Nhưng dù sao Tần Thiệu cũng không phải kẻ biến thái như thế. Anh ta nhàn nhã nằm trên giường, nhìn tôi khoác áo choàng tắm, đứng ngây người giữa phòng ngủ như một con ngốc.
Phòng ngủ của anh ta bày biện vô cùng đơn giản. Ngoại trừ một cái giường lớn và một cái tủ, không còn gì khác.
Tần Thiệu vẫy tay với tôi. Tôi ngoan ngoãn bước tới.
Anh ta vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh, tôi lại ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh ta.
Tôi nghĩ, diễn viên, khi quay bộ phim đầu tiên, không biết bọn họ đã đối mặt với ống kính thế nào? Có câu nói “hết phim, ta chia tay”, nếu phim thật sự đã hết, không biết cố nhân có thật sự bị trục xuất khỏi trí nhớ hay không?
Tần Thiệu thật sự là “cầm thú”. Bố tôi nói rất đúng, càng là người nhã nhặn, nội tâm lại càng mặt người dạ thú.
Khi Tần Thiệu sát lại gần, tôi cảm giác như một ngọn núi lớn đang ập tới. Bản thân anh ta đã là một người có khí thế quân vương, với những nhân vật như thế, dù có ngu ngốc cỡ nào tôi cũng cảm nhận được. Vì vậy, tôi quay đầu đi theo bản năng.
Tần Thiệu lại dùng bàn tay to lớn, lạnh lẽo của anh ta để nắm lấy cằm tôi, nhẹ nhàng xoay đầu tôi lại. Ánh mắt anh ta là một sự xâm chiếm mãnh liệt, nhưng không phải ánh mắt thú tính khi nhìn thấy phụ nữ khỏa thân, mà là chán ghét, là căm thù, là khinh thường. Tôi không nhìn lầm, từ khi nói chuyện, anh ta đã bắt đầu chán ghét tôi. Tôi cảm thấy chuyện này là một âm mưu, nhưng tôi nghĩ, tôi không xu dính túi, bố tôi đang nằm trên giường bệnh, tôi thật sự không có gì đáng để người ta âm mưu với chẳng dương mưu.
Tôi nhìn vào mắt anh ta, không tránh khỏi sợ hãi, đành phải liều mạng giãy dụa lùi sang bên cạnh. Nhưng Tần Thiệu đè trên người tôi, tôi di chuyển một lúc lâu cũng không có một chút tác dụng.
Anh ta lạnh lùng nói: “Vừa rồi đã cho cô cơ hội, hiện giờ hối hận đã không kịp nữa rồi.”
Giống như một bộ phim hành động Hồng Kông những năm 90, dường như câu nói đó vừa chấm dứt, tôi nên bị bắn chết.
Đôi môi của anh ta hạ xuống trên môi tôi. Hàm răng gặm vào môi tôi. Đây hoàn toàn không phải hôn, cái này phải gọi là cắn xé mới đúng. Tôi đau chết được. Nhưng mắt vẫn mở lớn, không có một chút biện pháp. Khi tay anh ta sờ qua ngực tôi, tôi lắc đầu, cầu xin nhìn anh ta, tôi muốn nói tôi hối hận, tôi hối hận rồi. Tôi không biết khi thực hiện lại khó khăn như thế. Cho dù lăng trì xử tử bản thân, tôi cũng không muốn quan hệ không có tình yêu.
Có lẽ anh ta không nhìn thấy, hoặc là dù có thấy, anh ta cũng trực tiếp không đếm xỉa đến. Cơ thể anh ta chậm rãi trượt xuống, đôi môi cắn vào cổ tôi. Giống cách thức của một con báo săn mồi. Tôi đau đến mức không nhịn được, nhưng kỳ quái là càng đau suy nghĩ của tôi càng tỉnh táo. Tôi biết tôi đang tiến hành một cuộc giao dịch thân thể. Tôi nghĩ đến người cha gầy trơ xương nằm trên giường bệnh, nhớ tới người mẹ điên cuồng khóc lóc, và nhớ tới Ôn Khiếu Thiên. Anh từng dịu dàng hôn tôi như hôn một khối thủy tinh dễ vỡ.
Tôi nghĩ có lẽ anh thật sự đã chết, nếu không, sao anh có thể nhẫn tâm nhìn tôi ở đây, bị người ta ức hiếp?
Khi Tần Thiệu tách hai chân tôi ra, tôi đột nhiên cảm thấy buồn nôn, là một cơn buồn nôn sinh lý, axit trong dạ dày đang cuộn lên. Có lẽ tôi không cách nào tiếp nhận một người đàn ông khác ngoài Ôn Khiếu Thiên chạm vào cơ thể tôi, nó say đắm chủ nhân trước kia của nó như vậy, trung thành như vậy, khiến linh hồn cư ngụ bên trong chìm vào u mê.
Tần Thiệu còn đang bận rộn việc của anh ta, khi cơ thể bắt đầu chuyển động có tiết tấu, rốt cuộc tôi không nhịn được nữa, “ọe” một tiếng nôn ra chiếc giường lớn khắc hoa, đẹp đẽ, quý giá kia.
Tôi nghĩ Ôn Khiếu Thiên thật sự đã chết, vì vậy linh hồn anh đang biểu thị sự kháng nghị.
Còn tôi cảm thấy mọi chuyện thật sự hỏng bét, tôi chưa từng xem bất cứ bộ tiểu thuyết hay phim ảnh nào đề cập tới chuyện đang làm tình tới một nửa mà nôn ra thì giải quyết thế nào, huống hồ song phương còn là quan hệ thuê mướn. Tôi lo lắng không biết hành vi của tôi có khiến Tần Thiệu sợ hãi, khiến cuộc sống sau này của anh ta bị ám ảnh hay không, nếu có, tôi không chỉ không lấy được tiền mà rất có thể còn bị truy sát.
Anh ta đứng lên, dáng vẻ giống như đã gặp quen sóng to gió lớn, nói: “Đi rửa sạch.” Có lẽ anh ta chỉ đang làm bộ gió êm biển lặng, ra vẻ lạnh lùng phong độ mà thôi.
Tôi hoảng hốt lập tức trốn vào phòng tắm. Ở trong đó, tôi ôm bồn cầu ho khăn, nhưng không hề nôn ra bất cứ thứ gì. Mấy ngày nay tôi không ăn uống tử tế, tôi cũng không rõ vừa rồi trong bụng tôi có gì để nôn ra nữa. Chuyện này dường như đi ngược với chủ nghĩa duy vật.
Khi tôi ra khỏi phòng tắm, Tần Thiệu đã ở trong căn phòng vừa nói chuyện chờ tôi.
Tôi run như cầy sấy nói: “Tần tiên sinh, tôi thật sự không cố ý.”
Tần Thiệu nói: “Lại đây.”
Tôi làm theo lời anh ta.
Anh ta nói: “Cởi áo choàng ra.”
Tôi cũng làm theo.
Anh ta nói: “Ngồi lên.”
Tôi do dự một chút rồi cũng ngoan ngoãn ngồi lên.
Tần Thiệu rất nhanh đã tìm đúng vị trí, không có bất cứ khúc dạo đầu nào, cứ thế tiến vào.
Anh ta nói: “Tự cô chuyển động.”
Tôi nghĩ đây là chuyện nhục nhã nhất xảy ra trong đêm nay. Nhưng cảm giác hối hận vừa rồi không còn nữa. Khi đó sợ hãi nên mới như vậy, hiện giờ tôi đã điều chỉnh được, tôi phải đối mặt với hiện thực lần thứ hai.
Đối với chuyện làm tình này tôi chỉ có một lần kinh nghiệm, hoàn toàn chưa từng thử tư thế như thế này, anh ta bảo tôi chuyển động, tôi đành chuyển động.
Tôi đặt hai tay lên vai anh ta, còn tay anh ta đặt trên lưng tôi. Tôi không dám nhìn anh ta, đành phải nhìn chiếc đồng hồ treo tường lớn phía sau. Quả lắc không ngừng lay động, tính toán sự cam chịu, nhục nhã của tôi dài bao lâu. Lớp thủy tinh dưới ánh đèn phản chiếu ra hình ảnh trần trụi của hai chúng tôi. Chúng tôi gặp mặt hai lần, tính đến nay đã làm tình hai lần, hiện giờ đang là lần thứ ba.
Trong tấm kính, tôi như một con rắn độc phun cái lưỡi của mình, quấn trên một người đàn ông xa lạ. Tôi nhìn thấy một ảo giác, hoặc là sự thật: trên gương mặt xấu xí của tôi đầy vết máu, tôi đang dùng sức cấu xé nó, từng mảng da nhuốm máu lả tả rơi xuống. Dưới chân tôi là nham thạch nóng chảy, là những thanh sắt đỏ rực, ánh lên gương mặt đầy máu của tôi, giống như rơi xuống địa ngục.
Dạ dày tôi đột nhiên lại bốc lên cảm giác buồn nôn. Nước axit trào lên quá nhanh, tôi không khống chế kịp, lập tức phun lên cơ thể trơn bóng của Tần Thiệu.
Tôi chưa từng ngờ được rằng thì ra tôi là một người có bệnh cuồng sạch về tinh thần như thế. Tôi không có cách nào tiếp nhận quan hệ không tình yêu. Ngay cả tư cách làm tình nhân tôi cũng không có.
Tôi nên vỗ tay tuyên dương chính mình hay là bi ai đây ?
Tần Thiệu vung tay một cái hất tôi xuống đất. Tôi đập lên sàn đá cẩm thạch, trán đột nhiên rất đau. Tôi nghĩ anh ta có quyền tức giận. Tôi không chỉ không hợp cách mà còn là một tình nhân kém cỏi nhất. Ngay cả sự phục vụ cơ bản nhất tôi cũng không cung cấp được.
Bóng lưng Tần Thiệu đi vào phòng tắm giống như một con hổ đang nổi trận lôi đình. Tôi rất sợ, nằm tại chỗ không dám động đậy, chờ anh ta đi ra.
Nhưng khi đi ra, anh ta còn tức giận hơn cả lúc bước vào phòng tắm. Anh ta bước nhanh về phía cầu thanh, gầm lên với người dưới lầu: “Chú Minh, gọi bác sĩ tới đây.”
Tôi vốn là một người tính cách lạnh nhạt, nhưng “vô dục tắc cương*”, thỉnh thoảng sẽ nói một vài lời thô tục, làm một ít hành động vĩ đại. Mặc dù chưa tới trình độ dũng mãnh, nhưng tốt xấu gì cũng không phải một kẻ hay khom lưng cúi mình. Nhưng sự tình trong buổi tối ngày hôm nay đã phát triển hoàn toàn vượt qua dự đoán của tôi, hơn nữa mỗi một chuyện ngoài dự đoán đó lại làm tôi vô cùng sợ hãi. Tôi bị dày vò đến mức tinh thần yếu đuối, có chút hoài nghi tính hiện thực của những chuyện trong tối nay. Tôi vẫn luôn chờ đợi có người vỗ tay một cái, hoặc bên cạnh có một tiếng “tách” vang lên, sau đó tôi có thể an toàn tỉnh lại, tuy còn sợ hãi nhưng phát hiện ra tất cả chỉ là ảo ảnh, mọi chuyện chỉ là một đoạn kịch tức cười tự biên tự diễn.
* Vô dục tắc cương: trích từ cặp câu đối của Lâm Tắc Từ “Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại. Bích lập thiên nhẫn, vô dục tắc cương.” (Biển lớn dung nạp trăm nghìn dòng sông, tấm lòng bao dung mới có thể trở nên vĩ đại. Vách núi nghìn trượng sừng sững, không mang dục vọng thì có thể giữ mình cương trực.)
Trên thực tế, dường như đây thật sự là một màn kịch, hơn nữa còn là một màn kịch câm, Tôi ngơ ngác chờ trên mặt đất, khi Tần Thiệu nói với tôi “đứng lên”, tôi không nghe thấy gì, chỉ nhìn thấy miệng anh ta mở ra đóng lại, giống như con cá vàng quẩn quanh trong hang, như tôi không nghe thấy anh ta đang nói gì, chỉ có thể đoán rằng anh ta đang phát âm hai chữ “đứng lên”.
Tần Thiệu đành phải ngồi xổm xuống, bế tôi lên, đi vào một phòng ngủ phía bên kia hành lang. Tôi được anh ta bực bội khoác ột chiếc áo sơ mi nam.
Sau đó, tôi thấy một người mang theo hộp cứu thương bước vào. Ông ta cầm cồn và băng vải bôi bôi quấn quấn trên đầu tôi.
Sau đó không biết tôi đã ngủ thế nào. Dù sao đi nữa, tôi mặc chiếc áo sơ mi kia của Tần Thiệu, cảm giác đã hỗn loạn nhắm mắt một lúc. Mấy ngày nay, thần kinh của tôi luôn căng như một sợ dây đàn, toàn bộ bộ não giống như một quả bom đã giật kíp nổ. Tôi thật sự cần một giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện ngoài trời tối đen. Cũng là lúc giơ tay không nhìn thấy năm ngón. Tôi không biết thời gian đã trôi qua 24 giờ hay vẫn còn dừng lại ở nguyên vị trí.
Tôi đi chân trần tới cửa phòng. Hai bên hành lang đều là một căn phòng nối tiếp một căn phòng. Nhìn từ ngoài cửa không thấy có bất cứ điểm gì khác biệt. Tôi không hiểu một căn biệt thự cần nhiều phòng như vậy để làm gì? Cũng chẳng phải mở khách sạn, ít nhất khách sạn còn đánh số phòng, nhưng ở đây ngay cả biển số cũng không có. Hay là, những căn phòng này cũng cất giấu một đám tình nhân như tôi? Giống như trong phim thường hay chiếu, mỗi phòng là một thi thể, nghĩ tới đây, tóc gáy tôi dựng đứng cả lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tôi nghĩ rất có thể tôi đã ngủ 24 tiếng, nếu không tôi lấy đâu ra tinh thần và sức lực để tự dọa mình như thế.
Một bức tường giữa hai cánh cửa treo một bức tranh non nước. Tôi lợi dụng hình ảnh phản quang mờ mờ nhìn thấy trên trán tôi có một miếng băng gạc, tóc dựng đứng lên, giống một tên lưu manh lang thang vừa bị đánh. Đây là vai diễn tôi vẫn hằng mơ ước, không ngờ từ bề ngoài nhìn vào tôi đã đạt được mong ước, tôi cười ngây ngô với tấm kính trong một giây.
Tôi không biết khi đó Tần Thiệu đã đứng ngay gần tôi. Có lẽ tôi đã quên hết tất cả nên không cảm nhận được hơi thở của anh ta.
Anh ta nói: “Có tinh thần rồi? Xuống nhà ăn cơm.”
Tôi đành theo anh ta xuống dưới. Trên bàn đều là những món ăn vô cùng giản dị, món chính là một bát cháo hoa. Trước đây, ông bố nhà giàu mới nổi của tôi thích bày một bàn sơn hào hải vị như Từ Hi thái hậu, tôi còn thường nói với ông rằng kẻ có tiền thật sự trọng chất không trọng lượng. Hiện giờ xem ra kẻ có tiền cả chất và lượng đều không coi trọng.
Tôi cũng không có gì ghét bỏ, chỉ cần có ăn là được. Trên bàn cơm, tôi và Tần Thiệu đều không nói gì. Nhà giàu ấy mà, đều tương đối có giáo dưỡng, ăn không nói, uống không rằng. Trong phòng ăn chỉ có tiếng thìa chạm vào bát leng keng.
Tôi nghĩ ăn xong bữa cơm này, hai chúng tôi cứ thế giải tán. Dù sao tôi không nghĩ ra được biện pháp nào, ăn không một bữa cơm đã là không tệ rồi.
Tần Thiệu nhìn bát cháo đã thấy đáy của tôi, không biết lấy từ đâu ra một cái thẻ, để trước mặt tôi.
“Trong đó có mười vạn tệ, mật mã cũng là mười vạn.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, không biết Tần Thiệu có ý gì. Tôi cho rằng, ngay thời khắc mấu chốt, tôi nôn ra người anh ta, anh ta hẳn sẽ hận tôi đến mức nghiến răng nghiến lợi. Nhưng anh ta vẫn khăng khăng cho tôi tiền, khiến tôi có chút vui mừng, giống như công nhân đáng bị đuổi việc mà vẫn được lĩnh tiền lương vậy.
“Nuôi tóc dài đi.”
Tần Thiệu còn chưa ăn xong, vì vậy anh ta lại tiếp tục cúi đầu uống cháo.
Tôi không hiểu được, không biết yêu cầu về ngoại hình này có phải là một trong những nghĩa vụ mà tình nhân phải thực hiện hay không.
“Cô nuôi tóc dài. Mười vạn trong thẻ này là chi phí để nuôi tóc.”
Tôi ngầm hiểu, ý của anh ta là mười vạn này không tính là dự chi, chỉ là số tiền ột hạng mục khác.
Tôi vui vẻ đến mức có chút quên mình là ai, hỏi: “Có phải bạn gái trước đây của anh rất giống tôi không? Còn để tóc dài nữa?”
Tôi nghĩ nếu là một câu chuyện như vậy thì tôi có thể hiểu được. Anh ta từng yêu một cô gái, nhưng cô ta đá anh ta (vì sao lại đá anh ta? Bởi vì anh ta là một tên cầm thú), sau đó, anh ta điên cuồng tìm kiếm những người phụ nữ bề ngoài giống bạn gái cũ, biến bọn họ thành dáng vẻ giống bạn gái cũ. Cha của Lý Y Bình trong “Tân dòng sông ly biệt” chẳng phải cũng làm vậy hay sao?
Nói vậy thì phù hợp và logic rồi. Nhan sắc như tôi, tuổi tác như tôi, trở thành tình nhân của anh ta, còn vô duyên vô cớ bị anh ta nhìn bằng ánh mắt căm hận. Tất cả đều thật hợp lý.
Tần Thiệu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn tôi, tôi lập tức ý thức được mình lỡ lời, ngậm miệng lại.
Ăn xong cơm tối, Tần Thiệu sai lái xe đưa tôi về trường. Anh ta nói sẽ liên lạc lại với tôi, bảo tôi mở máy 24/24. Tôi lập tức gật đầu đồng ý.