“Rời khỏi Tần Thiệu? Rõ ràng anh biết tôi trở về bên cạnh Tần Thiệu vì báo thù, vì để tập đoàn anh không bị Tần Thiệu chèn ép, anh nói xem anh có ý đồ gì? Anh để tôi đi tìm Tần Thiệu báo thù, để anh ta làm kẻ chết thay, tất cả là vì lợi ích thương trường ngươi lừa ta gạt mà anh nói!”
“Anh không nghĩ như vậy, ngay từ đầu anh đã muốn em đi cùng anh.”
“Vậy ngay từ đầu anh nên nói cho rõ ràng! Anh nên nói với tôi rằng tôi đã tìm nhầm người, Tần Thiệu không phải kẻ thù của tôi, là anh mới đúng!”
“Khi mới về nước, anh nghĩ em đã yêu anh ta, hoặc yêu tiền của anh ta. Anh rất sợ hãi, anh không biết xa nhau bảy năm, nếu tình cảm của em đã thay đổi anh nên làm thế nào bây giờ. Khi chúng ta lại về bên nhau, anh lại không mở miệng được, anh sợ nói với em rồi em sẽ giống như bây giờ. Nhưng sau đó em lại muốn về bên anh ta, không cho anh hỏi nguyên nhân, chỉ bảo anh tới công ty chờ tin tức. Anh sắp phát điên rồi! Nhiên Nhiên, khi em trở về bên anh ta, em có biết anh đã sợ thế nào không? Bất tri bất giác em đã yêu Tần Thiệu, ngay cả chính em cũng không biết. Chúng ta xa nhau bảy năm, rất nhiều chuyện đã thay đổi. Em bảo anh phải đối mặt với sự thay đổi của em thế nào? Anh phải cho em tự do, không cần ở cùng con trai kẻ thù này nữa hay không cố kỵ bất cứ chuyện gì mà cột em vào bên mình? Cho đến khi anh biết em vì trả thù mà ở bên anh ta. Anh lại sợ em biết chân tướng, cũng ích kỷ hy vọng vì thế mà em không yêu anh ta được, mà quay về bên anh.”
“Anh đừng chụp cái mũ thay lòng đổi dạ lên đầu tôi. Nỗi hận của tôi với Tần Thiệu không phải thứ mà anh có thể hiểu được.”
“Nhiên Nhiên, em lừa anh nói Chí Tôn Bảo yêu Bạch Tinh Tinh, nhưng kết thức câu chuyện lại là Tôn Chí Bảo yêu Tử Hà. Có một câu thoại mà em nên đọc cho anh: “Có đôi khi ngươi phát hiện ngươi yêu một người mà ngươi căm ghét, tình yêu đó mới là điểm chết người”.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Vì vậy toàn bộ chuyện này chỉ vì tôi thay lòng đổi dạ, còn anh vô tội, đúng không? Được thôi, Ôn Khiếu Thiên, anh cứ ôm suy nghĩ như vậy mà sống nốt quãng đời còn lại đi.”
Tôi xoay người muốn đi, Ôn Khiếu Thiên ôm lấy tôi từ phía sau, nói: “Nhiên Nhiên, chúng ta không quay lại được nữa, đúng không?”
Tôi hất tay anh ta ra, nói: “Ôn Khiếu Thiên, trên mặt cỏ trong đại học A, anh đã nói với tôi, chúng ta phải quên hết tất cả những chuyện không vui trước đây, tương lai vĩnh viễn không bao giờ rời xa nhau, khi đó tôi nghiêm túc. Bởi vì khi đó cái “không vui” kia không bao gồm ân oán giữa nhà anh và nhà tôi, không bao gồm ngươi lừa ta gạt, không bao gồm trái tim phức tạp và không đủ dũng cảm của anh. Chỉ cần anh nói cho tôi sớm nửa năm tôi, có lẽ tôi sẽ chọn tha thứ cho anh. Tôi nghĩ khi đó chỉ cần anh đưa bố tôi đến bệnh viện tốt nhất, có lẽ tôi còn cảm kích anh không biết chừng. Nhưng anh đã bỏ lỡ thời hạn cuối cùng. Xin lỗi, tất cả mọi chuyện không thể cứu vãn nữa rồi.”
Tôi sải bước lao ra khỏi tòa nhà. Bên ngoài đèn đường rực sáng chói mắt, gió buốt đến tận xương. Tôi thấy đèn xe Tần Thiệu chợt lóe lên rồi vụt tắt, tựa như đang bắt chuyện với tôi. Tôi rụt cổ chui vào xe, Tần Thiệu không hỏi một lời, lập tức nổ máy rời đi.
Tôi biết Ôn Khiếu Thiên đang đứng phía sau nhìn tôi. Đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu đối phương thường có thể giảm đi hơn nửa đau khổ, vậy thì cứ để anh ta huyễn tưởng rằng tôi đã yêu Tần Thiệu đi.
Tần Thiệu gọi bác sĩ riêng tới, vết thương trên người tôi đều là những vết cắt nhỏ, khử trùng đơn giản một chút là được. Tôi không muốn uống thuốc, cũng không muốn bác sĩ quấy rầy. Tôi cảm thấy tôi vừa trải qua một trận chiến long trời lở đất, ngay cả tâm trạng để phân tích vì sao hiện giờ tôi còn ở nhà Tần Thiệu cũng không có.
Những ngày tiếp theo, tôi ngoại trừ ngủ cũng chỉ có ngủ. Đại khái là tôi bị mắc chứng thèm ngủ rồi, mỗi ngày mở mắt ra đã đến trưa, vừa ăn trưa xong tôi lại bắt đầu mệt mỏi rã rời, gần như ngay cả khi đang ăn cũng là nửa tỉnh nửa mê. Tôi cũng lười tắm, có khi tóc chổng ngược lên ba ngày không gội, Tần Thiệu liền ném tôi vào bồn tắm. Dù vậy, tôi cũng ngủ luôn trong bồn tắm, bình thường không cẩn thận còn ngủ đến hôn mê. Có một lần nằm quá thẳng, toàn bộ cơ thể chìm hết vào trong nước, tôi cũng không muốn tỉnh lại, nghĩ cứ thế ngủ thôi, cuối cùng là Tần Thiệu phát hiện, xách tôi lên. Để tránh xảy ra huyết án, mỗi lần tắm rửa Tần Thiệu sẽ ở bên canh chừng. Nếu đã vậy, tôi hoàn toàn thả lỏng, làm phiền Tần Thiệu lần nào cũng phải mò lên vài lần.
Cuộc sống không có cảm giác tồn tại như vậy diễn ra trong khoảng nửa tháng, bệnh trạng dần dần chuyển biến tốt hơn. Thời gian tỉnh táo mỗi ngày của tôi cũng ngày một dài hơn.
Bởi vì lười suy nghĩ, tôi hỏi Tần Thiệu: “Vì sao tôi còn ở đây? Vì sao anh chưa đánh đuổi tôi đi?”
Tần Thiệu nói: “Bởi vì tự cô chưa đi.”
Tôi gật đầu, nghĩ cũng có lý, nói: “Một thời gian nữa tôi sẽ đi.”
Tần Thiệu lườm tôi một cái: “Vậy nhớ mang cả con chó kia đi. Tôi chỉ cần nhìn hai người đã thấy phiền.”
Tôi nói: “Được, chờ tôi chọn một ngày hoàng đạo đã. Đúng rồi, tôi làm khoảng nửa năm rồi, bớt thời gian tổng kết tiền lương cho tôi đi.”
Tần Thiệu liếc nhìn tôi, nói: “Có phải khi nhìn tôi, trong đầu cô chỉ có nhân dân tệ không vậy?”
Tôi và một miệng cơm, nói: “Ừ, có khi nhìn thành đồng Euro, có khi lại thành yên nhật. Cụ thể khi nào lấy được tiền thưởng rồi nói.”
Có một ngày, mặt trời lên cao đến mức phải ngửa thẳng cổ mới nhìn thấy, giống như muốn hòa tan toàn bộ địa cầu. Khắp mặt cỏ là ánh hào quang dào dạt, tôi ngồi trên mặt cỏ phơi nắng.
Tần Thiệu bỗng cầm điện thoại của tôi, nổi giận đùng đùng hỏi: “Đây là cái gì?”
Tôi cầm lấy nhìn qua, thì ra là tin nhắn từ bệnh viện gửi tới, nói đã có bàn phẫu thuật trống, nhắc tôi và bố tôi đi kiểm tra xác nhận một lần nữa rồi có thể làm phẫu thuật thay thận.
Tôi nói: “Mù chữ à? Trên đấy chẳng phải viết rồi hay sao?”
Tần Thiệu vỗ vào gáy tôi một cái: “Đang nói nghiêm túc với cô đấy. Vì sao muốn thay thận? Thay thận của ai?”
Tôi nói: “Thay của tôi chứ ai, tôi cũng muốn thay bằng của anh nhưng sợ không hợp.”
Tần Thiệu nói: “Không được đi.”
Tôi mặc kệ anh ta, nằm xuống phơi nắng.
Tần Thiệu kéo tôi dậy, nhắc lại lần nữa: “Không được đi, có nghe không?”
Tôi nói: “Anh quản trời quản đất giờ còn quản người ta đánh rắm nữa à. Ngăn tôi tận hiếu sẽ có báo ứng.”
Tần Thiệu nói: “Tôi sẽ không cho cô tiền thưởng.”
Đây là lần đầu tiên Tần Thiệu dùng tiền uy hiếp tôi, trước đây những thứ anh ta dùng để uy hiếp tôi tương đối đa dạng, có lẽ giờ không còn gì để uy hiếp nữa nên đành phải lấy ra vũ khí cuối cùng.
Tôi chẳng thèm quan tâm đến anh ta, nói: “Tôi quyên một quả thận, bán một quả là được. Nếu không có thận không sống được thì tôi bán một bên giác mạc hay gì đó, sau này tới chợ đêm tìm sau.”
Tần Thiệu ngồi xuống nhìn tôi. Đầu anh ta vừa vặn che khuất ánh mặt trời, bóng của anh ta hất lên mặt tôi. Anh ta nhìn vào mắt tôi, nói: “Không được đi. Nếu cô không đi, tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp giáo sư của cô đối phó với tòa án học thuật.”
“Này, cái này là dụ dỗ đấy. Tần Thiệu, nói thật, hai chúng ta không ai nợ ai nữa. Anh ấy mà, cũng đã làm không biết bao nhiêu chuyện điên cuồng với tôi, còn tôi suýt chút nữa khiến anh phá sản, vì vậy sau này hai chúng ta hết nợ. Nếu mấy người tố cáo giáo sư của tôi, tôi sẽ tung giao dịch giữa tôi và Lục Khinh Thiên ra ngoài dư luận, chắc rằng ác chiến giữa vợ chồng hai người cũng có ảnh hưởng xấu tới công ty. Dù sao tôi cũng bất chấp tất cả rồi, không còn gì để mất nữa. Đến lúc đó anh sẽ bị người ta chê cười. Rất không tốt đúng không. Vì vậy, theo ước định, anh cho tôi tiền rồi giải tán đi. Lằng nhằng mãi cũng không có gì thú vị.”
Tần Thiệu nghe tôi nói hết, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô chờ tôi tìm xem có thận khác hợp với bố cô không đã, cũng không chậm hơn vài ngày. Cô còn ít tuổi, thiếu một quả thận sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cuộc sống.”
Tôi bật dậy từ trên mặt cỏ, nhìn Tần Thiệu nói: “Tần Thiệu, sao bỗng nhiên lại có lòng tốt quá vậy? Tôi sắp không nhận ra anh rồi.” Nhìn anh ta một lúc, tôi tiếp tục nói: “Anh gặp nhiều người như vậy, có phải chưa thấy ai thảm hơn tôi nên mới thương hại không?”
Tần Thiệu quay mặt đi, nói: “Đúng vậy, tôi thương hại cô. Nếu em gái tôi còn sống, tôi tuyệt đối sẽ không để con bé vì tôi mà bỏ đi một quả thận trên người mình. Bố cô cũng vậy, cô không nên tùy tiện dùng phương pháp của cô để cứu ông ấy.”
Tôi nhìn gương mặt anh ta, đã lâu không cẩn thận nhìn, dường như lần cuối cùng tôi nhìn kỹ anh ta là ở bệnh viện quê tôi. Tôi nói: “Cảm ơn sự thương hại của anh. Thật đấy. Nhưng tôi sợ bệnh của bố tôi không thể tiếp tục kéo dài được nữa, xảy ra vấn đề sẽ không tốt. Những chuyện như tìm thận này hy vọng vốn mong manh, tôi không chờ được.”
Tần Thiệu kích động nói: “Vậy cũng phải chờ thử xem sao. Vì sao chưa cố gắng đã vội bỏ cuộc?”
Tôi bị lây nhiễm cảm xúc chân thành tha thiết của anh ta, đành nói: “Vậy được rồi, tôi chờ mười ngày. Nếu qua mười ngày còn chưa có tin tức thì coi như ý trời đi.”
Tần Thiệu do dự một lát rồi gật đầu.
Tôi nghĩ, nếu tôi biết mười ngày sau sẽ xảy ra chuyện như vậy, tôi vĩnh viễn sẽ không đồng ý yêu cầu của Tần Thiệu.
Đó là một buổi sáng đầy mây đen. Cũng là ngày cuối cùng của thời hạn mười ngày mà tôi giao ước với Tần Thiệu. Mây đen ép xuống rất thấp, gần như muốn chạm xuống mặt đất. Tiếng sấm ầm ầm rung chuyển, tia sét như những vệt roi màu bạc quật xuống trái đất. Tôi vừa đi thăm đám cà chua mà tôi mới trồng trên mảnh ruộng, đi ra đã thấy Tần Thiệu đang đứng ở cửa nhìn tôi. Tôi thấy vẻ mặt của anh ta nặng nề đến mức sắp sánh được với bầu trời đầy mây đen kia, nghĩ thầm không phải anh ta thật sự phá sản rồi đấy chứ, năm đó khi bố tôi phá sản cũng như thế này.
Tôi đi tới, nhìn Tần Thiệu còn đang sững sờ, nói: “Tần Thiệu, sao vậy?”
Tần Thiệu vươn tay, trong tay là điện thoại của tôi.
Tôi không vui nói: “Sao anh lại xem điện thoại của tôi?”
Tần Thiệu nói: “Bên kia còn đang chờ.”
Tôi nhận máy, bên kia là một giọng nói xa lạ: “A lô, là người nhà của Lô Quốc Phú và Vương Cần phải không? Chúng tôi là bệnh viện Hoàng thành. Xin cô nhanh một chút. Mẹ cô gặp tai nạn xe cộ nghiêm trọng, đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng vô hiệu, vừa bất hạnh qua đời. Bệnh viện thông báo cho bố cô. Bố cô nghe tin tai biến chảy máu não, hiện đang cấp cứu, bệnh nhân còn có dấu hiệu suy thận, tình huống không mấy khả quan.”
Tôi nghe âm thanh còn đang lải nhải trong điện thoại, suy nghĩ lại lửng lơ trong không gian. Tôi nói: “Các anh xác định chứ? Xác định rõ ràng rồi chứ?”
Âm thanh xa lạ kia nói: “Chúng tôi xác định, trên người bọn họ còn có giấy tờ xác nhận. Người nhà nhanh đến thực hiện các thủ tục cần thiết.”
Nói xong, anh ta lập tức ngắt máy.
Tôi nghe những tiếng tút tút phát ra từ điện thoại, đứng chết lặng tại chỗ. Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng sấm khiến tôi tỉnh lại. Tôi kéo cả tần Thiệu đi theo, nói: “Tần Thiệu, đưa tôi ra sân bay.”
Tần Thiệu lập tức gọi xe, tôi ngồi trong xe, nhìn những hạt mưa lớn đập vào cửa kính. Cần gạt nước không ngừng quét sạch tấm kính, tôi nhìn cần gạt nước mà sững sờ.
Tôi nghĩ, thế giới của tôi rốt cuộc có thể bi thảm tới mức độ nào ông trời mới vừa lòng. Tôi vừa mới từ quê trở về. Hương vị sủi cảo mẹ làm còn chưa dứt trong miệng, tiếng bố trò chuyện việc nhà còn quanh quẩn bên tai, cớ gì đột nhiên lại trở nên xa xôi như vậy?
Tần Thiệu ở bên cạnh nhìn tôi nói: “Muốn khóc thì khóc ra đi.”
Tôi trừng mắt nhìn Tần Thiệu: “Vì sao tôi phải khóc? Không phải bố tôi còn đang cấp cứu hay sao? Đã không còn mẹ thì tôi còn bố. Tôi không phải trẻ mồ côi, dựa vào cái gì mà bảo tôi khóc!”
Nói thì nói vậy, nhưng tôi cảm thấy trên mặt vừa ướt vừa lạnh.
Tới sân bay, tất cả chuyến bay đều bị trì hoãn. Tôi tuyệt vọng nhìn trời, quỳ rạp xuống trước cửa kính lộng lẫy lóng lánh ánh nước. Trước giờ tôi chưa cầu ông trời điều gì, nay tôi cầu, chỉ cầu hãy tha cho người nhà tôi, tha cho tôi. Đừng tàn khốc như vậy, đừng khiến tôi không còn nhà để về. Tôi sai rồi, tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên làm tình nhân của người ta, phá hoại hạnh phúc gia đình người ta. Cả đời này tôi chỉ làm sai một chuyện đó, muốn trách phạt thì hãy phạt tôi đi. Tôi thề, chỉ cần tôi có thể gặp bố tôi lần cuối, tôi sẽ không bao giờ làm tình nhân người ta nữa. Tha cho bố tôi đi, hãy tha cho bố tôi đi.
Tôi khóc đến gần như kiệt sức. Tần Thiệu ở bên cạnh ôm tôi. Tôi thấy ánh đèn chói mắt trong sân bay biến cái bóng của hai chúng tôi trở nên dài dằng dặc. Dạ dày tôi lại cuộn lên, tôi đứng lên xông vào WC, những thứ vừa ăn chảy ra cuồn cuộn. Nôn xong, vừa ra cửa nhìn thấy Tần Thiệu lại cảm thấy buồn nôn.
Tôi nghĩ liệu đây có phải một tín hiệu mà ông trời gửi cho tôi hay không, để tôi biết đây chính là kết quả của việc làm tình nhân. Cửa nát nhà tan, ngay cả nhìn thấy người ngày đêm chung gối cũng phải nôn đến trời đất quay cuồng.
Cuối cùng tiếng sấm cũng ngừng, mưa đã nhỏ hơn một chút. Chuyến bay rốt cuộc lại bắt đầu khởi hành. Tần Thiệu mua hai vé sớm nhất về quê tôi. Anh ta cầm vé nói với tôi: “Tôi đưa cô đi. Xe của tôi còn ở đó, vừa vặn có thể đưa cô tới bệnh viện. Thời gian không thể chậm trễ được nữa.”
Thật ra tôi cũng không nghe rõ anh ta đang nói gì. Tôi nghĩ hiện giờ tôi chỉ là một cái xác không hồn, không còn bất cứ phương hướng để làm gì nữa.