Triệu Minh Hàn trở về nhà, nghe bà Lương Hiên nói, anh vội vàng chạy lên phòng, thấy Lạc Đình Ân đang nằm trên giường, sắc mặt không được tốt.
"Ân Ân, nghe dì Lương nói em không được khoẻ à? Em có sao không? Có chỗ nào không ổn?" - Anh lo lắng hỏi một tràng.
"Em không sao đâu, thấy trong người hơi khó chịu tí thôi!"
Triệu Minh Hàn biết Lạc Đình Ân vừa mới nguôi ngoai đi nỗi buồn về chuyện Lạc gia, giờ anh không thể nói cho cô chuyện ba anh bắt li hôn.
Thực sự anh rất muốn nói, muốn hai người cùng nhau giải quyết, cùng nhau vượt qua khó khăn lần này.
Nhưng tâm trạng của cô như thế, nói ra chỉ làm mọi chuyện tệ hơn.
[Hôm sau, tại Triệu gia]
"Con quyết định rồi, từ nhỏ đến lớn, cái gì con cũng nghe lời ba.
Giờ, em sẽ không nghe theo ba nữa.
Con sẽ không li hôn" - Triệu Minh Hàn nói với ba mình.
Ba chữ "không li hôn" anh cố tình nhấn mạnh, khiến ông Triệu tức giận vô cùng.
"Vì một đứa con gái mà mày cãi lời ba? Nếu mày chọn nó, thì mày đừng là con tao nữa!" - Ông nghiến răng.
Triệu Minh Hàn không nói gì, anh đứng dậy đi về.
Anh đã đi khuất, Triệu lão gia nắm chặt hai bàn tay
"Nếu con đã chọn như vậy, đừng trách ba ác!" - Khuôn mặt ông đầy sự nham hiểm.
Triệu Minh Hàn quay trở lại tập đoàn, anh chẳng thể nào tập trung được vào công việc.
Đầu óc anh đang rất rối bời.
Cùng lúc ấy, Lạc Đình Ân đi ra ngoài mua ít đồ.
Vừa ra khỏi cổng, cô đã có linh cảm là có người theo dõi mình.
Nhưng cô ngoảnh đầu lại, hắn ta chỉ đang ngồi trên xe bấm điện thoại.
Cô mạnh dạn tiến lại gần:
"Này anh, anh theo dõi tôi à?"
"Ai theo dõi cô?" - Hắn ta phủ nhận
Lạc Đình Ân chưa kịp phản ứng gì, một chiếc khăn tẩm thuốc mê bịt miệng cô từ đằng sau, rồi đưa cô lên xe.
"Hahaha làm tốt lắm, hãy đưa nó đi thật xa, xa nơi này.
Đừng để thằng nhóc Triệu Minh Hàn tìm được!" - Triệu lão gia nói chuyện điện thoại có vẻ vui sướng.
Biết tin Lạc Đình Ân đi mua đồ từ sáng đến tối chưa về, Triệu Minh Hàn tức tốc chạy đến Triệu gia.
"Ba, Lạc Đình Ân mất tích, là do ba làm đúng không?"
"Hỗn láo!" - Ông đập tờ báo đang đọc trên tay xuống bàn - "Tại sao con lại đổ cho ta làm cái chuyện dơ bẩn đó?"
"Chỉ có ba mới dám làm điều này.
Vì con không chịu li hôn, tại sao ba lại bắt cô ấy?" - Triệu Minh Hàn gắt lên.
"Mày có bằng chứng gì mà nói như thế.
Đi! Đi ra khỏi nhà tao!" - Ông vừa quát vừa trỏ tay ra ngoài cửa.
Triệu Minh Hàn rời đi.
Anh đau khổ vì không biết tìm Lạc Đình Ân ở đâu bây giờ.
Lạc Đình Nhi cũng được anh báo cho biết, nhưng cô bây giờ đang bị cấm túc, cũng chẳng làm gì được.
Anh chỉ sợ ba mình làm hại cô, chắc cả đời này anh không tha thứ cho bản thân.
Đã hứa sẽ bảo vệ, không khiến Lạc Đình Ân tổn thương, vậy mà hết lần này đến lần khác anh không làm được.
"Tại sao??????" - Anh đấm tay vào tường rồi hét lên.
[1 tuần sau]
Triệu Minh Hàn đã rời khỏi tập đoàn, anh cũng không thèm liên lạc với ba mình.
Dù không có bằng chứng, anh cũng biết chắc chắn người đứng sau vụ này là ông.
Anh cũng không đi đâu, chỉ ở nhà buồn rầu.
Anh đã cho người đi tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy.
Tíng ting!! Tiếng chuông cửa vang lên, bà Lương ra mở cửa.
"Cô là ai?"
"Chào bà, tôi là Diệp Cẩm Cẩm, anh Triệu Minh Hàn có nhà không?"
Bà Lương Hiên cũng có nghe Triệu Minh Hàn kể về Diệp Cẩm Cẩm là người ba anh muốn anh kết hôn.
Bà liếc nhìn cô với ánh mắt chán ghét
"Thiếu gia nhà tôi đang mệt, không muốn gặp ai!"
"Cho tôi gặp một chút thôi.
Được không?"
Diệp Cẩm Cẩm năn nỉ mãi, bà Lương cũng cho vào.
Triệu Minh Hàn thấy Diệp Cẩm Cẩm bước vào, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Cô là một cô gái sang trọng, quý phái, trông khá là dịu dàng, nữ tính chứ không như Lạc Đình Ân.
"Chào anh, em là Diệp Cẩm Cẩm" - Giọng cô cất lên rất nhẹ nhàng, dễ đi vào lòng người.
Triệu Minh Hàn nhếch mép:
"Ba tôi bảo cô đến đây à?"
"Dạ.
Hai bên gia đình đã đính ước cho hai chúng ta rồi..."
"Đó là gia đình, còn tôi không đồng ý" - Triệu Minh Hàn trả lời một cách phũ phàng.
"Vậy anh có muốn tìm được vợ anh không?".