Thuần dưỡng

Trên mạng còn đăng tấm ảnh của Lục Khinh Thiên. Trong ảnh, cô ta vẫn mang dáng vẻ đoan trang như bình thường, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi vụ ly hôn. Tôi nghĩ có lẽ lúc này cô ta thật sự thỏa mãn rồi, bởi vì mục đích giao dịch giữa Lục Khinh Thiên và tôi chính là cướp đoạt thực quyền của Tần Thiệu. Nay cổ phần của Tần Thiệu tuột khỏi tay chỉ còn chưa tới một phần ba, với anh ta mà nói là một đả kích có tính hủy diệt.
Sau đó trên mạng còn có người đào xới mối quan hệ giữa Tần Thiệu và Lục Khinh Thiên. Người này công bố, từ khi kết hôn tới nay cuộc hôn nhân của Tần Thiệu và Lục Khinh Thiên chỉ trên hình thức, hai người ngay cả lễ mừng năm mới cũng không ở cùng nhau. Tám năm trước, bố Tần Thiệu điều hành tập đoàn Hằng Viễn bề ngoài có vẻ ngăn nắp thật ra đã nợ nần chồng chất, từ lâu đã là một cái xác không. Để cứu vãn công ty, Tần Thiệu sớm kết thúc việc học, nhận nhiệm vụ ngay lúc lâm nguy, tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc. Nguyên tổng giám đốc, cũng chính là bố Tần Thiệu đã ngã bệnh. Lục Khinh Thiên là bạn đại học của Tần Thiệu, khi biết chuyện này đã tìm tới ông ấy khi còn nằm trên giường bệnh, lấy hôn nhân cứu vãn công ty làm mồi nhử khiến ông đồng ý. Bố Tần Thiệu đã giật ống dưỡng khí xuống uy hiếp anh ta, cuối cùng Tần Thiệu nói với Lục Khinh Thiên, nếu kết hôn, không nên cứu công ty cũ mà sát nhập sáng lập công ty mới. Anh ta yêu cầu nhận chức tổng giám đốc, được nhận trên 50% cổ phần. Đương nhiên Lục Khinh Thiên không phải kẻ ngu ngốc, chuyện thế này cô ta sẽ không đồng ý, cuối cùng kết quả thỏa hiệp là anh ta nhậm chức tổng giám đốc, chiếm 20% cổ phần công ty. Có điều Lục Khinh Thiên không ngờ rằng Tần Thiệu lợi dụng thời gian sát nhập thu mua lòng người, ngầm mua một ít cổ phần công ty, làm chút chuyện mờ ám, dần dần Lục Khinh Thiên mất đi địa vị lúc đầu ở công ty. Người khống chế cổ phần cũng biến thành Tần Thiệu.
Tin tức nóng hổi của người này kết thúc ở đó. Tôi như nhìn thấy hoàn cảnh cô độc, vất vả của Tần Thiệu tám năm trước, cuối cùng là cuộc hôn nhân ép buộc bất đắc dĩ và tang thương. Tám năm trước là năm 2004, hẳn cũng là năm em gái anh ta tự sát, Tần Thiệu đối mặt với cảnh mất em gái, bố lấy cái chết ép buộc, anh ta làm thế nào vượt qua được?
Một người lập tức đăng bài kim ốc tàng kiều. Tôi vừa nhìn đã biết đang nói mình. Trước đây tôi luôn đọc chuyện của người khác trên mạng, nay cuối cùng cũng được đọc chuyện của mình.
Người kia tự xưng là người nhà của nữ giúp việc nhà Tần Thiệu, nay nữ giúp việc kia đã nghỉ việc cho nên cuối cùng cô ấy không cần cố kỵ nữa mà chia sẻ với mọi người bí mật này. Cô ấy nói: “Tôi nhịn đến sắp tè ra quần rồi. Thật ra Tần Thiệu từ lâu đã bao nuôi một cô sinh viên. Nghe nói bề ngoài chỉ đẹp hơn bình thường một chút, tuyệt đối không thể coi là khuynh quốc khuynh thành, đứng cùng Tần Thiệu còn lâu mới bằng Lục Khinh Thiên và anh ta. Nhưng Tần Thiệu lại yêu chiều cô sinh viên kia không để đâu cho hết. Đồ ăn toàn bộ đều theo khẩu vị vủa cô ấy. Có món nào cô ta gắp nhiều hơn vài lần lập tức sai dì tôi đi mua. Cô sinh viên này còn kén ăn, đặc biệt thích ăn môi cá nhám hầm bí đỏ, cái món nấu đặc biệt mất công ấy. Sau này mới biết cô ấy tưởng môi cá nhám là gân bò.
Sau đó còn xuất hiện chuyện kinh khủng hơn cơ các đồng chí ạ. Có một ngày cô nàng cực phẩm này nhiệt huyết dâng trào, đột nhiên mua một đống sơn, tô mấy căn phòng theo phong cách đơn giản trong căn biệt thự kia thành cầu vồng bảy màu. Cô ta nghĩ cô ta là công chúa Bạch Tuyết chắc, cho bảy chú lùn mỗi người một phòng rực rỡ sắc màu hay sao! Mấu chốt là cô ta còn luân phiên ngủ trong mấy phòng đó! Dì tôi dọn phòng mà phải chịu đựng kiểu trang trí như mù màu ấy đến khổ.
Mọi người nghĩ như thế đã là cực hạn rồi? Không, cô nàng cực phẩm nào có thể để người thường chúng ta lý giải? Cô nàng này bỗng mua một đống cá thả vào ao phong thủy, còn ngồi bên cạnh câu cá! Đúng thế, câu cá đấy! Còn bẻ cần câu nhảy vào ao bắt cá ăn! Đi theo là một con chó què chân xấu xí, mẹ ơi, khắp nơi là nước bẩn lại bắt dì tôi quét dọn. Nhưng Tần Thiệu người ta chỉ nhìn rồi yên lặng kéo tay cô ta lên lầu, ngay cả một câu mắng cũng không dám nói! Mọi người có tin được không?
Khiến người ta phát điên là cô ta còn xới tung thảm cỏ lên, thảm cỏ đắt tiền vậy mà cô ta thích xới là xới, dựng một cái nhà kính trồng cải thìa! Còn kéo Tần Thiệu trồng cùng! Tần Thiệu đấy, tổng giám đốc tập đoàn Thiệu Dương đấy, một anh tài thương trường như vậy lại chiều cô ta như chiều Đắc Kỷ, có ngày cô nàng cực phẩm người ta bị ốm, Tần Thiệu còn kéo quản gia đi giúp cô ta tưới nước!!!
Mọi người nói xem có phải cô nàng cực phẩm này cho Tần Thiệu uống thuốc mê không? Bây giờ cô nàng cực phẩm này còn chơi trò mất tích, gần đây Tần Thiệu ly hôn, mất tiền, chắc là cô nàng cực phẩm thấy cây rụng tiền không còn mấy trái nữa liền bỏ chạy. Ai ui, nghe nói Tần Thiệu cho tất cả giúp việc nghỉ hết, một mình trốn trong nhà chữa thương kia kìa. Nếu là tôi, dù phải quật ba tấc đất cũng phải tìm ra cô ả này.
Đương nhiên làm thịt thì người khác làm đi, nếu tôi làm thịt cô ta nhỡ may Tần Thiệu mất hứng chắt đứt đường lui của dì tôi thì tôi sợ lắm. Có điều tư liệu về cô nàng này rất ít, cho tới giờ chưa nói với dì tôi được mấy câu. Tần Thiệu cũng không bao giờ gọi tên cô ta. Chỉ biết họ Lô, mọi người có quen nữ sinh viên nào họ Lô không?”
Bài đăng như vậy lập tức hấp dẫn người ta vây xem rồi chém giết. Có người bình luận “Hâm mộ và ghen tị”, có người mắng “Tiểu tam không biết xấu hổ”, có người đùa “chủ nhà YY đấy à”, có người nói “mỗi người đàn ông thành công đều có một điểm cổ quái”, đủ loại quan điểm loại nào cũng có, chỉ không có ai nói đỡ cho tôi.
Đương nhiên không có ai nói đỡ cho tôi. Nếu là tôi trước đây nhìn thấy bài đăng thế này, ngay cả “hâm mộ” tôi cũng không có, chỉ có “ghen tị”, nếu có người đàn ông nào bị tôi giẫm dưới chân, mặc tôi ầm ĩ, mặc tôi tùy hứng, mỗi khi quay đầu lại vẫn thấy người đó đứng phía sau yêu chiều nhìn tôi cười, tôi chết cũng nhắm mắt.

Tôi đọc lại bài này một lần nữa, cảm giác như nghe một bài hát cùng ca từ nhưng khác giai điệu, phong cách hoàn toàn tách biệt, trước đây là tình ca thống khổ, nay biến thành ca khúc thị trường tràn ngập trên mạng. Tôi suy nghĩ về ca từ nhưng không cách nào sinh ra một chút đồng cảm với giai điệu mới. Cô ấy cố gắng xây dựng hình tượng Tần Thiệu theo phong cách tình thánh. Tiếc rằng cô ấy biết đâu là tình thánh quay đầu đã từng roi quật vào cô nàng cực phẩm kia, uy hiếp, đe dọa, bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nếu cô ấy cũng như cô nàng cực phẩm kia, bệnh của bố bị nắm giữ trong tay anh ta, tình yêu từng tin tưởng bị bóp chặt trong tay anh ta, cô ta cũng giống cô nàng cực phẩm này chứ?
Tôi đóng trang web, ngẩn người nhìn màn hình. Trong đầu tôi là câu chữ vừa nhìn thấy “một mình trốn trong nhà chữa thương kia kìa. Nếu là tôi, dù phải quật ba tấc đất cũng phải tìm ra cô ả này”.
Tôi nghĩ có lẽ Tần Thiệu đã bỏ cuộc tìm tôi rồi. Lần đầu tiên anh ta nghe lời tôi như thế. Tôi để lại một tờ giấy trên bàn cơm ở quê, trên đó chỉ ghi một câu: “Tôi sẽ nuôi nấng đứa bé. Đừng tìm tôi.”
Tôi ở lại thôn Ngật Đáp thêm hai tháng nữa, bụng đã hiện ra, thường có thể cảm nhận được đứa bé trở mình vươn vai bên trong. Tôi nghĩ đứa bé này nhất định giống tôi, bởi vì cho tới giờ tôi chưa từng thấy bố nó làm bất cứ động tác giãn gân cốt nào. Anh ta luôn thẳng lưng, rất giống thương nhân thời dân quốc đứng cạnh chiếc ô tô cổ điển, trên cổ vắt chiếc khăn dài.
Cuối cùng tôi cũng tìm được một công việc viết luận văn thông qua một diễn đàn, thời nay một số sinh viên đại học ngoại trú rất có tiền, cái gì cũng thích chỉ không thích học, để đối phó với thầy cô và nhà trường đã ra bảng giá rất cao với luận văn tốt nghiệp. Tôi vốn đã làm giảng viên một thời gian, đối với công việc thế này từng vô cùng khinh bỉ. Nhưng đối với một người phụ nữ đọc sách hơn hai mươi năm, ngoại trừ cầm bút không còn biết làm gì, lại muốn mai danh ẩn tích còn có thai mà nói, đây dường như là hy vọng duy nhất, tôi đè nén cảm giác tội lỗi đạo đức, nhận lấy việc này.
Để giảm thiểu tia phóng xạ, tôi viết lên giấy trước rồi mới mở máy tính đánh chữ. Tuy chưa đến mức mặc quần áo chống phóng xạ nhưng trong lòng vẫn có chút kiêng kỵ. Thỉnh thoảng online tôi lại trò chuyện với Trịnh Khai Kỳ một lúc. Tôi đoán hiện giờ anh ta đã coi tôi là bạn tri kỷ, mỗi lần chưa nói được vài câu chủ đề câu chuyện đã hướng đến bạn gái cũ của anh ta.
Tôi cũng không nhắc nhở chỉ mặc anh ta nói. Tôi nghĩ, nếu một người trong lòng có hoài niệm vừa đau vừa hận nói ra mọi việc, có lẽ ngày nào đó khi nhắc tới tên người cũ trái tim họ đột nhiên sẽ rộng mở khai sáng, rẽ mây nhìn thấy ánh mặt trời, hiểu được rằng người kia chỉ là một mục tiêu lầm lạc, thật ra người kia chỉ giống một người qua đường, ở trọ trong tim họ một đêm, trời sáng lại thu dọn hành lý tiếp tục bôn ba tới mục tiêu kế tiếp. Còn tôi, tôi khuyết thiếu một con đường như vậy, trái tim luôn bình tĩnh, giống một miếng bọt biển thấm hết mưa dầm, ẩm ướt lạnh lẽo; miệng tôi luôn đóng băng, giống như ngậm một miếng mù tạc rất lớn, hai mắt rưng rưng, cái mũi nóng bỏng.
Một ngày, cuối cùng luận văn cũng hoàn thành, tôi định vào thị trấn mua áo bầu rộng hơn một chút. Khi nói chuyện này với Trịnh Khai Kỳ, anh ta nói muốn đi cùng tôi. Tôi nghĩ dù sao anh ta cũng làm việc trong thị trấn, công việc cũng không quá bận rộn, liền để anh ta bớt thời gian nghỉ trưa cùng nhau ăn một bữa cơm.
Thật ra thị trấn rất nhỏ, chỉ cần nửa giờ đã dạo hết khu buôn bán một vòng. Tôi mua vài bộ quần áo, lại mua cho bọn trẻ vài món đồ văn phòng phẩm rồi ngồi trong một nhà hàng tương đối khí thế trong thị trấn chờ Trịnh Khai Kỳ nghỉ trưa tới đây. Nói là khí thế vì nó là nhà hàng hai tầng duy nhất trong khu này. Còn chưa tới giờ cơm trưa, hơn hai mươi chiếc bàn trong nhà hàng chỉ có một mình tôi.
Tôi vừa định gọi phục vụ rót cho tôi cốc nước bỗng có người gọi tôi một tiếng: “Lô Hân Nhiên…”
Tổi ngẩng đầu nhìn theo tiếng gọi đến từ một người phụ nữ ước chừng sắp sinh, bởi vì sắp tới sản kỳ nên gương mặt phù thũng, bề ngoài có chút quen mắt nhưng tôi không nhớ ra ngay được, sau khi tìm tòi trong trí nhớ một hồi không có kết quả, tôi đành phải dùng ánh mắt có lỗi nhìn cô ấy.
Cô ấy cũng không ngại, sờ mặt mình nói: “Tớ là Thi Tiểu Xuyên đây, có phải gần đây béo quá không? Không còn cách nào khác, trước khi mang thai tớ đã béo hơn hồi học đại học hai mươi cân, giờ càng không cần nói.”

Giờ tôi mới nhớ ra cô ấy là lớp trưởng lớp đại học của mình. Khi đó tôi say mê Ôn Khiếu Thiên, hoàn toàn trọng sắc khinh bạn, gần như không tham gia hoạt động trong lớp, bạn đại học cũng không có mấy người. Nếu cô ấy không phải lớp trưởng có lẽ ngay cả cảm giác “quen mắt” cũng không có.
Đã ba tháng nay tôi không gặp người quen, nay gặp được đương nhiên mừng rỡ: “Sao cậu lại ở đây, lớp trưởng?”
Thi Tiểu Xuyên thấy tôi nhớ ra cô ấy cũng cười rạng rỡ như trăm hoa đua nở, cô ấy xoa bụng nói: “Tớ làm việc ở một đơn vị gần đây, thời gian nghỉ sinh tương đối dài, vừa nghĩ tới việc sinh con vất vả này tớ liền nghỉ sớm một chút. Nhà hàng này là của nhà chồng tớ, tớ giúp trông hàng, thu tiền. Sao cậu lại ở đây?”
Tôi có chút nghẹn lời, mập mờ qua chuyện: “Tớ cũng gần giống cậu, cũng nghỉ phép ấy mà.”
Dường như Thi Tiểu Xuyên thật sự vui vẻ, đại khái là người có thai gặp một người có thai khác sẽ muốn trò chuyện vài câu, huống hồ còn là bạn học cũ. Cô ấy nhiệt tình mời tôi tới nhà cô ấy ngồi chơi. Tôi nói tôi còn đang chờ bạn, không tiện lắm. Thi Tiểu Xuyên vung tay lên nói: “Nhà tớ có ở đâu đâu, ngay trên lầu thôi. Sau khu nhà ăn trên lầu còn có hai gian phòng. Nếu có người tới tìm cậu tớ sẽ bảo phục vụ thông báo một tiếng là được.”
Thịnh tình không thể từ chối, tôi đành đi lên. Hai người chúng tôi ngồi trong phòng cô ấy trò chuyện về một số đề tài đau khổ khi làm mẹ. Bỗng Thi Tiểu Xuyên hỏi tôi: “Đúng rồi, Lô Hân Nhiên, cậu có biết Tần Thiệu gần đây đang nổi như cồn không?”
Tôi thầm giật mình, đã mấy tháng không ai nhắc tên anh ta trước mặt tôi, bây giờ nghe thấy tôi có chút không quen.
Tôi mất tự nhiên nói: “Biết chứ, trên mạng rất nhiều tin tức của anh ta.”
Thi Tiểu Xuyên lấy một quyển album từ trong tủ tường ra, vừa lật vừa nói: “Vậy cậu biết không, Tần Thiệu có một cô em gái tên Tần Lộ, từng là bạn học với chúng ta một thời gian đấy! Cậu có ấn tượng gì không?”
Cô ấy dùng ngón tay hơi sưng phồng chỉ tấm ánh tập thể cho tôi xem. Trên sân bóng cỏ xanh mượt, một đám nữ sinh mặc bộ trang phục cổ động viên mát mẻ, mái tóc ẩm ướt, đồng loạt giơ hai ngón tay cười rạng rỡ trước ống kính giống như những bông hoa hướng dương nồng nàn nở rộ.
Trong đó có một bông hoa hướng dương gương mặt xinh xắn, lông mày cong cong, váy ngắn khẽ bay trong gió, độ cong trên môi vừa vặn lộ ra một chiếc răng khểnh.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra ngày đó trong khu nghĩa trang Hoàng Cảng tôi từng cảm thấy em gái Tần Thiệu có chút hợp mắt, thì ra từng cùng trường nửa năm.

Tôi lắc đầu, nói với Thi Tiểu Xuyên: “Tớ không ấn tượng lắm, cậu nói một chút về cô ấy đi.”
Thi Tiểu Xuyên nói: “Cô ấy là học sinh trao đổi năm thứ tư với chúng ta, tính cách rất tốt, đối với ai cũng khiêm nhường giống như không biết tức giận là gì, giờ tới mới biết nhà cô ấy lại giàu như thế, đúng là một cô gái tốt hiếm có. Đúng rồi, cô ấy còn hỏi thăm cậu vài lần đấy.”
Tôi vội vàng hỏi: “Hỏi thăm tớ? Vì sao?”
Thi Tiểu Xuyên lắc đầu nói: “Cô ấy không chỉ hỏi thăm cậu còn hỏi thăm bạn trai cậu nữa. Tớ đoán cô ấy có ý với bạn trai cậu, có điều thấy cô ấy không truy hỏi đến cùng, hình như cũng không giống lắm.”
Tôi nhớ Tần Thiệu từng nói Tần Lộ vì tự sát mà qua đời. Nhà Tần Thiệu và nhà Ôn Khiếu Thiên vốn là hàng xóm, hai người là thanh mai trúc mã tình cảm rất tốt, rất có thể Tần Lộ đã yêu Ôn Khiếu Thiên lúc nào không hay, bởi vậy Tần Thiệu cũng rất yêu quý Ôn Khiếu Thiên, nên Ôn Khiếu Thiên mới giới thiệu với Shelly rằng có một anh trai hàng xóm rất thương anh ta, còn trong thời gian ba năm quen nhau, anh ta chưa một lần nhắc tới Tần Thiệu với tôi, là bởi vì nhắc tới Tần Thiệu sẽ phải nhắc tới Tần Lộ. Sau đó, có lẽ Ôn Khiếu Thiên ngả bài với Tần Lộ, Tần Lộ không chịu nổi chuyện này mà tự sát. Tần Thiệu giận chó đánh mèo vào tôi, vì vậy anh ta mới chọn tôi làm tình nhân của anh ta, ngay từ đầu đã chán ghét tôi, căm hận tôi. Lại sau đó, Tần Thiệu dùng chuyện của tôi khiêu khích Ôn Khiếu Thiên, không chỉ nhằm vào tôi mà còn vì em gái dưới suối vàng.
Mặc kệ thế nào, trong mắt Tần Thiệu, tôi và Ôn Khiếu Thiên đều là hung thủ giết chết em gái anh ta.
Đáp án dường như được vạch trần trong chớp mắt. Trong lòng tôi có chút khó chịu, dù sao cũng có một sinh mệnh trẻ tuổi vì tôi mà sớm héo tàn, lại nặng thêm tội lỗi đời này của tôi.
Thi Tiểu Xuyên thở dài nói: “Thật đáng tiếc, năm học trao đổi còn chưa kết thúc cô ấy đã tự sát. Nghe nói vì bị một lão già làm nhục, thật đáng thương, nghe nói lão già kia đủ tuổi làm cha cô ấy! Đúng là cầm thú! Loại người như vậy nên xuống địa ngục hết đi!”
Tôi có chút không tin nổi: “Cái gì? Làm nhục?” Những suy luận vô cùng logic của tôi vừa rồi đều bị phản bác, lẽ nào thật sự không liên quan đến tôi?
Thi Tiểu Xuyên gật đầu: “Đúng vậy, cuối tháng chín, cô ấy bị người ta chuốc thuốc đưa tới khách sạn thành phố, khi tỉnh lại đã nhảy lầu tự sát, nghe nói khi tự sát trong tay còn cầm một tấm danh thiếp. Có điều tin tức bị phong tỏa rất nhanh. Tớ biết chuyện này cũng vì khi đó bố tớ làm quản lí của khách sạn đó.”
Cuối tháng chín, khách sạn thành phố, danh thiếp, trong tim tôi xuất hiện một tảng đá lớn đã từng chìm sâu, nước mưa xối xả đang dần cuốn đi lớp bùn đất, lộ ra tảng đá ký ức trong tôi. Nơi đó là một mảnh hỗn loạn.
Tôi run run kéo tấm ảnh lại gần, nhìn lông mi, đôi mắt của Tần Lộ, nhìn chiếc răng khểnh của cô ấy, trong đầu rốt cuộc hiện ra cảnh tượng kia: trên giường là một cô gái tóc tai bù xù, hoảng hốt ngẩn ngơ. Tôi lạnh lùng nhìn mẹ tôi giật phăng tấm chăn trên người cô ấy, tiếng chửi “con điếm” và tiếng bạt tai vang lên, xuất hiện cùng với tiếng cô gái khóc lớn là chiếc răng khểnh. Khi bỏ đi, tôi ném lại tấm danh thiếp “con gái tổng giám đốc công ty điện tử Lô thị Lô Hân Nhiên” dành cho tình nhân của bố tôi như thường lệ, sau đó bỏ lại một ánh mắt khinh bỉ, hất cằm xoay người bước đi.
Tuy trí nhớ về bạn học của tôi có trăm ngàn chỗ hở nhưng không đến mức ngay cả chút ấn tượng cũng không có. Khi đó đã là năm thứ tư, tính kỷ luật hạ đến mức đóng băng, tôi chìm đắm trong khoảng thời gian gặp lại Ôn Khiếu Thiên sau kỳ nghỉ hè, như tiểu biệt thắng tân hôn, ngày ngày chạy tới chỗ anh ta, căn bản không xuất hiện nhiều trên lớp. Có lẽ vì Ôn Khiếu Thiên mà Tần Lộ đã sớm biết tôi, có lẽ đã lưu ý tôi khi còn ở trong trường, nhưng tôi thật sự chưa từng gặp cô ấy, trong khách sạn thành phố là lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy. Tôi cho rằng cô ấy chỉ là một trong số đám tình nhân nhiều vô kể của bố tôi, không ngờ câu chuyện còn sâu xa như vậy.
Nếu vậy, cuộc đời quanh co của tôi không phải bắt nguồn từ Ôn Khiếu Thiên, cũng không phải từ Lục Khinh Thiên, càng không phải từ Tần Thiệu, mà từ cả nhà tôi. Bố tôi chuốc thuốc Tần Lộ, mẹ tôi dùng bạo lực và ngôn từ vũ nhục Tần Lộ, còn tôi, là bạn học và tình địch của cô ấy là một giọt nước làm tràn ly.

Là cả nhà chúng tôi, là cả nhà chúng tôi chung tay đẩy Tần Lộ lên khách sạn hơn ba mươi mét, khiến cô ấy mất đi toàn bộ nhiệt huyết về cuộc đời trong một đêm, tuyệt vọng đau thương mà nhảy xuống. Tần Thiệu hận tôi, hận cả nhà tôi đến khắc cốt ghi tâm.
Tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc trước đây cuối cùng cũng tan. Tất cả những hành động biến thái của Tần Thiệu đối với tôi đều có lý do, những lời nói kỳ quái của anh ta cũng có lý do. Ví dụ như anh ta nói Giáng Sinh của chúng ta vĩnh viễn sẽ không vui, ví dụ như đêm giao thừa anh ta nói không muốn gặp bố mẹ tôi, ví dụ như anh ta nói ước gì tôi chết đi, người như tôi không nên có kiếp sau.
Tôi có chút sợ hãi bất an, giống như tôi luôn đi trong đêm tối yên lặng chờ đợi anh bình minh đến, nhưng ánh nắng rạng đông mãi mãi không xuất hiện, tôi thấp thỏm ngồi ôm cây đợi thỏ, ngồi xuống chờ mặt trời lên. Thế nhưng, có người nói bên tai tôi: sao cô không sờ lên mặt cô đi, cô bị người ta bịt mắt rồi, mặt trời đã lên lên xuống xuống rất nhiều lần, ánh mắt trời cũng thường chiếu lên người cô, vì sao cô vẫn cố chấp như thế, cô thật sự ở trong bóng tối sao?
Đúng, chân tướng vẫn gần trong gang tấc, chỉ có tôi tự che hai mắt mình, cố gắng dựa theo trí tưởng tượng biến mình thành kẻ bị hại an toàn nhất. Biểu hiện của Tần Thiệu đối với tôi không bình thường, tôi chưa bao giờ tận mặt hỏi anh ta, chỉ mặc mình suy đoán. Tôi dùng suy nghĩ ác độc cỡ nào suy đoán anh ta, chỉ có như vậy tôi mới có thể tự cân bằng. Tôi vẫn dựa vào tâm lý tội phạm này thuyết phục chính mình Tần Thiệu là một đại ác ma, tôi là một con cừu non không thể trốn tránh.
Hôm nay, tôi từ người bị hại biến thành hung thủ, đủ loại báo ứng nhiều năm qua quấn quanh gia đình tôi, cuối cùng ông trời cũng chỉ cho tôi thấy: Lô Hân Nhiên, tội lỗi của cô đâu chỉ nặng một tầng, mười tám tầng địa ngục từ lâu đã có chỗ cho cô rồi, chỉ chờ ngày cô tới nhận mà thôi.
Tôi nhìn thấy Thi Tiểu Xuyên vẫn cố gắng nói chuyện với tôi, nhưng lỗ tai tôi đã gặp vấn đề, không còn nghe thấy gì nữa; một lúc sau, tôi lại thấy Trịnh Khai Kỳ xuất hiện trước mặt tôi, anh ta cũng lo lắng nhìn tôi, thế nhưng tôi không cất nổi một câu. Tôi như một người tham gia trò chơi “một… hai… ba… người gỗ”, không biết phải giải thoát thế nào, đành phải mở to mắt nhìn bọn họ châu đầu ghé tai thương lượng phải làm thế nào.
Cuối cùng Trịnh Khai Kỳ kéo tay tôi, nhét vào trong xe. Bên ngoài nắng gắt như lửa, trong xe cũng là hơi nóng hầm hập. Ánh mặt trời chói chang chiếu qua cửa sổ xe, từng tia nắng quất lên người tôi, đau rát làn da tôi. Toàn thân tôi đổ mồ hôi, trong lòng lại cảm thấy lạnh như ngày đông giá rét. Tôi khốn khổ ôm bụng dựa vào cửa sổ cuộn người lại, sau đó ảm đạm nhìn ra ngoài.
Tôi bỗng nhớ tới lần trước khi tôi và Tần Thiệu còn ở bên nhau, ánh mặt trời dịu dàng như thiếu nữ đa tình xuyên qua khe hở nhỏ, từng tấc chiếu vào người tôi, khi đó trong tay con khỉ nhỏ có bức ảnh chụp đứa bé, trên người Tần Thiệu là những chiếc bóng loang lổ, tôi ngồi bên cạnh anh ấy, trái tim bình yên đến mức tựa như nằm trên mây trắng.
Tôi quay đầu nói với Trịnh Khai Kỳ: “Xin anh đưa tôi tới phía sau công viên thành phố A, ở đó có một con đường lên núi, sẽ thấy một cánh rừng phong. Xin anh hãy đưa tôi tới đó.”
Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi đã chịu mở miệng, nhưng vẫn bình tĩnh lái xe theo địa chỉ tôi nói. Tôi nhìn những tấm biển báo giao thông quen thuộc, nói với anh ta từng câu từng chữ như tốn rất nhiều sức lực: “Tên tôi là Lô Hân Nhiên, tôi bỏ nhà đi không phải vì bạo lực gia đình mà vì lý do giống như của bạn gái anh. Nếu anh chán ghét tôi có thể bỏ tôi xuống ở bất cứ chỗ nào.”
Trịnh Khai Kỳ đột nhiên dừng xe, tôi cho rằng anh ta sẽ bảo tôi xuống xe, nhưng anh ta chỉ liếc nhìn tôi nói: “Người như các cô rồi sẽ gặp báo ứng.” Sau đó tiếp tục lái về phía trước.
Tôi nói: “Đúng vậy, chúng tôi rồi sẽ gặp báo ứng.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận