Chương 16: Sự thật - Trốn
Trên bầu trời chỉ còn mình em trôi dạt
Chỉ còn gió hong khô dòng lệ em
Lẽ nào đôi cánh của người chỉ để thoát ly thế giới khốn cùng.
“Thoát ly” – Hắc Báo
Tuy nhiên, rất nhanh tôi đã bị báo ứng. Tôi đã biết một khi tình nhân dù chỉ nảy sinh ý đồ chiếm giữ, báo ứng sẽ nốt gót mà tới.
Bắt đầu từ tối ngày hôm đó, mỗi đêm tôi đều gặp ác mộng. Từng cơn ác mộng giống như được người ta cẩn thận viết lên những cánh hoa tươi đẹp. Cánh hoa rạng rỡ lại vặn vẹo bóp méo cuộc đời tình nhân của tôi thành nhiều màn: tôi bị Tần Thiệu vung tay ném xuống sàn nhà cẩm thạch; tôi bị Tần Thiệu bóp cổ, anh ta dữ dằn nguyền rủa tôi chết đi; Tần Thiệu ở trong xe vừa chăm chú vừa biến thái cởi thắt lưng của tôi; Tần Thiệu đè tôi xuống bắt tẩy hình xăm; Tần Thiệu dẫn tôi đi xem sói, nhốt tôi và bọn sói vào cùng một phòng; Tần Thiệu đẫm máu giẫm lên những mảnh thủy tinh, trên tay đầy vết thương.
Những hình ảnh này từng chút một ghi lại sự tàn bạo của Tần Thiệu đối với tôi. Nó nói cho tôi biết Tần Thiệu chỉ vì đứa trẻ mới nhẫn nhịn, từ đầu đến cuối anh ta luôn là một kẻ ác độc. Trong tim anh ta không có tình yêu, trước giờ tôi chỉ là đồ chơi của anh ta, là đối tượng ức hiếp, là cái bình đựng trẻ con.
Mỗi một lần tỉnh lại trong mồ hôi đầm đìa tôi đều cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn. Tôi chạy tới WC nôn hết những thứ vừa ăn ra để bồn cầu cuốn trôi tất cả, nhưng sự thật là bồn cầu vẫn hỗn loạn hiển hiện ngay trước mắt. Tôi quỳ gối trên nền gạch, nôn đến mức không biết trời đất gì nữa.Tần Thiệu ở bên cạnh tay trái cầm cốc nước, tay phải vỗ lưng tôi. Anh ta càng như vậy tôi lại càng sợ hãi. Đã lâu tôi chưa từng sợ anh ta như thế. Trước đây tôi sợ vì anh ta là một tên bạo quân xa lạ; hiện giờ sợ lại bởi vì tôi phát hiện tôi thậm chí còn dám yêu một người như vậy.
Do ngày ngày bị ác mộng hành hạ, tôi dần không muốn ăn gì nữa. Tần Thiệu liên tục gọi người đưa tới những món ăn đầy đủ màu sắc hương vị, món tây món ta đủ loại, phần lớn là gửi qua đường hàng không. Nhưng tôi chỉ ăn vài miếng là lại nôn ra bằng sạch. Tôi không biết đây là phản ứng của phụ nữ có thai trong truyền thuyết hay do nỗi sợ hãi trong lòng. Nói chung, tôi cơm nước không đủ, ngủ chập chờn, ngày ngày hoảng hốt. Ngay cả cúng hàng tuần cho bố mẹ tôi cũng phải cố gắng vực dậy tinh thần mới tiến hành được.
Tần Thiệu luôn lo lắng nhìn tôi. Tôi biết anh ta đang lo cho sức khỏe của đứa trẻ. Trước đây ngay cả khi tôi cắt cổ tay anh ta cũng không chớp mắt lấy một cái, không thể nào vì tôi nôn mửa mà tốn công tốn sức đi lo lắng. Vừa nghĩ vậy, trong lòng tôi có chút bi thương lạnh lạnh, cảm giác bi thương này rất nhanh đã chuyển hóa thành những cơn buồn nôn, khiến tôi nằm sấp trên bồn cầu, ngay cả sức để đứng lên cũng không còn.
Tôi nghĩ tới lời thoại kinh điển của Châu Tinh Trì: “Ngươi nôn mãi thành quen rồi.” Nhưng tôi chưa từng quen. Lần nào nôn xong đều cảm thấy như sống sót sau tai nạn. Người ta mang thai cân nặng có chiều hướng tăng lên, chỉ có tôi là giảm xuống. Tôi nghĩ, người ta vì khó sinh mà chết, còn tôi vì nôn mà chết, chuyện này truyền ra ngoài có thể coi như trò cười vĩ đại nhất thế giới.
Cuối cùng, một ngày nào đó của tháng tư, tôi bắt đầu khôi phục khẩu vị, có thể miễn cưỡng uống cháo và ăn thực phẩm nhẹ, bụng cũng hiện ra một chút, giống như bình thường khi ăn cơm no. Nhưng thường ngày quần áo mặc quá nhiều nên vẫn chưa nhìn ra là phụ nữ có thai. Tần Thiệu không có cơ hội để nhìn, tôi cũng không định để anh ta nhìn. Bởi vì tôi từng hứa qua “ngũ tuần” tôi sẽ cùng anh ta quay về thành phố A. Tôi nghĩ, trở về chỗ kia ác mộng sẽ càng thêm đày đọa. Mà trong kế hoạch nuôi con của tôi vốn không có Tần Thiệu. Vì vậy tôi nghĩ không nên để anh ta nhìn thấy bất cứ biến hóa nào của đứa bé, như vậy sau khi chia tay sẽ không quá đau lòng.
“Ngũ tuần” tới rất nhanh, hoa đào ở quê đã nở rộ, tựa sắc đẹp thiếu nữ vừa mơn mởn vừa nồng nhiệt thể hiện sự rạng rỡ đầy sức sống. Tôi và Tần Thiệu chậm rãi tản bộ dưới tán hoa đào. Thỉnh thoảng có một chú ong mật đảo vòng trên đỉnh đầu, Tần Thiệu khen tôi ngọt hơn hoa, đẹp hơn hoa nên ong mật mới tìm nhầm đối tượng. Còn tôi cũng thản nhiên thừa nhận, hái một đóa hoa đào dắt bên tai. Chưa đi được mất bước tôi đã thoáng mệt, ngồi xổm xuống bên dòng nước suối nghỉ chân. Tần Thiệu lấy điện thoại ra muốn chụp ảnh tôi. Tôi vội vàng giật lấy nói: “Dùng của tôi đi.” Tần Thiệu ngẩn người, gió nhẹ thổi qua mái tóc anh ta, anh ta nhận lấy điện thoại của tôi, nói: “Chúng ta chụp chung đi.”
Vì vậy chúng tôi ngồi bên dòng suối, ngốc nghếch giơ lên một chữ V với màn hình. Phía sau là hoa đào đang nở rộ như lửa, dường như vĩnh viễn không biết đến héo tàn.
Tần Thiệu nhìn bức ảnh, một lúc sau mới trả điện thoại cho tôi.
Một đêm trước “ngũ tuần”, Tần Thiệu nói ở thành phố A có một chuyện cần anh ta tự mình xử lý. Anh ta cần rời Hoàng thành vài ngày, chờ mọi chuyện xong xuôi sẽ tới đón tôi trở về. Tôi lập tức gật đầu nói được. Bởi vì tôi gật đầu quá nhanh, Tần Thiệu có chút không vui giống như tôi đang ngóng trông anh ta đi vậy. Vì vậy tôi ôm chặt lấy anh ta, ghé sát vào tai anh ta nói: “Chúc anh mọi điều suôn sẻ.”
Tần Thiệu hất cằm nói: “Đương nhiên, không thấy tôi là ai sao.”
Tôi nói: “Đúng vậy, anh là Tần Thiệu không gì không làm được.”
Đúng “ngũ tuần”, tôi đốt tất cả quần áo và đồ dùng hàng ngày của bố mẹ, lại mời phường bát âm và sư thầy tới theo tập tục. Tôi nhớ tới ngày đó tôi và Tần Thiệu đã chụm đầu xem ảnh, lại nhớ tới bát mì siêu cấp khó ăn kia, trong lòng bỗng trống rỗng. Nay không còn ai tới nắm lấy tay tôi nữa.
“Ngũ tuần” vừa qua, tôi mang theo vài bộ quần áo, bỏ lại điện thoại, nghĩ một chút lại bỏ đôi giày trẻ con mà Tần Thiệu đã mua vào trong túi. Sau đó vội vã chạy tới ga tàu hỏa, mua vé tàu chậm tới thành phố A. Tôi không thể xuất trình chứng minh thư. Bản lĩnh của Tần Thiệu tôi đã được trải nghiệm, nhất định anh ta có thể dựa vào một chút dấu vết để tìm được tôi. Tôi bỏ lại điện thoại cũng vì không rõ bỏ sim ra thì điện thoại có còn chức năng định vị hay không.
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Trên đất nước rộng lớn như vậy cuối cùng tôi lại chọn thành phố A.
Trong toa tàu chậm tràn ngập mùi khói và mùi mồ hôi giống như một sòng bạc, khiến tôi cảm thấy không được an toàn. Tôi ngậm một viên ô mai, nghe nhạc dành cho thai nhi, nhìn phong cảnh không ngừng trôi ngược ngoài cửa sổ. Lúc này, ở xa hàng trăm cây số Tần Thiệu đã hoài nghi hay chưa, anh ta luôn gọi điện vô cùng đúng giờ, có lẽ hiện tại anh ta đã ở trên máy bay tới Hoàng thành, không lâu sau một căn nhà vắng vẻ không một bóng người đang chờ.
Nếu anh ta tìm được tôi, có lẽ anh ta sẽ lại nhốt tôi vào ổ sói, có lẽ ngay cả đứa bé cũng không cố kỵ. Vì vậy tôi nhất định không thể để anh ta tìm được tôi.
Trải qua hành trình 25 giờ, không khí vẩn đục đến mức gần như phủ một màn sương mù dày đặc, ngay cả tầm nhìn cũng giảm xuống đến giật mình. Tôi mang theo một thân mồ hôi và khói bụi xuống xe lửa, sau đó gọi xe đi thẳng tới nơi tập trung làm giả chứng minh ở thành phố A, dùng tên giả làm một thẻ chứng minh thư và một tờ giấy đăng ký kết hôn. Người chồng trên tờ đăng ký kết hôn là người tôi tùy tiện tìm trên mạng, tôi nhìn gương mặt như tội phạm truy nã kia mà không biết nói gì, chỉ bảo người ta nhanh chóng giao giấy tờ cho tôi.
Muốn sinh sống tại thành phố A, một người phụ nữ độc thân có thai cần thẻ chứng minh và giấy đăng ký kết hôn mới có thể nhập cư. Đây là biện pháp duy nhất mà tôi nghĩ đến.
Hiệu suất của mấy người làm giả giấy tờ rất nhanh, ngày hôm sau tôi đã nhận được, cho dù vì làm gấp nên tôi bị cắt cổ rõ đau nhưng nhờ có ba vạn tệ cuối cùng mà Tần Thiệu cho nên tôi có thể tạm đối phó với cuộc sống sau này được, chỉ cần tiết kiệm một chút. Mà nơi lý tưởng nhất để tiết kiện chính là ngoại thành thành phố A. Sự chênh lệch dân số giữa nội ngoại thành thật đáng kinh ngạc. Một vòng lớn xung quanh nó trên bản đồ là núi non trùng điệp suối nguồn uốn lượn chưa được khai phá, có điểm giống với quê tôi.
Tôi xách hành lý, ngồi xe buýt tới vùng ngoại thành. Tôi không lập tức tìm chỗ ở mà hỏi thăm xem trong thôn có bà đỡ có kinh nghiệm hoặc bác sĩ sản khoa hay không. Bởi vì ở nông thôn nên khi lâm bồn rất có thể chưa kịp tới bệnh viện đứa trẻ đã ra đời. Tuy rằng như vậy tương đối nguy hiểm nhưng đây là biện pháp tốt nhất để đảm bảo không bị Tần Thiệu phát hiện.
Cuối cùng tôi ở lại một nơi gọi là thôn Ngật Đáp. Tôi ở nhờ trong nhà một quả phụ. Chị ấy khoảng hơn bốn mươi tuổi, một mình nuôi một người con đang học xa nhà, hàng năm dựa vào bán đồ thổ sản và tiền làm thêm của con để đóng học phí. Chị ấy cần một nguồn thu nhập ổn định, sau khi biết tôi muốn ở dài ngày đã vô cùng hy vọng tôi ở lại. Tôi nói với chị hiện giờ tôi đang mang thai, vì chồng thường xuyên đánh đập nên tôi lo lắng cho đứa bé mà lén lút chạy trốn. Sau đó tôi cho chị ấy xem giấy đăng ký kết hôn. Chị nhìn ảnh người đàn ông vô cùng hung dữ kia rồi lập tức tin tưởng. Người dân vùng thôn quê rất chất phác, ngay cả chứng minh thư cũng không yêu cầu ra đã để tôi ở lại. Tôi trả cho chị mỗi tháng 500 đồng tiền nhà và 300 đồng tiền ăn. Tôi chỉ yêu cầu mỗi bữa phải có trứng gà quê làm đồ ăn. Nhiều hay ít không quan trọng, nhưng nhất định phải có trứng gà, tôi chỉ biết ở thời cổ đại vật chất văn minh lạc hậu chị em phụ nữ chúng ta đều dựa vào trứng gà để bổ sung dinh dưỡng, vì vậy tôi tin trứng gà có thể bù đắp được nỗi tiếc nuối thiếu thốn thực phẩm phong phú này. Chị quả phụ nghe vậy hai mắt tỏa sáng. Vùng nông thôn chủ yếu ăn đồ ăn do nhà mình trồng, không tốn kém là bao. Tôi ở lâu tương đương với chuyện mỗi năm chu cấp cho chị một vạn tệ.
Chị quả phụ kích động kéo tay tôi hỏi: “Em gái, em tên gì?”
Tôi nhìn gương mặt bị mặt trời phơi nắng vô cùng khỏe mạnh của chị quả phụ, bỗng nhớ tới lọ Estee Lauder, món quà cuối cùng tôi tặng mẹ, trong lòng chợt bi thương.
Tôi nói: “Em họ Kim, tên Phượng Hoàng.”
Chị quả phụ cười như một đóa hoa thược dược, chị nói: “Tên này thật hợp với tên ông chồng đã chết nhà chị. Chồng chị tên Thổ Ban Cưu (chim ngói). Ha ha, ha ha.”
Tôi nghĩ đau đớn có lẽ cũng chỉ là một hồi như vậy. Vốn là người đàn ông hứa hẹn sẽ cùng nhau qua cả đời, khi người đó vừa qua đời, mỗi lần nhắc tới tên người đó hẳn phải lấy nước mặt rửa mặt, cảm thấy mỗi ngày đều là tận thế. Thế nhưng qua năm năm, mười năm, cái tên chỉ còn là một loại ký hiệu đã mờ nhạt, khi nhắc tới sẽ không bao giờ khóc nữa, sẽ không ngập ngừng, chỉ như bàn luận về một chuyện gì đó trong trí nhớ, chỉ là sự trần thuật khách quan mà thôi.
Tôi nói: “Vậy chị tên gì ạ?”
Chị quả phụ kéo tay tôi nói: “Chị là Ngưu Thúy Hoa. Mọi người gọi chị là chị Ngưu. Ha ha, vốn nên gọi là chị Thổ, gọi tới gọi lui lại biến thành chị Ngưu.”
Trong lòng có chút cay đắng, tôi nói: “Vậy em cũng gọi chị là chị Ngưu đi.”
Tôi đã ở lại nhà chị quả phụ như vậy. Ở vùng nông thôn, điều khiến người ta đau đầu nhất là internet. Tôi không thể ôm ba vạn tệ ăn uống chờ chết, tôi cần internet để tìm một vài loại công việc như biên dịch, soạn thảo. Tôi hỏi thăm một lượt, nhà trưởng thôn có con lớn học đại học về nghỉ đông cố ý yêu cầu nên trong thôn mới có đường dây mạng, có điều cả thôn chỉ có nhà trưởng thôn là có internet, hơn nữa trong khi con họ đi học bọn họ cũng ngừng dùng mạng. Tôi cố gắng thuyết phục trưởng thôn rằng thổ sản có thể được tiêu thụ qua internet, ví dụ như qua blog và các phương thức bán buôn. Trưởng thôn nghe mà không hiểu gì, hai mắt dại ra nhìn tôi ba hoa chích chòe đến miệng sùi bọt mép. Cuối cùng tôi đành chi ra 200 đồng cho trưởng thôn, nói mỗi ngày muốn tới nhà ông ấy lên mạng, máy tính tôi tự mang, đây là tiền mạng và trà nước hàng tháng. Vợ trưởng thôn lập tức cầm tiền, nói tháng sau sẽ thông đường mạng, còn cố ý dọn một căn phòng sáng sủa để tôi làm việc.
Tôi ở lại trong thôn nhỏ này. Dưới sự tuyên truyền của chị Ngưu, tỉ lệ quay đầu mỗi khi ra ngoài rất cao, bởi khi tôi đi trên bờ ruộng, những người phụ nữ đang làm việc dưới đồng đều ngừng tay, nhìn tôi chằm chằm. Chị Ngưu vốn là một quả phụ, nghe nói bình thường rất ít khách tới chơi, vì tôi vào ở mà mỗi ngày có người còn chạy từ thôn đông tới thôn tây hỏi thăm. Còn tôi, trong sự quan tâm nồng nhiệt như thế suýt chút nữa cũng tin luôn câu chuyện chính mình bịa ra. Tôi thầm nghĩ Tần Thiệu thật sự có tát tôi một cái, coi như đã đánh tôi, cơ bản là tôi ăn ngay nói thật thôi.
Bởi vì hoàn cảnh của tôi khiến mọi người thương hại nên đôi khi trên đường làm ruộng về qua nhà chị Ngưu bọn họ còn tặng chị Ngưu một ít thực phẩm tươi mới. Để báo đáp, thỉnh thoảng tôi giúp họ dạy bọn trẻ học bài, có một lần vô tình tôi nói với bọn họ tôi từng làm chủ nhiệm lớp một thời gian, ánh mắt bọn họ nhìn tôi từ thương hại lập tức biến thành kính nể, dần dần đều gọi tôi là “cô giáo Kim”. Một tiếng “cô giáo Kim” vừa ra khỏi miệng, chính tôi cũng cảm thấy trách nhiệm của mình nặng hơn không ít, liền soạn vài bài tập phụ đạo, cứ cuối tuần lại giúp các em học sinh tiểu học làm bài. May mà tôi chưa nói tôi chủ nhiệm lớp đại học, nếu không nhất định bọn họ sẽ gửi cả học sinh trung học đến chỗ tôi. Ở tuổi này mà phải đối mặt với mấy phương trình hóa học, vật lý lượng tử thì thật sự quá sức.
Vì có nghĩa vụ làm giáo viên dạy thêm, người dân trong thôn đối với tôi thêm vài phần kính trọng. Những nơi càng nghèo khổ càng tôn sư trọng đạo. Với những loại phí phiền phức ở trường học ngày nay, có người giảng bài miễn phí đối với họ hẳn là không thể tưởng tượng. Vì vậy các loại rau dưa, trái cây không ngừng được đưa tới nhà chị Ngưu, còn tôi vì mang thai mà tình mẫu tử ngày một rõ ràng, đối với bọn trẻ ngày một yêu thương. Có những bé không ngoan tôi cũng không tức giận, thỉnh thoảng rảnh rỗi còn đi thăm hỏi các gia đình.
Nói tóm lại, tôi ở thôn Ngật Đáp thoải mái như cá gặp nước. Ngoại trừ thỉnh thoảng phải đối mặt với những tình huống bất ngờ.
Có mẹ nhiệt tình lén hỏi tôi nếu đã ly hôn với lão chồng kia thì tôi có ý định tái hôn hay không? Tôi gật đầu. Từ lâu tôi đã nghĩ nên cho con tôi một người bố, nếu có người mai mối thì tôi có thể đi xem thử xem sao.
Vì vậy bà mẹ nhiệt tình kia truyền chuyện này ra, một đồn mười mười đồn trăm. Tôi cho rằng dân phong nông thôn chân chất, một phụ nữ có thai, chưa ly hôn xong hẳn sẽ chẳng ma nào ngó. Nhưng có lẽ danh tiếng của tôi khá tốt nên thường xuyên có người giới thiệu cho tôi đủ loại người. Tôi nghĩ ở nhà một quả phụ mà luôn có người ra vào lại không làm mối cho quả phụ, chuyện này thật sự khiến tôi cảm thấy có lỗi với chị Ngưu. Nhưng chị Ngưu lại là một người rất phóng khoáng. Chị nói: “Ông chồng chị mất mười bảy năm rồi, em nói xem, mấy năm đầu nếu muốn gả thì đã gả rồi, nay có người muốn làm mối cho chị chị cũng không lấy, chị còn chờ hưởng phúc của con chị nữa chứ. Nếu tìm người khác chẳng phải lợi cho người ta quá à?”
Tôi hỏi: “Chị Ngưu, khi đó chị làm thế nào vượt qua được?”
Chị Ngưu mộc mạc cười nói: “Cái gì mà qua với không qua? Mỗi ngày tính buôn bán lời bao nhiêu tiền, có đủ để ngày mai tiêu hay không, cứ thế tự nhiên mà qua ngày thôi.”
Tôi nghĩ cũng đúng, trước nay sầu lo thương cảm là chuyện mà những người ăn no ấm bụng rảnh rỗi mới làm. Người không có cơm ăn ngay cả bi thương cũng là một thứ xa xỉ.
Vì vậy cuối cùng tôi cũng đồng ý đi xem mắt. Xem mắt trong thôn vô cùng đơn giản, ngay cả tấm ảnh cũng không có. Có điều xem mắt bây giờ ngay cả khi có ảnh cũng không chính xác, với kỹ thuật PhotoShop ngày nay có thể biến dáng người 160cm thành 190cm, biến 160kg thành 60kg.
Dù tôi không ôm nhiều hy vọng với buổi xem mắt này, thế nhưng khi tôi bước vào phòng khách nhà bác Hoàng, nhìn thấy anh chàng kính cận cao 180cm, nặng 60kg kia liền không khỏi nghĩ anh chàng đẹp trai này đúng là ngọc trai dưới đáy biển, bị vùi trong nơi thâm sơn cùng cốc này đúng là làm người ta tiếc nuối.
Đương nhiên nếu như so với mấy anh chàng đẹp trai trong thành phố, ví dụ như, tôi chỉ nói ví dụ như Tần Thiệu thì anh chàng kính cận này còn kém một chút. Nhưng quý ở chỗ người ta chất phác tươi mát, vừa nhìn anh ta đã làm người liên tưởng đến vị của kẹo cao su Doublemin.
Sau khi giới thiệu đơn giản, tôi biết được anh chàng mắt kính tên là Trịnh Khai Kỳ, năm nay 31 tuổi, cũng từng là sinh viên đại học có tiếng.
Tôi có chút nghi hoặc hỏi: “Sinh viên trong thôn không phải đều chạy về thành phố lớn hết sao? Vì sao anh ở lại nơi này?”
Anh chàng mắt kính cúi đầu nói: “Sau khi tốt nghiệp đại học quả thật tôi đã làm kế toán và tài vụ ở một công ty nhỏ trong thành phố A, khi đó người bạn gái hồi đại học cũng đi làm trong thành phố. Hai năm trước khi định kết hôn cô ấy mới nói thật với tôi, không kết hôn được vì cô ấy đã mang thai con của ông chủ. Người đàn ông kia đã có vợ, nhưng cô ấy vẫn muốn sinh đứa bé. Vì vậy tôi trở về quê.”
Tôi nghe mà vô cùng ngạc nhiên, tôi nghĩ nếu không phải anh ta thành thật kể ra, tôi còn hoài nghi không biết có phải anh ta cố ý chạy tới nơi hang cùng ngõ hẻm này châm chọc tôi hay không.
Trên bàn xem mắt có bày một đĩa hạt dưa. Tôi cầm lấy một viên, nhẹ nhàng cắn một cái, nhân hạt dưa liền lộ ra. Tôi bóc vỏ hạt dưa, nói với anh ra: “Nếu có thể lấy tôi đang mang thai con người khác, vì sao anh không lấy cô ấy?”
Anh ta nói: “Tôi nhìn cô ấy sẽ cảm thấy khó chịu, luôn nhớ tới khoảng thời gian trước đây. Khi đó hai chúng tôi vì có thể mua được nhà ở thành phố A mà mỗi ngày chen chúc trên xe buýt, cũng không dám ăn ngon, hai cái bánh bao một đĩa rau cũng được coi như bữa tối. Tôi cũng thương cô ấy, nhưng nghĩ chịu khổ vài năm tương lai sẽ khá hơn. Không ngờ tiết kiệm được một nửa, hai người có thể cùng tiêu lại nửa đường chạy theo người khác.”
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi rồi lại cúi đầu nói: “Vì thấy cô mà tôi nghĩ tới cô ấy. Một mình nuôi một đứa trẻ hẳn rất vất vả.”
Đây quả thật là logic của một con người, vừa muốn quên người đó lại muốn nhớ tới người đó. Nếu là nửa năm trước tôi sẽ không hiểu, có lẽ nghe tới đó sẽ túm lấy tay anh ta dùng sức lắc: “Rốt cuộc anh có ý gì!” Nhưng hiện tại, tôi có thể hiểu được anh ta. Đó là một loại mâu thuẫn rất hợp lý. Chiếm được thì khó chịu, không chiếm được cũng khó chịu, đành phải tìm một người tương tự, như vậy có thể lưu lại tình yêu với người kia, có thể quên nỗi hận với người kia, mới có thể tiếp tục sống qua ngày.
Thấy tôi im lặng không nói gì, anh chàng mắt kính vội vàng nói: “Có phải cô chê tôi nói không dễ nghe không? Tính cách tôi là như vậy, trước đây cô ấy cũng luôn nói tôi không biết cách nói làm phụ nữ hài lòng.”
Tôi nói: “Không sao. Bố đứa bé cũng chưa từng dỗ tôi vui.”
Có lẽ anh ta nghĩ tới ông chồng bạo lực gia đình của tôi nên cũng im lặng.
Bác Hoàng luôn làm bộ bận rộn nhìn chúng tôi từ xa, thấy chúng tôi đều cúi đầu nghĩ có lẽ không nên chuyện, đành phải đi tới hòa giải.
Tôi lấy giấy bút trong túi xách ra, viết số QQ đưa cho anh ta nói: “Ngày mai là mùng một tháng năm, nhà trưởng thôn hẳn đã có thể dùng internet. Tôi chưa nghĩ kỹ, tôi thấy trước tiên chúng ta cứ làm bạn thử xem, nếu có duyên lại nói tiếp.”
Bác Hoàng tuy không biết QQ là cái gì, nhưng nghe lời tôi nói vậy sắc mặt lập tức tốt hơn nhiều, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, thanh niên ấy mà, tâm sự nhiều mới có thể nảy sinh tình cảm. Ha ha, ha ha.”
Trở về nhà chị Ngưu, tôi nằm trên giường nghĩ, cuối cùng cô gái kia thế nào, cô ấy có sinh đứa bé hay không? Hay cũng giống tôi, chuẩn bị gả ột người xa lạ?
Tần Thiệu, hiện giờ anh thế nào? Đã bỏ cuộc tìm tôi chưa?
Anh tiếp tục tìm tôi còn phải tiếp tục lén lút trốn ở đây. Nếu anh bỏ cuộc rồi, có lẽ… có lẽ cũng chỉ như vậy thôi.
Ngày hôm sau, tôi dậy thật sớm tới nhà trưởng thôn lên mạng. Thật ra tôi không có bất cứ mục tiêu gì, không biết những công việc giấy tờ này phải tìm thế nào, nhất là người không tiện đưa chứng minh thư ra như tôi, ngay cả đăng ký số chứng minh cũng không dám, chỉ sợ sẽ bị kiểm tra ra vấn đề.
Tôi nghĩ những tin tức này có lẽ sẽ tập trung trên một vài diễn đàn. Tôi mở trang web, không ngờ phát hiện một số đề tài nóng liên quan tới Tần Thiệu.
Tôi mở tin tức ra xem, có người nhiệt tình tập hợp những chuyện gần đây về Tần Thiệu thành một ký sự lớn. Tôi nhìn lướt qua, ngoại trừ phong ba hối lộ trước kia còn có sóng gió ly hôn với Lục Khinh Thiên, giông tố chia rẽ tập đoàn Thiệu Dương, kim ốc tàng kiều đủ loại.
Tôi nhìn mà ngây người. Thì ra trong hai mươi mấy ngày tôi trốn đi bên ngoài đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tôi nhìn những tin tức mà người tên “người biết chuyện về Tần Thiệu” tuôn ra, vụ ly hôn của anh ta và Lục Khinh Thiên bắt đầu ồn ào từ ngày anh ta trở về từ Hoàng thành. Nghe nói vì ly hôn, Tần Thiệu bằng lòng nhượng lại rất nhiều cổ phần công ty. Hiệp định vốn đã được định ra từ lâu bỗng Lục Khinh Thiên đổi ý, sống chết không đồng ý. Tần Thiệu lại đề xuất ly thân. Lục Khinh Thiên lợi dụng lúc Tần Thiệu tìm cách ly hôn, trong vấn đề ly thân đưa ra rất nhiều điều kiện hà khắc. Cuối cùng Tần Thiệu từ chức chủ tịch kiêm tổng giám đốc, chỉ giữ lại được chưa tới 20% cổ phần tập đoàn Thiệu Dương, đổi lấy một chữ ký trên đơn ly hôn của Lục Khinh Thiên.