Dịch: Amelie.Vo
Ánh nắng ngày đông tựa viên kẹo sữa ngọt ngào.
Loria ngậm trong miệng một viên kẹo sữa, phụ mẹ đem chăm đệm ra ban công phơi nắng.
Con chó săn địa ngục ngồi xổm bên giàn hoa trồng bên cạnh.
Nó tò mò nhìn mấy chậu cây xanh đặt trên giá đỡ, lén la lén lút ngoạm thử một cái bông lan quân tử, nhai nhai nhóp nhép mấy cái rồi phun oẹ ra ngoài.
Bọn họ vẫn sống trong căn nhà cũ có hơi chật chội.
Có hai phòng ngủ: một phòng cho Loria, còn một phòng cho bố mẹ cô, ngoài ra còn một phòng làm việc nhỏ, miễn cưỡng lắm mới nhét vào thêm được một cái giường gấp giản đơn.
Fassbinder ngủ trong căn phòng này.
Hắn phải cuộn mình lại mới có thể nằm vừa chiếc giường gấp nhỏ.
Ban đầu, bố của Loria muốn tiết kiệm tiền để mua một căn nhà lớn hơn nhưng mẹ cô lại không đồng ý.
Bà cho rằng giá nhà đất hiện tại đang bị đôn lên quá nhanh, trong tương chắc chắn sẽ còn hạ xuống thấp nữa.
Với giá cả thị trường năm xưa, hai ông bà làm việc cật lực chăm chỉ thì may ra còn có thể gom đủ tiền cọc mua nhà, giờ đây đến tiền cọc cũng không với tới nổi.
Dù vậy, tình cảm của hai ông bà cũng không bị chuyện này ảnh hưởng.
Bố cô chưa bao giờ nói rằng mình đã bỏ lỡ cơ hội mua nhà, nhưng mẹ cô thì lại thường nghĩ tới nó và than thở trong muôn vàn tiếc nuối.
Mỗi lần như vậy, bố Loria sẽ mỉm cười nhận lỗi, ông không bao giờ vì những chuyện lông gà vỏ tỏi này mà tức giận bừng bừng rồi cãi nhau với vợ con.
Trở thành vợ chồng từ thuở đôi mươi, gặp nhau trong một lần xem mắt, không có sự bùng cháy kịch liệt, thế nhưng tình yêu của hai ông bà dường như chính là sông sâu nước chảy, mãi mãi bền lâu.
Trong phòng khách, Fassbinder đang chơi cờ cùng bố của Loria.
Chơi tổng cộng ba ván thì hết chín bước ông đều cảm thấy hối hận, chỉ thắng được một lần.
Song, Fassbinder vẫn không nhìn thấy ông già mặt đỏ tai hồng, cũng chẳng có ý nhường nhịn ông.
Giống như tất cả những người bố khác, theo bản năng ông vẫn có thái độ thù địch tự nhiên với Fassbinder.
Trong tiềm thức, ông không thể nào chấp nhận một người đàn ông khác đến cướp mất con gái rượu của mình.
Vẫn giữ những tư tưởng cổ hủ của thế hệ cũ, ông không cho rằng việc con gái mình yêu người ngoại quốc là chuyện gì tốt đẹp.
Hơn nữa…
Ông bố cau mày.
Loria vẫn còn đang tuổi ăn tuổi học, không nên bị cuốn vào những chuyện yêu đương vớ vẩn như thế này.
Dù vậy, ông vẫn không hó hé một lời nào, chỉ trộm chui vào nhà vệ sinh và hút một điếu thuốc.
–
Chạng vạng tối, Loria và Fassbinder cùng nhau đi siêu thị để mua ít đồ ăn vặt cùng rau dưa.
Trước đây, những việc ấy đều do Molly sai bảo những sinh vật khác đi làm.
Vì vậy loại chuyện nhàn nhã dạo quanh siêu thị này cũng là lần đầu tiên của hai người.
Fassbinder đẩy xe đi theo sau Loria, nhìn cô cẩn thận so sánh hai bịch khoai tây có bao bì khác nhau.
“Khoai tây cắt lát vị chanh dưa leo, 104g giá 17,9 đồng, còn bên này 270g giá 25,9 đồng…” Loria lẩm nhẩm tính toán, sau đó chọn món hàng mình thấy vừa lòng rồi bỏ vào trong xe đẩy.
Đồ chất chồng trong xe đẩy bị lệch nghiêng đi, Fassbinder liền sắp xếp và căn chỉnh chúng lại cho ngay ngắn.
Dù Loria biết khối tài sản kếch xù của Fassbinder cho phép cô sống hoang phí cả đời không cần đắn đo, cô vẫn thích cẩn thận tính toán giá cả hợp lý.
Đi theo sau lưng Loria, Fassbinder lẳng lặng bỏ vào giỏ hàng tất cả những món ăn vặt mà Loria do dự không mua.
Lúc cô quay lại nhìn thì đã thấy chiếc giỏ chất đầy đồ ăn vặt.
Loria: “……”
Fassbinder: “Anh muốn ăn.”
Loria cũng không vạch trần lời nói dối vụng về của hắn.
Bọn họ không ăn thức ăn dành cho con người, đối với bọn họ mà nói, những thứ này không có mùi vị gì cả.
Sau khi tính tiền, Fassbinder theo sau Loria, trên tay hắn cầm một đống túi lớn nhỏ.
Hắn cúi đầu nhìn lớp tuyết in những dấu chân nông sâu khác nhau theo mỗi bước đi của cô.
Ban đêm, hai người vẫn ở hai phòng riêng biệt.
Dưới sự giám sát của bố mẹ, Fassbinder không được phép ngủ cùng Loria trước lúc kết hôn.
Fassbinder không có dị nghị gì về việc sắp xếp này.
Sự nhẫn nại của hắn giờ đây đã tốt hơn rất nhiều.
Chiếc giường tuy nhỏ nhưng chăn ga đều là chính tay Loria tự mình phơi xếp.
Úp mặt vào gối, hắn có thể ngửi thấy mùi hương cơ thể cô còn vương vấn đâu đây.
Mười một giờ đêm.
Cánh cửa mở ra.
Loria đi chân trần sang phòng hắn vì sợ phát ra tiếng động.
Ngay lập tức, Fassbinder mở chăn bông và nhích người sang một bên để chừa cho cô một khoảng trống.
Loria bước lên giường và rúc người vào trong vòng tay hắn.
Máy sưởi âm tường trong các khu nhà kiểu cũ hoàn toàn không đủ ấm, khiến hai bàn chân của Loria lạnh như băng.
Chiếc giường gấp kêu cót két theo mỗi cử động của cô, Loria nằm cứng người không dám nhúc nhích vì sợ bị bố mẹ phát hiện.
Một lát sau, xác định không có bất cứ âm thanh nào ở bên ngoài vọng lại, Loria mới thở phào nhẹ nhõm, vòng tay ôm lấy cổ Fassbinder, chủ động áp vào ngực hắn rồi thỏ thẻ:
“Em nhớ anh lắm á.”
Fassbinder cũng ôm chặt lấy cô, hắn thở dài nhỏ giọng nói:
“Anh cũng vậy.”
Cô vụng về hôn lên môi hắn.
Không có dục vọng, không có giả vờ.
Cô chỉ đơn giản là muốn ôm và hôn hắn.
Fassbinder không có những hành động động chạm cô.
Trong căn phòng nhỏ xíu, bên trên chiếc giường chật hẹp, hắn nghiêng người kéo chăn bông lên che đi đôi bờ vai trần lộ ra bên ngoài của Loria, rồi sưởi ấm đôi bàn tay bàn chân lạnh buốt của thiếu nữ.
Thế giới thực bao la rộng lớn, năm tháng lại trôi nhanh như nước chảy.
Sinh vật ở đó rất mực đa dạng và nhiều vô số kể.
Hắn đã sống một mình từ rất lâu rồi, đã đi qua hàng trăm triệu con đường, gặp đủ chủng loại từ con người, thần thánh rồi đến quái vật.
Hắn rong ruổi cả ngàn năm qua trên con đường dài vô tận không điểm dừng của thế gian, chỉ đợi chờ cô một lần ngoảnh đầu nhìn lại.
Con chó săn địa ngục từng hỏi Fassbinder rằng liệu việc chờ đợi hàng trăm năm liền chỉ để bầu bạn cùng một người vài chục năm, như vậy có đáng hay không?
Ban đầu hắn không trả lời.
Cô gái nhỏ ôm chặt cánh tay hắn trong lồng ngực.
Fassbinder cúi đầu cảm nhận nhịp thở đều nhẹ của cô đang phà trên tay mình.
Trong vòng tay rắn chắc, Loria ngủ rất an yên bởi vì cô hết lòng tin yêu hắn.
Chỉ cần nghĩ đến điều này, trái tim hắn liền mềm mại tựa như đậu phụ vừa mới đông lại.
…Tất nhiên, đáng giá chứ.
Hắn tình nguyện đời đời kiếp kiếp chờ đợi cô.
[HOÀN TOÀN VĂN].