. Tôi nghĩ thầm, yên tâm, sau này ở trong tù mỗi ngày anh sẽ được tham gia dây chuyền sản xuất lao động, đảm bảo kéo dài tuổi thọ, sức khỏe dồi dào.
Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi cũng đặc biệt thoải mái, còn cố ý nói với Tần Thiệu: “Tần Thiệu, ngày mai tôi sẽ về quê. Tôi sẽ nhớ anh đấy.”
Tần Thiệu ngậm cơm dừng một chốc, sau khi nhai mấy cái nuốt xuống mới liếc mắt nhìn tôi: “Cô đang nghĩ phải nguyền rủa tôi thế nào phải không?”
Tôi nghĩ sao anh ta có thể hiểu tôi đến vậy, nhưng dù là kẻ thù, người ta sắp chết cũng nên nói một tiếng bi ai, tôi chân thành tha thiết nắm tay phải bị thương của anh ta mà nói: “Sao có thể như vậy? Cuộc sống tương lai không gặp được anh, tôi sẽ nhớ đến anh mỗi ngày, nhớ đến mức ngày ngày khó yên ổn. Anh nói xem, dù sao chúng ta cũng đã sống cùng nhau lâu như vậy, tuy từ hình thức đến nội dung có chút hoang đường và ly kỳ nhưng dù sao vẫn có tình cảm giai cấp, đúng không?”
Tần Thiệu nhìn vào mặt tôi, nói: “Cô đang phát biểu lời chúc mừng cuối năm đấy à?”
Tôi cười ha ha: “Tần Thiệu, cẩn thận nhớ lại, loại trừ tất cả, tôi thấy anh cũng hài hước đây, trình độ cay nghiệt của anh mà hợp với của tôi là thành “song tiện hợp bích” rồi (iện = hèn hạ, đê tiện) Bề ngoài có cái túi da tốt, có tiền có quyền có nhà có xe, nay còn biết trồng rau, sau này thất nghiệp có thể tay làm hàm nhai, tự lực cánh sinh, khai hoang trồng trọt nuôi sống bản thân. Trong hôm lễ hôm nay không phải anh đã nói đến Phật hay sao, tôi cũng có một câu của Phật tặng cho anh. Phật nói, nỗi thống khổ nhất của đời người là yêu ly biệt, oán lâu dài, cầu không được, bỏ không được. Tôi nghĩ câu này rất phù hợp với hai chúng ta, anh xem, tôi sắp ra đi, tạm thời thuộc về “yêu ly biệt” đi, “oán lâu dài” thì không cần giải thích nữa, xuyên suốt mọi chuyện rồi, “cầu không được”, trên cơ bản đây là trạng thái của tôi, tôi luôn cầu anh buông tha cho tôi, “bỏ không được” cơ bản là trạng thái của anh, anh luôn không bỏ được tôi, đúng không? Anh xem, trạng thái của đôi ta đã được Phật khái quát cả rồi.”
Tần Thiệu nhìn chăm chú vào tôi một lúc, tôi nhìn thấy trong đôi mắt đen của anh ta là vẻ mặt rẽ mây nhìn thấy ánh mặt trời của tôi, không khỏi vươn tay xoa lên đôi mắt anh ta. Tần Thiệu nhắm mắt lại theo bản năng, cặp lông mi dày lướt qua đầu ngón tay tôi, có chút ngứa. Tôi như hồn lìa khỏi xác, chậm rãi tới gần gương mặt anh ta, nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi anh ta.
Môi Tần Thiệu vì căng thẳng mà khép chặt, khi đó tôi nhất định bị ma nhập rồi nên mới càng ngang ngạnh khom người dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng Tần Thiệu, Tần Thiệu vẫn không nhúc nhích, tôi càng thêm làm càn, nâng cằm anh ta lên say mê công chiếm.
Cho đến khi Tần Thiệu bắt đầu phản công tôi mới tỉnh táo lại. Tôi thấy chính mình đang dựa vào bàn ăn, lưng sắp chạm vào mặt bàn, còn gương mặt Tần Thiệu đang ở ngay phía trên tôi.
Tôi vội vàng dùng sức chui ra khỏi vòng tay Tần Thiệu, cằm Tần Thiệu suýt chút nữa đập lên bàn ăn cơm bằng đá cẩm thạch.
Tôi biết mặt mình đang rất đỏ, đây là lần đầu tiên tôi chủ động hôn anh ta, Tần Thiệu luôn duy trì lý trí, còn tôi hết lần này tới lần khác đi quyến rũ anh ta.
Tôi lắp bắp nói: “Tôi không cố… cố… cố ý, buổi… buổi… buổi trưa tôi uống say, tôi… tôi… tôi…” Tôi một lúc lâu cũng chưa nói tiếp được, không ngờ tật nói lắp này của tôi cách hai mươi năm rồi còn tái phát.
Tần Thiệu im lặng nhìn tôi, tôi bị anh ta nhìn nên càng bối rối, tính ngang ngược nổi lên: “Thế thì sao? Hôn cũng hôn rồi, dù sao cũng không phải chưa làm gì, có gì kỳ quái đâu?”
Tần Thiệu bỗng nở nụ cười, khóe mắt tràn đầy ý cười, có lẽ anh ta nghĩ nụ cười này sẽ khiến tôi sượng mặt đài, vì vậy anh ta ngậm miệng nhẫn nhịn tượng trưng trong chốc lát, nhưng không lâu sau đã cong khóe miệng cười thật tươi.
Tôi oán hận nghĩ, xem anh còn cười được bao lâu.