Thuần Hoá


Dịch: Amelie.Vo
[Bị giáo sư của mình tỏ tình thì phải làm gì?]
[Nếu người đó lấy việc học ra để uy hiếp thì bạn nên gửi đơn khiếu nại lên nhà trường để chấn chỉnh lại kỷ luật.]
Loria tắt điện thoại di động.
Trong phòng ngủ thoang thoảng hương hoa nhài nhàn nhạt.

Từ khi Loria nói với Molly rằng tên cô ấy phát âm giống tên của hoa nhài trong tiếng Hoa, Molly đã rất vui vẻ mang về một vài chậu hoa nhài đang nở rộ.

Dù không rõ làm thế nào Molly có thể tậu được những chậu hoa trái mùa này, Loria vẫn nhận lấy một chậu đặt ở trong phòng.
Loria trở mình trên giường.
Ánh trăng xuyên qua tấm rèm cửa sổ rơi xuống chiếc thảm trải sàn.

Đây là một chiếc thảm Loria mua lại ở chợ đồ cũ, nó bị lỗi do thiếu một góc nhưng chất lượng tương đối cao.

Một người luôn trong tình trạng “viêm màng túi” như cô khi tìm được mặt hàng tốt sẽ hớn hở mua ngay chứ không quá bận tâm đến những khuyết điểm nhỏ nhặt.
Kim đồng hồ chậm rãi điểm giờ, Loria nhanh chóng xuống giường mặc quần áo.

Molly đã chuẩn bị bữa sáng, bao gồm bánh bao hấp cùng cháo bát bửu.
Nhìn thấy Loria chỉ ăn đúng một cái bánh, Molly khăng khăng yêu cầu cô ăn thêm một cái nữa, nhỡ đói bụng sẽ rất dễ mắc bệnh dạ dày.
Đôi khi Loria có ảo giác rằng, dù tuổi tác không chênh lệch là bao nhưng cảm giác mà Molly mang đến cho cô thật giống với mẹ của mình, rất dịu dàng và chu đáo.
Hôm nay không có tiết lý luận kiến trúc, cả một ngày trời Loria không hề đụng mặt giáo sư.

Cô vừa cảm thấy nhẹ nhõm mà cũng vừa có chút hụt hẫng.
Có điều cô cũng không tự giải thích được cảm giác hụt hẫng này là bắt nguồn từ đâu.
Trên lý thuyết, không thể không phủ nhận giáo sư Fassbinder là một người thầy có trình độ chuyên môn rất cao.

Sau khi bị Loria từ chối, thầy cũng không phân biệt đối xử với cô.
Trước đây mỗi lần ăn trưa trong căng tin trường, Loria thường chọn những thực đơn rẻ nhất như xà lách rau củ và trái cây, một vài lát xúc xích đen và bánh mì sandwich phết mứt.
Nhưng hiện tại Loria đang ăn cơm hộp mà Molly đã chuẩn bị sẵn cho cô trong một chiếc hộp giữ nhiệt xinh xắn ba tầng: hai ngăn đồ ăn và một ngăn cơm, chỉ cần hâm lại một chút bằng lò vi sóng là có thể ăn được.
Nhiều lúc Loria hơi ái ngại trước sự thân thiện quá mức của Molly, song Molly cũng đưa ra một lời đề nghị để trao đổi, rằng những lúc rảnh rỗi, cô muốn Loria làm người mẫu vẽ, xem như bù lại công lao chăm sóc của cô ấy.
Đương nhiên Loria đồng ý không chút nghĩ suy.
Hôm nay căng tin của trường khá đông đúc.

Ở bàn bên cạnh, có một nhóm người thuộc giáo phái nào đó đang nói về đức tin đối với những thần linh mà bọn họ hiểu biết.

Ngồi cách bọn họ tương đối gần, cộng thêm việc nhóm bạn này đều dùng tiếng Anh để trao đổi, vì vậy Loria có thể dỏng tai nghe ngóng được từ đầu đến đuôi.
Vị thần mà bọn họ thờ phụng là một tà thần độc ác đã từng tàn sát một toà thành.


Tương truyền rằng, hắn có một đôi cánh màu đen vĩ đại và một cái đuôi đen dài, có nhúm lông tơ trên đỉnh đuôi.

Không một ai biết được tên thật của hắn, vậy nên các tín đồ gọi hắn là “thần sương giá”.

Nghe nói rằng bên cạnh hắn có một con chó săn địa ngục ba đầu khổng lồ sống cùng hắn trong một toà lâu đài ngụ tại nơi sâu nhất của khu rừng hắc ám.
Loria không có mấy hứng thú đối với tôn giáo.

Lúc nàng rời đi, những người đó vẫn đang phấn khích bàn luận:
“…Ban đầu vị thần sương giá tàn sát thành phố đó không phải là không có lý do.

Người dân sống ở đây đều là những kẻ lừa gạt và buôn lậu các thiếu nữ.

Bọn họ dùng máu của các cô gái để hiến tế và triệu hồi thần linh, mà tà thần sương giá, sau khi bị triệu hồi liền giết sạch toàn bộ người trong thành phố.

Những gia đình có thiếu nữ bị bắt đã xây dựng một đền thờ để cảm tạ, chỉ là Toà thánh không công nhận công lao của tà thần mà truyền bá tiếng ác của hắn đến muôn đời sau.”
“Tít tít” – Tin nhắn điện thoại vang lên mấy tiếng, là một người bạn mới quen mời Loria tham dự buổi tiệc mùa đông.

Cô hít một hơi thật sâu rồi trả lời đồng ý.
Cô cần phải kiếm một việc gì đó để làm, nhằm quên đi hết những suy nghĩ liên quan đến giáo sư.
Bằng không, sớm hay muộn gì cô cũng sẽ bị những giấc mơ khác nhau hằng đêm tra tấn đến phát điên lên mất.Kỹ năng xã giao của Loria chỉ ở mức trung bình.
Hầu hết các trường hợp, cô vẫn luôn cư xử nhã nhặn và chung sống hoà thuận với những người xung quanh.

Thỉnh thoảng trong công việc, cô mới nguỵ trang cho mình bằng vẻ ngoài thân thiện.

Mỗi tuần đều sẽ có một vài ngày cô chỉ muốn yên tĩnh chui rúc trong góc nhỏ của mình để đọc sách hoặc thư giãn, hoàn toàn không muốn tiếp xúc với bất kỳ ai.
Ngay khi đến nơi tổ chức bữa tiệc, Loria liền nhận ra mình đã phạm một sai lầm ngốc nghếch.
Tối nay cô thực sự không muốn giao lưu.
Song, vừa mới đến mà đã lập tức rời đi là một hành động hết sức bất lịch sự.

Loria liền tự động bật chế độ “làm việc chuyên nghiệp”, mỉm cười chào hỏi mọi người.

Người bạn chủ trì bữa tiệc nhiệt tình nhét vào trong tay cô một ly rượu.
Đưa rượu cho Loria xong, người bạn bèn quay đầu nhìn những chiếc ly còn lại trên bàn.

Cậu gõ gõ đầu suy tư hồi lâu, rồi bưng hai ly sang đưa cho bạn gái.

Nhìn vào ly rượu trên tay cô bạn, cậu ta nhỏ giọng trêu ghẹo: 
“…Trong ly có bỏ thêm một thứ từng được các phù thuỷ tôn làm ‘ma dược tình ái’, có thể làm bùng lên ngọn lửa tình yêu trong tim người uống… Cưng muốn thử chút không?”
Người bạn gái cười bẽn lẽn rồi vờ huých cậu chàng một cái: “Muốn chứ sao không.”

Lúc đầu, Loria vẫn còn đứng vững vàng.

Hai ngụm rượu uống vào xộc lên một mùi vị đắng chát.

Cô những tưởng bia đen vốn có vị như vậy, nên cứ thế uống một lèo cạn ly.

Rốt cuộc Loria cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Hôm nay cô mặc một chiếc quần tây.

Đối với một người vốn sợ lạnh như cô, phải bọc mình kín mít mới có cảm giác an toàn.

Chiếc quần bó chặt vào người, cô cảm nhận rõ ràng một thứ chất lỏng không nên xuất hiện chảy ra, thấm ướt hai bên đùi trong.
Suy nghĩ đầu tiên của cô chính là: kỳ kinh nguyệt tháng này đã kết thúc rồi mà nhỉ?
Cô hỏi xin một miếng băng vệ sinh từ một người bạn nhưng bạn cô rất lấy làm tiếc khi phải thông báo rằng cô ấy chỉ có mỗi băng vệ sinh dạng quần.

Loria chưa từng dùng qua loại này.

Do dự một lát, cô liền quyết định dùng giấy vệ sinh lót đỡ bên trong.
Vào nhà vệ sinh, Loria chợt nhận ra thứ khiến cô xấu hổ vốn không phải là chu kỳ kinh nguyệt.
Cái này không nằm trong tầm kiểm soát của cô.

Lúc phát hiện nó là thứ gì, Loria liền kêu lên một tiếng khổ sở.

Không còn lựa chọn nào khác, cô đành lót khăn giấy trước rồi chào tạm biệt mọi người và ra về.
…Ban đầu Loria cũng dự tính về sớm như thế này.
Thế nhưng cô vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, “ma dược tình ái” liền phát huy tác dụng.

Loria chỉ bước đi hai bước, con sóng triều bên trong càng lúc càng không thể ngăn lại.

Cô đang khó khăn di chuyển về phía trước bằng đôi chân run rẩy thì đột nhiên một bàn tay nóng rực đỡ lấy cánh tay cô.
“Lo?” Thanh âm quen thuộc hỏi: “Em có cần tôi giúp không?”
Loria ngẩng đầu lên nhìn giáo sư.
Hắn đeo một đôi găng tay màu đen, trên người phảng phất một mùi thơm nhè nhẹ dễ chịu.

Cô vô thức vươn tay ra, lúc này mọi lý trí đã hoàn toàn sụp đổ.
Cô thở một cách nặng nhọc: 

“Thầy làm ơn giúp em với.”Chiếc xe màu đen đi xuyên qua một không gian khác, từ nước Đức rẽ vào một khu rừng rậm tăm tối xa xôi rồi tiếp tục chạy băng băng trên nền tuyết trắng.
Bên trong xe là độ ấm lý tưởng mà con người yêu thích.

Loria cởi bỏ áo khoác đen ném ra hàng ghế phía sau.
Bàn tay tà thần nổi đầy gân xanh: “Thắt dây an toàn vào.”
Loria bỏ ngoài tai lời nhắc nhở.

Bên ngoài là khu rừng đen như mực, cô cởi chiếc áo len cashmere [1] ra.

Ta thần vừa liếc thấy liền quay mặt sang chỗ khác.
Hắn chảy máu mũi rồi.
Sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn biết được hoá ra thần cũng có thể chảy máu cam.
Hắn buông tay lái, chiếc xe vẫn tiếp tục chạy bon bon trên đường vì được điều khiển bởi một lực lượng vô hình.

Hắn miễn cưỡng sử dụng hai lớp bùa cầm máu, đồng thời dùng chút phép thuật nhỏ lau đi vết máu trên mặt, sau đó mới quay lại nhìn Loria…
Cô gái lúc này đã cởi sạch sẽ.
Tà thần gọi cô: “Lo.”
Loria không nhìn hắn, cô hơi rụt người khiến cả thân hình lọt thỏm vào trong ghế.

Trước ánh mắt của tà thần, cô lặng lẽ làm một việc cực kỳ táo bạo.
Chiếc xe dừng lại.
Giữa đêm đen tĩnh mịch, từng bông tuyết rơi rơi.
Hắn xuống xe, vòng qua cửa bên ôm lấy thân thể bủn rủn của Loria đặt vào trong băng ghế sau. 
Loria không có thời gian để suy xét xem tại sao băng ghế sau lại bất ngờ thay đổi cách bố trí? Tại sao nó bỗng chốc được phóng to ra như có thể chứa hết cả hai người, thậm chí trên đó còn có một chiếc chăn bông và lớp đệm nhung ấm áp.
Hai tay bị kéo ra, Loria nhìn thấy tà thần cúi đầu hôn lên cơ thể mình.
“Em có muốn tôi tiếp tục không?” Tà thần nhỏ giọng nói: “Lần này, nếu em cự tuyệt, tôi sẽ dừng ngay lại.”
Loria trầm mặt một vài giây.
Bị giằng co bởi lý trí, đôi bàn tay run run của Loria đẩy nhẹ tà thần, cuối cùng nó lại hạ xuống.
Cô ngầm ưng thuận.
Tiếp đó, bằng chút lý trí cuối cùng, Loria hỏi hắn:
“Thầy có mắc bệnh gì liên quan đến chuyện đó không? Ví dụ như HIV hay gì gì đó?”
Tà thần cởi dần từng chiếc cúc áo của hắn:
“Mấy trăm năm qua tôi chưa từng làm chuyện đó với ai khác bao giờ.”
Loria nói: “Thầy chỉ cần nói thẳng thầy là trai tân là được rồi, thầy đâu cần phải nói chuyện ngọt như vậy.”
Loria giờ đã cảm thấy yên tâm hơn, trong lòng cô một niềm hạnh phúc không tên bỗng trào dâng, giống như những giọt nước mưa từ trên trời rơi xuống, cô giơ tay ra hứng lấy giọt nước mà cô thích nhất nhưng nó chỉ là một thoáng phù du, không kịp cho cô cơ hội suy nghĩ thấu đáo.
Vị giáo sư cao lớn và cấm dục trong ấn tượng của cô đang đè lên người cô.

Tựa như một tín đồ đang hôn một vị thần, hắn cúi đầu, đặt lên môi cô một chiếc hôn cứng ngắc và cẩn trọng.
Loria nghĩ, hắn thật sự là một xử nam.
Nhiệt độ trong chiếc xe hơi càng lúc càng tăng.

Một lần nữa, tà thần muốn cô xác nhận lại:
“Lo, em bằng lòng tiếp nhận tôi, đúng không?”
Loria “ưm” một tiếng.
“Vậy chúng ta bắt đầu lại từ đầu.” Tà thần cúi đầu, không hề giữ lại một chút gì: 

“Loria của anh.”
Hắn không muốn nhìn cô rơi nước mắt nữa, không muốn nhìn thấy vẻ chán ghét hiện trên mặt cô.
Không muốn bị cô cự tuyệt.
Hắn cố kiềm chế dục vọng và yểm bùa giảm đau lên người cô.

Không thể giảm nhiều quá, hắn cần phải đánh giá được mức độ đau đớn của cô để chuyển động nhanh hoặc chậm, tránh làm cô bị thương.

Cho dù có thể chữa lành đi nữa, tà thần cũng không muốn tạo thành thương tổn trên thân thể của thiếu nữ.
Bởi vì… hắn sợ.
Loria.
Là Gloria của hắn.
Là bảo vật của hắn, cho đến nay hắn vẫn mãi kiếm tìm.
Chỉ có cực lực khắc chế mới không dọa nàng sợ hãi.Lúc Loria tỉnh dậy, ập vào mắt cô chính là cảnh tượng hệt như trong giấc mộng: là một bức màn màu đỏ rượu thời Trung cổ.
Cạnh bên, người đắp chung chăn với cô, cũng là người bị cô từ chối một thời gian rất lâu – vị giáo sư lạnh lùng và nghiêm túc.
Kiểu mở màn này, Loria đã quá quen thuộc.
Tình tiết tiếp theo, cô nên khóc lóc ầm ĩ và nói: 
“Thầy là người đã lấy đi trinh tiết của tôi, thầy phải cho tôi một câu trả lời.” 
Sau đó, cô sẽ bắt giáo sư chịu trách nhiệm, nhưng giáo sư lại từ chối bằng thái độ thờ ơ và khinh khỉnh: 
“Là tự em chủ động dâng mình tới trước cửa.”
Hẳn sẽ phải là như vậy.
Tuy nhiên, Loria không cần hắn chịu trách nhiệm.
Cô muốn để chuyện này biến mất như giọt sương mai tan trong ánh mặt trời.
Đôi bên cùng vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Loria liền nghe thấy thanh âm bình tĩnh và khắc chế của giáo sư:
“Lo.”
Như một phản xạ có điều kiện, Loria đáp: “Có ạ.”
“Ở trên giường không cần điểm danh.” Giáo sư tiếp lời bằng giọng nói không chút xúc cảm: “Bây giờ, có một chuyện mà cả hai chúng ta cần phải thảo luận.”
Loria cắt ngang lời hắn: “Thầy đừng lo.”
Cô không định dây dưa với hắn, càng không bao giờ ăn vạ hắn bằng những chuyện này.
Vì vậy lát nữa, giáo sư sẽ không thể nói ra những lời bạc bẽo như “Là chính em tự chủ động dâng mình tới trước cửa.”
“Ừm”, giáo sư nói: “Em bắt buộc phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Loria: “Hả?”
“Em là người đã lấy đi trinh tiết của tôi.” Giáo sư chậm rãi nói: “Em phải cho tôi một câu trả lời, phải có trách nhiệm với tôi.”
Loria: “……”
Những chuyện đêm qua, cô chỉ nhớ được một chút xíu.
Đại khái hình như là giáo sư có nói rằng hắn cũng không có người phụ nữ nào khác…
Im lặng một lúc lâu.
Loria lắp bắp mở miệng: 
“Nhưng… nhưng mà tối hôm qua… là tự thầy chủ động dâng mình tới trước cửa mà…”Chú thích:
[1] Áo len cashmere làm từ lông của dê núi, thay vì làm từ lông cừu như áo len bình thường.

Áo len cashmere đắt tiền vì nó ấm hơn và không bị co lại khi giặt.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận