Thuần Hóa Nô Lệ Hắc Hóa


Bất giác lại cười thành tiếng, Ryan lại tiếp tục trêu đùa, bàn tay lêu lỏng ở đùi non của cậu lại di động đến bụng dưới.

Bàn tay của anh di chuyển đến đâu lại giống như một có một mạch điện ngầm, kích thước Nguyên Bình đến đứng ngồi không yên mà liên tục lắc lư cơ thể.

Ryan lại xoa đến hai hạt đậu đỏ trước mắt, bàn tay trong vô thức cũng đứng yên vài giây, Ryan lúc này thu tay lại bản thân ngồi lên giường cúi đầu thu hạt đậu kia vào trong miệng.

Đột nhiên cảm nhận được khoái cảm kỳ lạ, Nguyên Bình bị dọa đến không thể phân biệt sai trái, Cậu vươn tay đẩy cái thứ đang ngậm lấy ngực của mình ra như không thành, trong lúc bất lực lại hức lên một tiếng.

Ryan phì cười với hành động trẻ con đó, anh đánh một vòng quanh ngực của cậu, sau đó lại cắn lên một cái trên ngực tạo ra một vết răng màu đỏ hồng.


Ryan rời khỏi người của cậu lại liếm nhẹ môi, tiếp theo đó mới nghiêm túc mà lau người cho cậu, quần áo được mặc vào cẩn thận, Ryan đem khăn ấm đặt lên trán cậu sau đó mới đi ra bên ngoài.

Sáng hôm sau Ryan còn đứng ở bên ngoài thì đã bị tiếng hét của Nguyên Bình làm cho giật mình mà nhanh chóng đi vào.

Nguyên Bình ngồi trên giường quần áo lại xộc xệch khó coi, cậu liên tục đem gối vứt vào Ryan như trút giận, Từ gốc nhìn này Ryan vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng giấu răng mà bản thân đã để lại hôm qua.

Khóe môi vô thức nhếch lên một cái, Anh ôm gối đã bị cậu vứt về phía trước, Nguyên Bình nhìn thấy nụ cười ngớn ngẩng kia lại càng phát điên, liên tục chỉ tay vào người anh mà mắng chửi.

" Tôi đã nói anh không được phép chạm vào cơ thể tôi, anh không nghe rõ sao? "
Ryan nắm lấy tay cậu đặt lên lòng ngực của mình sao đó nói " Sao Ngài biết tôi là người chạm vào, đã hỏi thử tên nhóc tiểu bảo kia hay chưa? "
Nguyên Bình bị hắn chọc đến không nói ra thêm một lời, cậu mím chặt môi hai má lại như chuột hamster mà phồng to, đôi mắt oán giận nhìn chằm chằm hắn.

" Rõ ràng đêm qua cậu ôm tôi không rời, vì sao đổi lại đã thành tôi tuỳ tiện chạm vào người cậu rồi? Chủ nhân là sốt còn chưa tỉnh sao? "
Ryan rõ ràng nhìn thấy Nguyên Bình không nói được lại lấy đà lấn đến chọc cậu đến hai má ửng hồng.

" Ngươi tốt nhất biết rõ thân phận của mình, đợi ta trở về được Nguyên Gia trực tiếp đánh chết mạng chó của ngươi.

"

Ryan cũng không có tức giận mà hôn nhẹ lên lòng bàn tay của cậu " Thân phận của tôi rất rõ ràng, chỉ đơn giản là con chó của cậu nuôi "
Nguyên Bình nhìn thấy Ryan đột nhiên ngoan ngoãn như thế liền hài lòng, chỉ là cậu luôn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm
đến buổi chiều tàu đã cập bến.

Mẹ của Nguyên Bình thuộc thiên kim tiểu thư hào môn, Gia đình cũng là danh môn vọng tộc tuy là môn đăng hộ đối nhưng cả hai gia đình lại không thể ưa nhau.

Lý do là vì Mẹ Nguyên Bình là tiểu thiếp, lại còn là bị ***** *** đến mang thai cậu, Nên sau khi Mẹ của Nguyên Bình chết, Bà ngoại cậu trực tiếp đem đứa con rể kia không để vào tầm mắt, cho dù không biểu hiện ra bên ngoài, như từ lâu đã xuất hiện một bức tường ngăn cách.

Nguyên Bình ở bến tàu lại thu hút không ít ánh mắt, thiếu niên mái tóc Bạch kim vô cùng cuốn hút, đôi mắt xanh ngọc như biển lớn sâu thẳm lại rộng lớn.

như có một sức hút mà kéo người nhìn theo không rời, một chiếc xe màu đen đắc tiền ở gần đó, có một người đàn ông tóc dài đến eo, lưng dựa vào cửa xe đang nhìn chằm chằm vào đồng hồ của bản thân bộ dạng khẩn trương.


Từ khi mẹ của Nguyên Bình chết, thì đây đã là lần đầu tiên sau 8 năm cậu quay trở lại nơi này, một phần là vì không thể vượt qua cú sốc quá lớn, một phần là vì hai chân không thể duy chuyển.

Mà người đàn ông tóc dài kia chính là anh trai của mẹ cậu, Triệu Tử Kỳ.

" Cậu ơi "
Tử kỳ nghe một giọng nói ngọt ngào vừa lạ vừa quen, theo bản năng lại ngẩng cao đầu, đập vào mắt là thiếu niên tuổi trẻ hơi thở mang theo mùa xuân đang mỉm cười nhìn hắn.

Tử Kỳ trong vô thức lại công khóe môi
:))) Cái này mà không He hai đầu gối tui bằng nhauuu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận