Thuần Hóa Nô Lệ Hắc Hóa


Sáng hôm sau Nguyên Bảo ngồi trên ghế ăn sáng, cậu cố gắng cúi thấp người, tốc độ không khác gì một con lười
Sau chuyện xảy ra hôm qua, cậu cũng không biết phải đối mặt với Ryan như thế nào trong khi đối phương rõ ràng là người sai, đôi khi cậu phát điên muốn mắng chửi hắn ta một trận
Liếc mắt nhìn đến vết cắn trên khóe môi rồi lại thôi, một cảm giác tội lỗi xộc vào đại não.

" Ryan, cánh môi của cậu bị sao vậy? " Triệu Tử Kỳ một bên lên tiếng, anh có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, một câu hỏi điều khiến cả hai điều giật mình.

Nguyên Bình xém chút nữa đã rơi cả thìa xuống đất, cứ như đám trẻ con yêu đương vụng trộm ý.

Ryan cười cười sao đó vươn tay xoa lên cánh môi mình trả lời " là vấp chân ngã "
Nguyên Bình trong phòng khinh bỉ tột độ, nói dối không chớp mắt đây mà,
" Cậu còn có việc ra bên ngoài, Bà Ngoại có lẽ bây giờ còn đang ngồi ngắm hoa trên lầu, ăn xong cháu có thể lên xem " Triệu Tử Kỳ dứt câu đã đem theo vali đi ra bên ngoài,
Nguyên Bình thầm cảm thán, đúng là người bận rộn có khác, hoàn toàn trái ngược với cậu mà.

Căn nhà này rất lớn như lại theo nét cổ đại truyền thống, dĩ nhiên hoàn toàn không có thang máy
Ryan một tay bế lấy cậu, một tay lại cầm xe lăn gấp gọn.


" Không Nặng à? " Ban đầu Nguyên Bình còn muốn nhìn thấy vẻ mặt khắc khổ của Ryan, hình như lại ngoài dự tính của cậu nữa rồi.

Ryan im lặng không nói gì, bàn tay ôm lấy đỡ mông cậu lại có chút không yên phận, chỉ nghe một tiếng chát vang trời cao.

Nguyên Bình đã yên vị trên xe lăn với gương mặt đắc thắng, còn Anh lại đem theo gương mặt in 5 ngón đi ngược về phía nhà bếp lấy đồ ăn cho cậu, không nhịn được lại vươn tay xoa xoa một bên má đã sưng của mình.

Nguyên Bình nghiên đầu nhìn xung quanh, cậu muốn đẩy xe về phía cửa kính đằng kia để quan sát cho rõ, một bóng người từ đâu xuất hiện đứng trước tầm mắt của cậu
Một người đàn ông trung niên với đôi mắt tam Bạch đang nhìn chằm chằm Nguyên Bình, Hắn ta đột nhiên nghiên đầu sang một bên, đôi mặt kia cũng híp lại tựa như một con dao sắt bén
" Nguyên Diệp Chi? "
" không phải ạ, cháu tên là! ưm " Bất quá lời còn chưa dứt người đàn ông kia đã phát điên mà lao vào bóp chặt lấy cổ họng của cậu, gân xanh trên trán nổi lên với đôi mắt đầy tia máu.

Nguyên Bình bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ cho run rẩy, bàn tay thô cứng kia cũng đang chặn đi đường sống của cậu, hai mắt ước đẫm cùng những cái vùng vẫy.

Vài tiếng yếu ớt vang lên, thời điểm Nguyên Bình buông tay một bóng người to lớn xuất hiện đẩy ngã người đàn ông lạ kia.

Cậu như một lần nữa thoát khỏi tay thần chết, mạng sống nhỏ bé được bảo toàn, Ryan muốn rút con dao ra trong lúc sơ hở lại bị người phía thân vùng lên đánh vào hong.

Anh ngã ra xa, cùng lúc đó rút con dao butterfly, một đường cắt xuất hiện trên bả vai đối phương, Triệu Vĩnh bị quật ngã xuống mặt đất, sươn sườn bị tổn thương nặng nề lại không thể đứng dậy.

Ryan thừa thời cơ đó tấn công, muốn một dao kết liễu đối phương mặc cho là ai
" Mau Ngừng lại " Nguyên Bình đột nhiên hét lên, Ryan cũng ngừng lại động tác, khoảng khắc đó lưỡi dao chỉ cách con ngươi của đối phương 3cm
Ryan bị Triệu Vĩnh Kỳ đẩy ngã xuống mặt sàn liền quay đầu nhìn cậu với đôi mắt khó hiểu, phía sau Nguyên Bình còn có lão thái thái cùng với Tiểu Bảo đang khiếp sợ.

Lão Thái Thái nhìn cảnh tượng trước mắt liền tức đến phát bệnh, bà nắm chặt tay gằng giọng lên tiếng " Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì "
Chính Nguyên Bình cũng không nhận ra phía sau mình từ khi nào xuất hiện bóng người, cậu liếc nhìn Triệu Vĩnh Kỳ đang đắc thắng, lại nhìn Ryan một tay đỡ lấy eo bị thương.

" Hức.


.

Bà ơi, huhu "
Lão Thái Thái đang tức giận liền nghe thấy một tiếng khóc nghẹn ngào, Bà nhìn theo thì thấy Nguyên Bình hai mắt ướt đẫm nước mắt, đến đuôi mắt cũng diễm lệ một màu đỏ hồng.

trên cổ lại hằn ra một vết đỏ tím khó coi,
" Oa, bà ơi Bình Bình đau quá, có kẻ điên bóp cổ muốn giết chết Nguyên Bình " Lão Thái Thái hai mắt tối sầm nhìn Bảo Bối nhà mình bị uất ức đến nói không nên lời
" Tiểu Bảo, Đem Thiếu Gia ra bên ngoài, nói quản gia gọi bác sĩ đến " Lão Thái Thái lên tiếng.

Tiêu bảo nghe theo liền đem Nguyên Bình ra ngoài, Ryan cũng không ở lại thêm làm gì liền đi theo cậu
Lão Thái Thái Ngước nhìn đứa con trai Riêng của chồng, một tiếng chát vang lên, một bên má Triệu Vĩnh Kỳ đã ửng đỏ, đối phương cúi thấp đầu nhận sai, nhưng vẫn nói thêm vài cậu.

" con không sai, nó là dòng máu của kẻ giết chết Chị Tạ Tranh "
Lão Thái Thái nghe đến đây hai mắt cũng ửng đỏ, bà muốn vươn tay đánh cho thằng con nghiệt súc này tỉnh ra, nhưng tay vươn lên rồi lại hạ xuống.

" Không sai, nhưng Nguyên Bình cũng là dòng máu của Tạ Tranh, là bảo vật duy nhất mà con bé để lại trên thế giới này " Lão Thái Thái lão thở dài quay lưng rời đi.

Triệu Vĩnh Kỳ đứng đó, hắn cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay của mình, một giọt máu rơi xuống sàn nhà,
Hắn Thích Tạ Tranh, thích Chị gái cùng cha khác mẹ này, Mối tình cấm kị này đã được cả hai âm thầm chấp thuận.


Như Chị Ấy lại bị tên khốn kia ***** ***, không danh phận không lễ cưới, Tạ Tranh không khác gì một người hầu bên cạch hắn cho dù từng là Thiên kim Tiểu Thư.

Đến ngày Nguyên Bình Được Sinh ra, Hắn biết Chị ấy đã không thể quay lại từ đầu, đứa trẻ đó sẽ là sợi dây giữ chặt hai người bọn họ, gã bị vứt bỏ từ đấy.

Năm Mà Nguyên Bình lên 10, Một lần trở về Nguyên Gia đã có một vụ tai nạn xảy ra, Chỉ nhận được tin Nguyên Bình hai chân tàn phế cả đời, Còn tạ tranh, vì bảo vệ đứa trẻ ấy sớm đã không còn.

Một tin như sét đánh ngang tai, Hắn như phát điên mà gào hét, đến khi bất lực lại ngồi bật khóc, mọi thứ thực sự đã kết thúc rồi.

Gã Ghét Đứa trẻ này, Lại câm hận người cha giả danh giả nghĩa kia của nó, toàn một lũ đạo đức giả.

mà nghiệt ngã thay, đứa trẻ kia khi lớn lên lại mang theo gương mặt giống ông ta đến 8 phần, Thời điểm nhìn thấy Nguyên Bình, hắn như điên mà muốn giết chết đối phương.

Nếu lúc đó Ryan không xuất hiện, có lẽ đã không còn một Nguyên Bình nào nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận