Thuần dưỡng

Chương 14: Sai đường – Hoảng
Kịch tàn, khắp khoảng không chỉ còn ghế trống, đèn sáng, câu chuyện này, sự thật chẳng khác nào ảo ảnh.
“Cỗ máy thời gian” – Ngũ Nguyệt Thiên

Trong mấy ngày nghỉ ngơi ở nhà, ngày ngày tôi cùng bố ra ngoài phơi nắng, thỉnh thoảng lại bày một bàn cờ dưới tàng cây chơi cùng ông nội Trịnh Ngôn Kỳ. Ông nội đã già, hàm răng nhai đá lạnh rau ráu trước đây nay chỉ còn mấy chiếc thưa thớt, nói chuyện có chút thều thào. Nhưng tinh thần nội rất tốt, chơi cờ cùng tôi suốt một buổi trưa dưới ánh mặt trời, cho tới khi trời chiều ngả về tây, gió lạnh đến tận xương, nội mới lưu luyến dọn bàn trở về.
Đã nhiều năm không chơi cờ, kỹ năng của tôi lùi bước không ít, lần nào cũng kết thúc bằng sự thất bại ê chề, ngay cả hòa cũng chưa kiếm được ván nào. Buổi tối, khi nội sang nhà tôi chơi, vô tình nói đến chuyện chơi cờ, nội nói không phải kỳ nghệ của tôi lùi bước mà vì trong lòng nóng nảy hơn nhiều, không có sự nhẫn nại, suy tính cầu thắng lại quá mãnh liệt, chỉ cần suy nghĩ trước vài bước, trong đầu không có những việc khác, đương nhiên sẽ chơi tốt. Tôi thổi phồng nội là một ẩn sĩ cao thâm ẩn cư, nhìn mọi việc đều hoàn toàn thông suốt. Nội vuốt râu cười: “Rất nhiều đạo lý khi trẻ tuổi không hiểu rõ, khi con già rồi, biết rằng mọi thứ trên thế gian không thể mang theo mới học được cách buông tay.”
Kỳ nghỉ tết âm lịch trôi qua, tôi cầm tất cả báo cáo xét nghiệm của bố tôi và đơn xét nghiệm thận của tôi tới một bệnh viện chuyên khoa thận nổi tiếng nhất của tỉnh, hẹn lịch đổi thận. Vừa qua tết, phòng giải phẫu đã được hẹn trước từ lâu, phải sắp xếp sang tháng sau. Bác sĩ nói với tôi khi nào có lịch trống sẽ bảo y tá nhắn tin cho tôi. Trước đó tôi còn phải kiểm tra lại một lần nữa. Tôi nghĩ thì ra bệnh viện tỉnh đã nhân tính hóa đến trình độ này, đặt trước bàn phẫu thuật còn được nhắn tin nhắc nhở, vội vã sang bên kia đăng kí điện thoại liên hệ. Một tháng nữa có lẽ tôi có thể yêu cầu Lục Khinh Thiên phí phẫu thuật rồi, thời gian vừa khớp.
Ngày một ngày, đảo mắt đã qua mùng năm tháng hai. Tôi không có chỗ lên mạng nên không biết bên thành phố A đang thế nào. Khi vô tình xem TV, thấy trong tin tức nói công ty mới của tổng giám đốc tập đoàn Thiệu Dương bị nghi là hối lộ quan viên, bị cảnh sát triệu tập. Trong TV không thấy Tần Thiệu xuất hiện, nhân viên tin tức còn vô cùng cẩn thận mà phát lại những tư liệu về Tần Thiệu. Đại khái là Tần Thiệu thật sự không thích xuất hiện ở những nơi công cộng. Nhân viên tin tức liên tục chiếu lại tấm ảnh chứng minh thư của Tần Thiệu, cũng chính là tấm ảnh tôi đã tải xuống từ trên mạng rồi tải lên trang web dành cho người đồng tính. Chuyên gia khắp nơi bắt đầu ăn mặc bảnh bao tụ tập vào với nhau, bàn luận từ chuyện hối lộ thời các vương triều phong kiến, sau đó lại nói đến làm sao để có thể chống lại các kiểu tham ô phạm pháp. Còn có những fan cuồng của Kinh Thi bắt đầu phân tích từ góc độ nhân tính, tự hỏi vì sao con người không thể khống chế dục vọng của mình. Nói chung, đầu xuân yên ắng, thanh bình đã vì Tần Thiệu mà ồn ào hơn nhiều.
Tôi tắt TV, theo bố đi lọc máu.
Bên ngoài khu chạy thận nhân tạo cũng có một chiếc TV. Trong TV đang phát đi phát lại tin tức rung động toàn quốc kia, tôi nghĩ Lục Khinh Thiên đúng là có khả năng, có thể nháo nhào chuyện này thành như vậy, Tần Thiệu cũng không ép xuống được. Không lâu sau, một ký giả mặt mũi thô bỉ như một tên chuyên săn ảnh đột nhiên xuất hiện ở góc màn hình, dùng giọng nói như bò rống nói: “Thưa các bạn, thưa khán giả, tôi đang đứng trước cửa tổng bộ tập đoàn Thiệu Dương. Chúng ta đều biết việc tổng giám đốc tập đoàn Thiệu Dương, ông Tần Thiệu, tham ô nhận hối lộ, dẫn đến cổ phần của tập đoàn Thiệu Dương đang xuống dốc nhanh chóng, phó tổng giám đốc tập đoàn Thiệu Dương, bà Lục Khinh Thiên hiện đang một mình ngăn cơn sóng dữ, tuyên bố sẽ hoàn toàn tiếp nhận chức vị nguyên tổng giám đốc. Xét thấy giữa hai người tồn tại quan hệ vợ chồng, để đảm bảo sự tín nhiệm của toàn thể ban giám đốc, ông Tần Thiệu chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn. Căn cứ vào nguồn tin đáng tin cậy, việc này thật sự do ông Tần Thiệu chủ động đưa ra, việc này rốt cuộc vì muốn di dời tài sản hay muốn vạch rõ quan hệ, đảm bảo vợ được bình an? Xin đón xem bản tin tiếp theo của chúng tôi.”
Sau đó lại là một đống chuyên gia xuất hiện. Lần này cánh chuyên gia còn gồm cả chuyên gia tình cảm, có người nói Tần Thiệu và Lục Khinh Thiên tình cảm thắm thiết, một mình gánh trách nhiệm, không muốn kéo cả lũ chết chùm; lại có người nói nhà giàu không có tình cảm, chỉ có lợi ích, trong chuyện này nhất định liên quan đến một hiệp ước bí mật nào đó.
Những tin tức ba hoa chích chòe khiến tôi nhìn mà thoáng chết lặng. Tôi không biết hiện giờ Tần Thiệu có tâm trạng thế nào. Tôi chưa bao giờ thấy anh ta đau đầu về chuyện công ty. Tuy tôi và anh ta ở chung đã nửa năm, nhưng khi làm việc anh ta đều ở trong phòng. Ở trước mặt tôi, phần lớn thời gian đều là dáng vẻ không liên quan đến công việc. Tôi nghĩ đây là một kiểu hình thức an toàn để sống chung với tình nhân, cũng là nguyên nhân mà Tần Thiệu yên tâm giữ tôi lại bên cạnh. Chỉ là, có lẽ anh ta không ngờ tôi và vợ anh ta lại liên thủ diễn một vở “Song thực ký”, ám độ Trần Thương* hại chết anh ta.
* Ám độ Trần Thương: binh pháp Tôn Tử, Ngầm Vượt Trần Thương, nghĩa là thực hiện 1 hành động giả trước mặt, khiến cho đối phương không nghi ngờ, dồn cục vào 1 chỗ.

Hiện giờ có lẽ Tần Thiệu đang rất hối hận. Hẳn là anh ta không khó phát hiện tôi chính là người tuồn tin tức ra ngoài, nhưng đến giờ anh ta chưa từng liên hệ với tôi. Tôi đoán là anh ta quá bận, không rảnh để truy cứu trách nhiệm, dập lửa quan trọng hơn. Nhưng Tần Thiệu là một người thù dai như vậy, theo lý giải của tôi, anh ta thà rằng để lửa thiêu chết cũng phải báo thù rửa hận.
Tôi nghĩ một cách tự ngược, nếu Tần Thiệu liên lạc với tôi, chuyện này coi như hoàn toàn kết thúc.
Khi tin tức xuất hiện ngày thứ hai, chuyện này ngày một nghiêm trọng, luận văn của giáo sư đã được công bố, phối hợp với truyền thông trong nước để tuyên truyền, tên tuổi giáo sư Tiền Lý cũng ngày một vang dội, biến thành một nhân vật như Phương Chu Tử. Trước tiên, mọi người để ý đến bối cảnh, căn nguyên của giáo sư Tiền Lý, nói ông ấy là một học thuật gia ngay thẳng, cương trực, công chính, lúc này công bố luận văn tại truyền thông nước ngoài lại đề cập đến một số căn bệnh trầm kha, những thói quen khó sửa của bất động sản trong nước, trong đó nhắc tới vụ án kia, tuy dùng tên giả nhưng người sáng suốt vừa nhìn là có thể liên tưởng đến công ty bất động sản Tân Quý của Tần Thiệu.
Tôi vẫn không nhìn thấy Tần Thiệu trong mục bản tin.
Mấy ngày nay tôi ăn uống không tốt. Trong nhà lạnh giá, lại không có hệ thống sưởi như ở thành phố A, tứ chi tôi vốn dễ bị lạnh, ở nhà mới mấy ngày mà chân tôi đã xuất hiện vết nứt da, còn vết nứt trên tay quá nhiều, sưng như một cái giò heo khiến tôi không thể nắm chặt tay được. Những tin tức thi nhau oanh tạc TV làm tôi thở không nổi, tôi nghĩ rõ ràng tôi đang báo thù, nhìn thấy kết cục như vậy phải vui sướng mới đúng, nhưng vì sao trong lòng lại cảm thấy mình là một tên đao phủ đẩy người ta xuống vực sâu.
Tôi cầm di động lục xem danh bạ, nhìn Tần Thiệu rồi bắt đầu ngẩn người.
Cuối cùng tôi vẫn không có can đảm gọi cho anh ta. Tôi không biết nếu gọi rồi tôi nên nói gì. Tôi nên hỏi: “Hi, anh bận rộn có vui không?” hay nói: “Sao anh lại dại dột như thế, dẫn sói vào nhà cũng không biết?”
Tôi đông lạnh ở nhà vài ngày, cuối cùng phải gọi một cú điện thoại cho Lục Khinh Thiên. Thứ nhất là đòi tiền, thứ hai là hỏi tình hình đang thế nào.
Giọng nói của Lục Khinh Thiên trong điện thoại cũng vô cùng mệt mỏi: “Cô Lô, tình hình có chút phức tạp. Tạm thời tôi không thể cam đoan với cô chuyện gì. Tư liệu mà cô gửi cho tôi khả năng có chuyện.”
Tôi vội vàng hỏi: “Sao tư liệu lại có chuyện? Tôi sao chép từ máy tính anh ta rồi gửi nguyên bản cho cô mà.”
“Tôi biết, cô Lô, vì vậy tôi mới nói có thể có chuyện, nhưng hiện giờ tôi còn chưa xác định. Cô đợi vài ngày nữa. Chờ mọi việc kết thúc tự tôi sẽ liên hệ với cô.”
Nói xong cô ta liền ngắt máy. Tôi có chút dự cảm bất thường, Lục Khinh Thiên giống như muốn qua sông đoạn cầu, nhưng với thân phận như cô ta sẽ không vì hơn mười vạn tệ mà lằng nhằng với tôi, lẽ nào tư liệu kia thật sự có chuyện?
Tin tức ngày hôm sau lại bắt đầu phát triển theo chiều hướng mới, ký giả mặt mũi bỉ ổi kia tiếp tục dùng giọng nói như tiếng chuông đồng thông báo: “Căn cứ vào thông tin mới nhất, phó tổng giám đốc tập đoàn Thiệu Dương không đồng ý ly hôn với ông Tần Thiệu, tiếp theo bà sẽ mở một cuộc họp báo nhỏ để tuyên bố tin tức này, trong đó chỉ những nhà truyền thông trọng điểm được mởi tham gia. Đài truyền hình chúng tôi may mắn được mời tham dự phỏng vấn. Xin quý vị đón xem.”

Sau đó, quảng cáo xen vào. Mấy ngày nay, vì tin tức liên quan đến Tần Thiệu mà tần suất phát sóng của những đài truyền hình này đặc biệt cao, ngành quảng cáo chắc chắn sẽ trở mình.
Tôi nhìn những quảng cáo đủ màu biến đổi ngay trước mắt, bỗng cảm thấy thế sự thật vô thường. Cả chuyện này có lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy là kịch hết người tan, thật ra câu chuyện mới chỉ đến hồi cao trào. Còn tôi đã sớm ném cuống vé, bỏ ra ngoài, không ngờ đã hoàn toàn đắc tội đạo diễn và nam diễn viên chính.
Cuối cùng cuộc họp báo cũng bắt đầu. Nói là phỏng vấn, thật ra chỉ có mình Lục Khinh Thiên nói. Cô ta hoàn toàn không có vẻ gì mệt mỏi như trong điện thoại, cả gương mặt tỏa sáng, quý khí bức người. Tôi nghĩ có lẽ cô ta hoàn toàn không bị vây trong mê cung này như tôi, mọi người xem, cô ta mặc một bộ Prada, tóc dài cuộn sóng búi thành một kiểu tóc thanh lịch, khi quay cận cảnh, tôi còn có thể nhìn thấy cô ta kẻ mắt, móng tay đỏ tươi vừa mới sơn.
Cô ta ngồi trên bục, đôi môi đỏ thắm khẽ mở: “Chào tất cả mọi người. Cảm ơn mọi người đã quan tâm tới tập đoàn Thiệu Dương chúng tôi. Tôi chỉ muốn nói, tôi tin tưởng vào nhân cách của chồng tôi, anh ấy sẽ không làm chuyện không có lợi với công ty, cũng không gây ra chuyện gì có hại với xã hội. Tập đoàn Thiệu Dương do chính tay chồng tôi sáng lập, trong mấy năm qua, những cống hiến của anh ấy với sự phát triển của công ty là không thể xóa nhòa. Có thể nói, không có anh ấy sẽ không có Thiệu Dương ngày hôm nay.
Mọi người cũng biết, song song với sự lớn mạnh của công ty, chồng tôi chưa bao giờ bỏ quên công tác từ thiện, chỉ bằng danh nghĩa cá nhân, anh ấy đã quyên tặng quỹ từ thiện gần năm nghìn vạn tệ, bởi vì chồng tôi tương đối giản dị, rất nhiều lần từ thiện đều giấu tên, hoặc dưới danh nghĩa công ty thì có lẽ tôi không cần nhắc đến nữa. Chồng tôi không thể có khả năng làm chuyện có hại cho xã hội, bản thân anh ấy đối với chuyện này cũng vô cùng căm ghét. Tin tức hai chúng tôi ly hôn mà truyền thông đưa tin lại càng giả dối. Tôi và chồng tôi đồng tâm hiệp lực đã nhiều năm, không có lý nào lại tùy tiện chia tay như bên ngoài đồn đại.
Trong xã hội có người vì đạt được mục đích hủy hoại hình tượng công ty chúng tôi mà vu oan cho chồng tôi, tôi muốn hỏi rắp tâm của người này ở đâu? Lẽ nào xã hội thiếu đi một thương nhân nhiệt tình với công việc và việc làm từ thiện, người đó sẽ hài lòng hay sao? Tập đoàn Thiệu Dương chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của người này. Hơn nữa, chúng tôi sẽ tích cực liên hệ với truyền thông nước Mỹ, hôm nay chúng tôi đã gửi tới giáo sư Tiền Lý thư luật sư. Tập đoàn Thiệu Dương chúng tôi cây ngay không sợ chết đứng, nhất định phải tra ra manh mối chuyện này, gửi đến mọi người một kết quả xác đáng.”
Truyền thông ồ lên một trận, tình hình thay đổi 180 độ. Cái gáy của tôi giống như bị người ta dùng búa gõ mạnh một cái, máu tươi chảy ra đầm đìa. Toàn thân tôi rét run, không cách nào đoán ra vì sao chuyện này lại diễn biến như vậy. Tôi vội vàng gọi điện cho Lục Khinh Thiên nhưng cô ta vẫn tắt máy. Tôi không biết những câu nào của lũ chính trị gia này là thật, câu nào là giả, không biết sự thật có phải như vậy hay không, hay đây chỉ là một vở kịch chính trị để lừa gạt quần chúng?
Tôi đứng sững tại chỗ, không biết làm thế nào cho phải. Bỗng nhiên tiếng điện thoại chói tai vang lên, tôi tưởng Lục Khinh Thiên gọi lại cho tôi, lập tức bắt máy, ai ngờ tiếng giáo sư truyền đến.
Giáo sư nói: “Tôi nhận được thư luật sư. Lô Hân Nhiên, không phải cô nói tư liệu cô gửi cho tôi là đáng tin hay sao? Tuy án lệ dùng tên giả nhưng nếu thật sự truy cứu không nhất định có thể chạy thoát.”
Cổ họng tôi đau nhức, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, tôi nói: “Giáo sư, thầy để em điều tra lại đã, thầy đừng vội, em đảm bảo thầy sẽ không gặp chuyện gì.”
Nói xong, tôi lập tức ngắt máy, chạy về hướng WC, nôn ra mật xanh mật vàng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Tần Thiệu thật sự có bản lĩnh che trời, chèn ép chuyện này xuống? Mà nếu đã chèn ép xuống, vì sao không biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ mà còn khởi tố giáo sư của tôi?

Tôi thật sự không nghĩ ra, đành phải chán chường ngồi bên cạnh bồn cầu, ngẩn người với bức tường.
Mặc kệ thế nào, tôi nhất định phải về thành phố A một chuyến. Tôi thu dọn hành lý qua loa, nói với bố mẹ trong trường có việc gấp rồi vội vàng quay về thành phố A.
Tôi không dám tới biệt thự của Tần Thiệu, nay còn chưa rõ tình hình, tôi đành tới căn phòng nhỏ trong ký túc xá trước. Tôi tiếp tục gọi điện cho Lục Khinh Thiên nhưng điện thoại của cô ta liên tục tắt máy.
Tôi phải tới trụ sở chính của tập đoàn Thiệu Dương chặn đường cô ta. Tôi phải hỏi cho rõ, vì sao chuyện này lại thành lỗi của tôi? Rõ ràng là cô sai khiến tôi, nay lại phủi mông sạch sẽ, cô tính chơi tôi chắc? Cô nhìn kẻ làm tình nhân tôi đây không vừa mắt thì thuê người giết tôi là được, cần gì phải hao tâm tốn sức như thế?
Tôi quấn một cái khăn quàng cổ, cả gương mặt vùi trong khăn, gọi điện cho Lưu Chí.
Đúng lúc Lưu Chí đang đi công tác, hiện giờ không ở công ty, mấy tiếng nữa mới trở về. Tôi nói không sao, tôi sẽ chờ. Tôi chỉ muốn nhờ anh ta để vào tòa nhà tập đoàn Thiệu Dương. Khoản này cần có thẻ nhân viên mới vào được, có lẽ hiện nay đang là thời lỳ căng thẳng, bảo vệ rất nghiêm ngặt, nhất định phải quẹt thẻ, thỉnh thoảng còn đi tuần. Giờ tôi có biến thành ruồi cũng không bay vào được.
Trong khi đợi Lưu Chí, tôi như một nhân viên cục điều tra, ngồi xổm sau bồn hoa trước cửa tập đoàn Thiệu Dương, nhìn chằm chằm vào cửa ra vào. Bốn giờ chiều, người ra vào không nhiều, mặt trời dần chìm xuống, gió thổi khiến tôi run run, tôi quấn chặt chiếc khăn quàng cổ, hà hơi vào bàn tay xưng vù như móng heo.
Tôi nghĩ, vì sao mình lại lưu lạc đến nước này? Đây có phải là gieo gió gặt bão không? Nhưng tôi đâu có làm sai, tôi chỉ vạch trần chứng cứ phạm tội của Tần Thiệu mà thôi. Loại bỏ một số vướng mắc cá nhân, tôi có thể coi như sứ giả chính nghĩ, nằm vùng vạch trần tội ác của Tần Thiệu ấy chứ. Thế nhưng có vẻ tôi đã khuấy ọi thứ be bét ra rồi.
Khi tôi lạnh đến mức sắp co rúm thành một quả cầu, bỗng cảm thấy có người vỗ vai mình. Tôi quay đầu lại, thấy Tần Thiệu đứng phía sau. Anh ta không có biểu hiện gì, đối với dáng vẻ khổ sở của tôi lúc này cũng tuyệt đối không lộ vẻ đắc ý.
Tôi có chút sợ, nhưng chuyện tới tận đây, những người biết rõ đầu đuôi câu chuyện đã ở chỗ này, tôi vất vả chờ Lục Khinh Thiên cũng chưa chắc có được một đáp án chân thực. Ít nhất tôi còn hiểu người này hơn một chút. So với chờ chết chi bằng liều một phen.
Tần Thiệu cởi găng tay da ra, nói với tôi: “Cô có việc hỏi tôi đúng không? Đúng lúc tôi có việc cần nói với cô. Đi theo tôi.”
Anh ta mặc kệ tôi có đồng ý hay không, chỉ chăm chú đi về phía trước. Trong lòng tôi có chút hoang mang, bỗng nhiên phát hiện Tần Thiệu hiểu tôi nhiều hơn tôi hiểu anh ta nhiều lắm. Anh ta không cần tôi nói đã biết tôi sẽ ngoan ngoãn theo sau. Anh ta hiểu tôi như lòng bàn tay, còn tôi càng ngày càng cảm thấy anh ta xa lạ.
Chiến dịch này đã định trước tôi là một kẻ thua cuộc bị động.
Tôi không ngờ Tần Thiệu lại đưa tôi về biệt thự. Tôi từng cho rằng mình sẽ không bao giờ bước vào nơi này nữa, không ngờ chưa tới nửa tháng tôi đã trở về đây. Trước đây, khi bước vào nơi này tôi còn biết được mục tiêu, phương hướng và số phận của mình, nhưng lần này tôi như một con ruồi không đầu bay tới bay lui trong chiếc hộp thủy tinh trong suốt mà Tần Thiệu chụp lên, cái hộp chỉ cần khẽ nhếch lên tôi sẽ phấn đấu quên mình mà chui ra, cho rằng tự do ở ngay trước mắt, không ngờ bên ngoài cái hộp đó còn là một cái khác lớn hơn, tôi bay thật xa mà anh ta chưa thèm để vào mắt, anh ta có thể dễ dàng bắt tôi lại, chỉ việc tiện tay túm lấy đôi cánh của tôi tôi lập tức mất đi khả năng bay lượn, lại bị bắt về chiếc hộp thủy tinh trong suốt.
Tôi được Tần Thiệu dẫn đến phòng khách nhỏ trên tầng hai. Nửa năm trước, tôi đã ở đây, thương lượng một vụ mua bán thay đổi cuộc đời tôi với Tần Thiệu. Sự nhục nhã ngày đó vẫn rõ ràng ngay trước mắt, không ngờ mới nửa năm, chúng tôi lại ngồi đây, nghiêm túc bàn chuyện.

Vẻ mặt Tần Thiệu giống ngày đó như đúc, dường như thờ ơ với mọi chuyện, chỉ nói: “Cô còn nhớ lời tôi nói với cô ở sân bay không?”
Tôi nhớ, anh ta nói chúng ta hãy quên đi quá khứ, sau đó bắt đầu một lần nữa.
Tôi gật đầu.
Sắc mặt Tần Thiệu dường như ôn hòa hơn một chút, nói: “Vậy cô lặp lại một lần cho tôi nghe.”
Tôi quay đầu, không nói một lời. Chiếc đồng hồ treo tường gõ đing đong năm lần rồi lại yên lặng.
Tần Thiệu đột nhiên cầm cái chén bên cạnh lên ném về phía tôi. Tôi nghiêng đầu, cái chén chỉ đập tới một bên đầu tôi, máu nhỏ xuống.
Tôi bỗng nhớ lại, ngày đó, cũng nơi đó tôi đã bị thương. Lúc đó anh ta hất tôi xuống đất, đầu tôi đập lên sàn gạch, anh ta còn gọi người băng bó cho tôi.
Nhưng hôm nay tôi không may mắn được như khi đó, rõ ràng Tần Thiệu không có ý định dừng tay. Anh ta nhìn máu tôi từng giọt nhỏ xuống, gầm lên: “Con mẹ cô lặp lại lần nữa cho tôi!”
Tôi cũng không còn là tôi của nửa năm trước, nửa năm trước tôi sẽ sợ hãi lùi về sau rồi thỏa hiệp, nay tôi đã bị rèn đúc đủ để coi thường tất cả mọi người, vì vậy tôi lau máu trên trán nói: “Nhớ thì sao? Đã quên thì thế nào? Đều như nhau cả thôi, chúng ta vĩnh viễn không có thể bắt đầu một lần nữa. Cả hai chúng ta đều biết rõ.”
Tần Thiệu nhìn tôi chằm chằm giống như nghiên cứu một loại sinh vật lạ: “Tôi không ngờ trên đời này còn có người bạc tình bạc nghĩa như cô. Cô coi tôi là nam sinh mười mấy tuổi hay sao? Cô nghĩ rằng tôi thích nói với phụ nữ những lời lãng mạn tại sân bay? Tôi nghiêm túc nói những lời đó như vậy, trong lòng cô đã nghĩ sao? Cô muốn chơi tôi, có phải còn non một chút hay không?”
Tôi bỗng nhiên muốn cười, rồi thật sự cười rộ lên, tôi cười đến mức hết hơi: “Tần Thiệu, ý của anh là tôi không chơi được anh, vậy anh quan tâm để bụng thế làm gì? Tôi chỉ là một tình nhân mà thôi, có gì đáng để anh để bụng như vậy? Lẽ nào anh nghĩ tôi ngu ngốc như vậy? Không hề hoài nghi tất cả mọi chuyện đẫ xảy ra?”
Tần Thiệu không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn tôi.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận